Hoàng Long
không nói gì thêm anh vẫn giữ nét cool boy cho riêng mình , trên suốt
quảng đường hai người bọn họ vẫn như người xa lạ , Minh Anh thì chỉ
liếc nhìn lén Hoàng Long và cả hai chẳng mỡ miệng nói với nhau câu
nào .
-
Cảm
ơn Anh .
Minh Anh
cười nhẹ rồi bước xuống xe .
“ Không biết nhỏ có làm sao không , sao da
mặt và tay chân lại ửng hồng lên thế kia “
Hoàng Long
rút điện thoại từ trong túi rồi bấm số gọi cho ai đó …
-
Hoàng
Nhi
-
Em
nghe hai
-
Nhỏ
bạn em …
-
Nhỏ
nào hả hai ?
-
Cô
ta hình như không ổn em chú ý cô ta !
Nói rồi
Hoàng Long cúp máy không kịp cho người đầu dây bên kia nói được gì
nữa .
Nhưng vẫn
cặm cụi ngồi ghi chém bài giáo viên đang giảng , dường như không thở
nổi Minh Anh gục xuống bàn . Gây ra tiếng động nhẹ Hoàng Nhi ngồi
cạnh bấy giờ mới nhìn qua để ý đến Minh Anh .
-
Minh
Anh cậu sao thế ?
-
Không
sao không sao …- Minh Anh thở hắc ra
-
Như
vậy rồi mà bảo không sao nữa .
-
Mình
thấy khó thở quá .
-
Cậu
không sao chứ Minh Anh , mình dìu cậu xún phòng ý tế nha .
-
Không
cần đâu để mình tự đi cũng được ngủ giấc là khỏe
-
Hoàng
Nhi đừng lo nhé
-
Ừm
cậu đi đi .
Nói rồi
Minh Anh xin phép giáo viên phòng ý tế , nó lê từng bước nặng nhọc ra
khõi lớp , càng lúc cơ thể nó nhưng không chút sức lực nào cả , đôi
mắt nó lúc này đang dần mờ đi không nhìn rõ phía trước , mồ hôi cứ
thế tuông ra trên tráng làm ước đi một phần mái tóc dài của nó .
Các dãy
hàng lang , các khối lớp học bây giờ đều vào tiếc nên vắng tanh không
còn bóng ai ngoài hình dáng nhỏ nhoi của nó .
Giọt nước
mắt nóng hổi lăng trên đôi má của Minh Anh , nó cố gắng cứ cố gắng
bước từng tay thì vịn vào lan can , thực sự lúc này nó chỉ muốn
nằm xuống , hơi thở của Minh Anh càng lúc càng dồn dập cơ thể yếu
dần đi nhưng đường đến phòng vẫn còn xa lắm .. Minh Anh dường như không
chịu được nữa mắt nó bất đầu nhắm lịm lại cơ thể như ran rã .
“ mệt rồi
Minh Anh à nghĩ thôi “ vưa dứt dòng suy nghĩ Minh Anh đồng thời ngã ra
đằng sau.
Một cánh
vừng chắc nào đó đã đón lấy tấm lưng đang ngã xuống của Minh Anh ,
mắt lim dim và mờ ảo Minh Anh chỉ biết đó là một người con trai ,
nằm trong vòng tay ấy Minh Anh thấy có một cảm giác an toàn đến lạ ,
đôi mắt Minh Anh cũng khép lại .
-
Nhỏ
hâm , cô có làm sao không ?
Bế nhỏ
lên người con trai đó vội vàng bước thật vội đến nơi phòng y tế .
-
Em
chào cô !
Người phụ
nữ đang khoát chiếc áo blu trắng tuổi đôi ba mươi quay lại nhìn Hoàng
Long rồi gục nhẹ một cái . Hoàng Long đặt nhẹ Minh Anh lên giường rồi
quay sang nhìn cô ý tế với ánh mắt đang vội vã điều gì .
-
Hình
như cô ấy bị dị ứng !
-
Để
cô kiễm tra thử xem sao .
……………………………………………..
-
Hừm
! cô bé bị dị ứng thật rồi
-
Vậy
bây giờ ổn chưa ạ ?
-
Ừhm
dị ứng với đồ hải sản , thật may là em đã đưa cô bé đến sơ cứu kịp
lúc
-
Nếu
để lâu chút nữa sẽ không ổn , cô đã tiêm cho cô ấy mũi thuốc , ngủ
một lúc dậy sẽ không sao !
-
Ừhm
.
Nói rồi
cô y tế cười nhẹ quay lưng đi khuất sau tắm màn trắng . Hoàng Long
bước đến ngồi bên cạnh nơi Minh Anh đang ngồi bàn tay khẻ đưa lên hất
vài sợ tóc trên mắt Minh Anh sang một bên .
-
“
Hoàng Nhi , hình như cô ta k ổn em để ý đến cô ta ! “
Tắt điện
thoại , Hoàng Long nhắm mắt trầm tư
suy nghĩ gì đó rồi vội vàng xuống xe . Bản thân anh cũng không hiễu
rõ vì sao mình phãi lén lút đi phía sau lưng nhỏ kia , mặt dù cách
nhau khoảng cách khá xa , như thân hình mũm mĩm của nhỏ không thoát
khõi tầm mắt của anh .
Cứ thế
người đi trước kẻ chỉ âm thầm nhìn từ đằng xa …
Cho dù
đến lúc thấy Hoàng Nhi đi bên cạnh Minh Anh , cho đến lúc nhìn thấy
cả hai bước vào lớp một ý nghĩ nào đó không thể khiến Hoàng Long
quay trở về anh vẫn đứng góc cầu than quan sát ………
- Hầy Cô
thật biết cách làm người khác đứng ngồi không yên . …!!!!
Bàn tay
Minh ANh bỗng nắm chặt lấy Hoàng Long không muôn buông phãi chăng trong
vô thức Minh Anh đang cần lắm bàn tay ai kia giữ lấy mình
Hoàng Long
vuốt nhẹ gò má Minh Anh im lặng không gian thời gian như ngưng đọng lại
ở đây , cảm giác bình yên đó Hoàng Long đã lâu không cảm nhận được ,
cũng không nỡ buông bàn tay đang nắm chặt kia .