“Mình lên sân thượng hóng gió một chút có được không?”
Thịnh Hoài Nam không biết trả lời thế nào cho phải. Đối phương vẫn duy trì ánh mắt cố chấp, nhức nhối mà mạnh mẽ, thái độ khô khan, không hề có vẻ khách khí.
Cứ tự nhiên, sân thương chẳng phải do nhà mình xây. Anh nghĩ thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, “Tất nhiên rồi, sao cậu khách sáo thế.”
Trịnh Văn Thuỵ bước lên phía trước, cười khiêu khích, “Vậy cậu định đi đúng không?”
Nếu là thời cấp Ba, những lời đó sẽ khiến anh cảm thấy cô gái này nhất định là rất ghét mình, chỉ muốn nhanh chóng đuổi mình đi. Về sau khi biểu cảm dữ tợn như đòi nợ của đối phương đã qua đi, anh cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc cũng hiểu được Trịnh Văn Thuỵ.
Như Lạc Chỉ nói, mỗi người đều có lớp mặt nạ của riêng mình. Lớp mặt nạ của Trịnh Văn Thuỵ là mặt nạ quỷ, giọng điểu hung hăng, biểu cảm khô khốc, nhưng tất cả đều là để che giấu nỗi bối rối trong nội tâm. Cảm giác ghét một ai đó đôi khi chỉ là lớp vỏ bao bọc cho sự thật là mình không được người ấy yêu mến. Nếu việc bị từ chối có thể dẫn đến xấu hổ và tuyệt vọng, vậy thà cứ đeo luôn lớp mặt nạ căm giận trước mặt đối phương.
Thịnh Hoài Nam thu lại nụ cười ấm áp hoà nhã, thở dài rồi lạnh nhạt lên tiếng, “Đấy không phải sân thượng nhà mình, cho nên cậu muốn đến thì cứ đến. Đây cũng chẳng phải sân thượng nhà cậu, vì vậy lúc nào muốn đi mình sẽ đi.”
Trịnh Văn Thuỵ ngẩn người, rốt cuộc cũng thu lại vẻ vênh váo, cúi thấp đầu lẩm bẩm, “Mình... Mình không có ý muốn đuổi cậu.”
Thịnh Hoài Nam bắt đầu cảm nhận được sự biến đổi quái lại của bầu không khí. Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ đi nhanh về phía cửa, lịch sự dặn cô ấy rằng gió mùa đông lạnh, coi chừng bị cảm rồi giải thích là mình bị gió vào đầu nên đau đầu, phải vội quay về ký túc ngủ một giấc, sau đó trực tiếp bỏ chạy. Nhưng không biết vì sao, lần này anh không tỏ vẻ hoà nhã, chỉ quay người trở lại gần lan can ngắm cảnh. Có điều, dẫu có ra vẻ thản nhiên không bạn tâm thế nào đi nữa thì đó cũng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Ánh nhìn nóng bỏng sau lưng không phải là ảo giác, trong ký ức anh cũng đã từng rất nhiều lần phải khó xử vì ánh mắt đó. Không cần quay lại cũng biết, Trịnh Văn Thuỵ ở sau lưng đang đúng bất động nhìn anh chằm chằm, cái nhìn như thể vừa gặp phải kẻ thù giết cha.
Điện thoại trong túi rung lên, vẫn là cuộc gọi từ Diệp Triển Nhan. Vừa rồi khi ở trong thư viện, Lạc Chỉ sau khi bước vào thản nhiên nói một câu “Cậu có cuộc gọi lỡ”, khuôn mặt chẳng có cảm xúc gì. Lúc trước họ ở khu vui chơi, khi cô nhìn thấy tin nhắn của Diệp Triển Nhan, biểu cảm thoáng có vẻ bối rối và mất tự nhiên. Vậy mà chẳng biết từ khi nào, cô đã không còn bận tâm những điều này nữa.
“A lô?”
“Hoài Nam, mai thi đúng không?”
“Ừ.”
“Cố lên nhé. Em gọi điện muốn nói với anh là em được bố cho hai tấm vé xem phim 'Public Enemy' ở rạp Poly. Nghe nói hay lắm. Vừa may là buổi chiếu lúc Bảy giờ tối hôm các anh được nghỉ. Anh không được lười. Thi xong rồi chúng ta cùng đi xem.”Giọng của Diệp Triển Nhan thánh thót như một chuỗi chuông ngân. Vốn là rất dễ nghe, nhưng lúc này đây khi giọng nói ấy lọt vào tai anh, tất cả lại trở nên lộn xộn khó chịu.
“Hoài Nam?”
Làm bạn.
Ngày đầu năm đó, “Tạm biệt” là câu cuối cùng mà anh nói. Còn cô ấy khóc bảo rằng, “Vậy mình làm bạn nhé anh.”
Tình bạn là điểm bắt đầu chứ không phải kết thúc. Chỉ làm bạn, cô ấy hẳn sẽ không thoả mãn.
“Để sau đi. Anh có chút chuyện, cúp máy trước đây. Chào.”
Ngày mai thi. Đúng là Thịnh Hoài Nam vẫn nhớ chuyện này. Anh nên chấm dứt tất cả sau những suy nghĩ vẩn vơ, quay về thư viện học.
Cho dù thời cấp Ba Diệp Triển Nhan từng hỏi, nếu hôm thi đại học em bị bắt cóc, anh có bỏ thi để đi cứu em hay không... Cho dù câu hỏi này cũng chẳng thông minh hơn câu 'Em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?' là bao. Cho dù anh từng khẳng định thi đjai học xong có thể bắt đầu lại, trên đời sẽ không có Diệp Triển Nhan thứ hai. Cho dù khi đó lời anh nói là thật lòng. Cho dù lúc đó vẫn yêu, nếu phải đối mặt với sự lựa chọn quan trọng mà cô đặt ra, anh sẽ bỏ cuộc thi quan trọng một năm chỉ có một lần... Nhưng Diệp Triển Nhan không biết, nếu không liên quan đến tính mang, nếu chỉ đơn thuần là cô nói lời chia tay vào cái ngày thi đại học, cho anh lựa chọn mối quan hệ của họ và kỳ thi... thì tốc độ anh buông tay cô có lẽ nhanh hơn cả thời gian làm một phép tính trong phạm vi 100.
Cả đời Thịnh Hoài Nam sẽ không bao giờ hiểu được cái cảm giác vì tình yêu mà điên cuồng.
Nhịp tim bị Lạc Chỉ làm rối loạn thoáng chốc khôi phục bình thường sau cuộc gọi của Diệp Triển Nhan. Anh cầm cặp trên mặt đất lên, đi nhanh về phía cửa.
“Cậu đi à?” Trịnh Văn Thuỵ không chặn đường anh, cũng không hung hăng vênh váo nữa.
“Ừ, đi ôn tập.”
“Mình vừa đếm xem vẻ lịch sự của cậu có thể duy trì bao lâu. Kết quả là 207 giây, không được đến bốn phút. Thực ra cậu không cần cố tỏ ra không ghét mình đâu. Thật đấy.”
“Đâu có.” Thịnh Hoài Nam lười giải thích.
“Cậu ra vẻ không ghét mình, nhưng thực lòng là cậu rất ghét mình. Mình tỏ ra mình ghét cậu, nhưng trong thâm tâm mình thực sự không hề. Cậu chỉ phải khó chịu một chút, còn mình, uất ức vô cùng.”
Một ngọn lửa giận không tên đột nhiên lan toả khắp toàn thân Thịnh Hoài Nam. Bao cảm xúc anh cố kìm nén từ lúc bước ra khỏi thư viện, giờ phút này cuối cùng cũng bùng nổ. Anh cau mày, nhìn thẳng vào Trịnh Văn Thuỵ, lạnh lùng nói, “Chẳng ai có thể khiến cậu phải uất ức hết. Do chính cậu tự tìm lấy mà thôi.”
Trịnh Văn Thuỵ không cãi lại, thậm chí còn lảng tránh ánh mắt anh.
“Đúng, là do mình tự tìm lấy, Mình không những tự tìm lấy uất ức, tự ngược đãi bản thân, mà còn luôn làm cho cậu cảm thấy khó chịu, khiến cậu áy náy... Mình rất đáng ghét đúng khong? Kỳ quặc quái gở, chẳng khác nào âm hồn không chịu tiêu tan, luôn luôn không biết phải trái, đúng không?””Đúng đấy.”
Lạnh lùng thốt ra câu này xong, thực tâm Thịnh Hoài Nam vẫn có chút không đành lòng. Anh ngừng lại một chút, sau đó chậm chạm bổ sung thêm, “Đúng là cậu hơi kỳ lạ... Nhưng cũng không tệ như cậu nghĩ. Còn mình không tốt như tưởng tượng của cậu đâu.”
“Không phải.” Trịnh Văn Thuỵ cười nhợt nhạt, “Cậu vẫn cho rằng mình giống họ, cũng coi cậu như pho tương hoàn mỹ mà thờ phụng đúng không? Tất cả bọn họ ai cũng có điều kiện, họ thích cậu vì họ thích mơ mộng, cho nên mới tưởng tượng cậu thật hoàn hảo. Mình không mơ mộng, thế nên đến giờ vẫn chỉ lén quan sát từ sau như tên trộm, sau đó nhìn thấu tất cả các cậu, cũng nhìn thấu chính bản thân mình.”
Cô ấy vẫn cười, cười đến gập người, cười đến độ pahir ngồi xuống ôm lấy đầu gối. Cười đến độ ác liệt.
“Họ yêu cậu. Có người coi cậu như thành tựu, có người coi như niềm kiêu ngạo, lại có người coi cậu như lý tưởng và nỗi cố chấp mà yêu. Còn mình yêu cái gì? Mình yêu cái sự lạnh nhạt, ích kỷ của cậu. Yêu cái cách cậu tính toán để được lợi, cách cậu xem nhẹ những kẻ tầm thường bên cạnh. Yêu nét thông minh, kiêu ngạo, sự tỉnh táo của cậu... Nhưng điều mình thích nhất là mỗi lần cậu ra vẻ hoà nhã lịch sự, bình sị gần gũi, mỗi lần cậu đéo thêm lớp mặt nạ hoà vào trong đám đông, mình đứng đằng sau lưng nhìn, có thể nhận ra hết sự tồi tệ ẩn giấu trong đó. Mình thích cực kỳ.”
Một cơn gió lướt qua thổi bay vạt áo của Thịnh Hoài Nam. Chiếc khoá sắt chạm vào da thịt buốt lạnh và nhức nhối. Câu chữ của Trịnh Văn Thuỵ bén nhọn vô tình, pha chút ghê tởm đáng sợ, thậm chí phiến diện, nhưng tất cả vẫn như một lưỡi dao sắc cứa vào lòng anh.
“Mình phải làm thế nào mới ngừng thích cậu được đây? Có thấy nhiều mặt tồi tệ hơn nữa của cậu thì mình vẫn cứ thích. Làm sao bây giờ?”
Bàn tay anh đặt lên nắm cửa, bóp lại thật chặt.
“Mình thích những ưu điểm của cậu mà người khác cũng biết. Mình cũng thích những khuyết điểm mà chỉ có bản thân cậu nhận ra. Thậm chí thích cả những điều mà chính cậu cũng không biết, hoặc là không chịu thừa nhận. Mình phải làm thế nào đây?”
Cô ta đột ngột mở túi xách, lấy ra một tờ giấy mỏng, trông có vẻ như từng bị dính nước bẩn, khá nhàu nhĩ nhăn nhúm.
“Hồi lớp Mười mình từng viết thư nặc danh cho cậu. Cậu biết đó là thư của mình không? Mình kẹp nó ở sách bài tặp của cậu, hôm sau trực nhật thấy nó ở dưới ghế cậu ngồi, bị dẫm bởi rất nhiều vết chân. Đó là cách cậu đối xử với người khác đấy. Nếu không phải thư nặc danh thì ít nhất cậu cũng sẽ không vứt đi để giữ hình tượng, đúng chứ?
Ánh mắt Thịnh Hoài Nam nhìn cô dần trở nên hoang mang như đọc đề thi điền từ vào chỗ trống trong thơ cổ.
“Về sau mình mới biết, cậu vốn không hề biết mình, lúc phát bài thi còn chẳng tìm được chỗ ngồi của mình. Đã khai giảng lâu thế rồi mà cậu vẫn không biết mình là ai. Mình vẫn nhặt lại và giữ lấy bức thư đã bị cậu dẫm lên, dù có thay túi xách nào cũng luôn cất nó ở trong. Có lúc mình chợt nảy sinh ảo giác, biết đâu khi lấy ra một lần nữa, nó sẽ biến thành hai, trong túi xách của mình có thể tự sinh ra một bức thư trả lời...”
Chắc là lúc lật sách bài tập không cẩn thận để rơi xuống đất. Anh chẳng biết phải làm sao, muốn an ủi cô ấy một chút nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
“Cậu đừng thế.” Anh thở dài, nói khô khốc, “Cậu làm mình cảm thấy dường như chính mình đã huỷ hoại cậu.”
Trinh Văn Thuỵ đang nức nở, nghe vậy đột nhiên ngẩng lên cười thích chí.
“Đáng tiếc, cậu sẽ mãi mãi không biết được mình đã huỷ hoại thứ gì của cậu.” Cô nói.
Đồ điên. Thịnh Hoài Nam mất sách kiên nhẫn.
Anh giật mạnh tay nắm cửa, quay đầu nhìn lướt qua Trịnh Văn Thuỵ, chỉ nhếch môi cười khinh miệt mà không nói gì.