Thân Ái Đích, Đại Ca

Chương 1-2



Trầm Thược rón rén mở cửa phòng, thăm dò liếc nhìn vào bên trong, chậc… anh hai quả nhiên còn chưa về…! Thở dài, cởi giầy, ném túi sách xuống sàn, cậu liền lao vào phòng ngủ, nhào tới chiếc giường đôi siêu lớn mà cậu thích nhất~!! Ha ha~ sau này có thể ngủ cùng anh hai rồi~~ cứ nghĩ đến là lại muốn chảy nước miếng ~~~~~~~~>_<~~~~~~~!!!! Trầm Thược hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường, thật thoải mái quá! Cuối cùng sau khi an tĩnh xuống, cậu lại nhớ tới bộ dáng ‘thất kinh’ của anh hai khi đêm qua đột nhiên thấy mình mang theo túi lớn túi nhỏ xông vào cửa nhà, liền không nhịn được mà phì cười ra tiếng. Rất khó có thể bắt gặp bộ dáng anh hai giật mình như vậy nha~~ tuy rằng anh ấy rất nhanh lại có thể khôi phục bình tĩnh… Nhưng dù sao~~ mình cũng đã thấy được rồi! Hơn nữa… Hơn nữa… Ha ha ha ha~~ hôm qua… hôm qua… mình chính là ngủ cùng với anh hai đó, vừa nghĩ tới chuyện anh hai nằm ngay bên cạnh, trái tim nhỏ bé của Trầm Thược lại đập thình thịch, cậu thật hy vọng có thể nằm trong lòng anh hai mà ngủ! Tuy rằng… anh hai suốt đêm đều đưa lưng về phía cậu, hơn nữa sáng nay lúc cậu dậy vẫn thấy anh ấy duy trì cái tư thế đó, hình như chưa từng động đậy chút nào! Cậu chỉ đành bĩu môi mếu máo… Sao anh hai lại khó hiểu phong tình như vậy chứ! Thật là… Nhưng thực ra… cậu vì gắng duy trì suốt hai tiếng không ngủ, nằm chờ anh hai xoay người, sau đó mệt quá, cũng liền ngủ say lúc nào không biết…

Haiz~~ liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian còn sớm, anh hai có lẽ vẫn đang phải làm việc, Trầm Thược cảm thấy mí mắt nặng trĩu, muốn… ngủ một chút quá… Không được~~ phải đợi anh hai về… đợi anh hai… … Niềm tin kiên định (?) này không bao lâu đã bị cậu quăng tới tận Siberia, xem tình trạng hiện giờ, ngủ là nhu cầu cấp thiết nhất, bởi vậy… cho nên… Trầm Thược chẳng mấy chốc đã tung tăng đi gặp chu công!

***

Trầm Tĩnh vừa mở cửa, đập ngay vào mắt chính là đôi giày đá bóng bị vứt bừa trên bậc thềm, đi vào một chút, lại là một chiếc túi sách bị quăng xó. Cười lắc lắc đầu, Tiểu Thược thật chẳng chịu lớn gì cả, cứ về đến nhà là lại ném đồ lung tung.

“Tiểu Thược?” Gọi một tiếng, không thấy ai trả lời.

Trầm Tĩnh cởi áo vest ra móc lên giá, đi về phía phòng ngủ. Vừa vào liền thấy cậu bé con mà anh luôn để tâm từng khắc kia chính đang cuộn mình trên giường, xem bộ dáng có vẻ như đã ngủ. Khẽ nhíu mày, đầu thu thời tiết chuyển lạnh, sao chưa thèm đắp chăn mà đã nằm lăn ra như vậy rồi, nhóc mê ngủ này! Lặng lẽ đi qua, kéo chiếc chăn mỏng trên giường, nhẹ nhàng đắp lên cho Trầm Thược.

“Ưm…” Trầm Thược đột nhiên rên khẽ một tiếng, Trầm Tĩnh vội vàng khựng tay lại, chỉ sợ không cẩn thận làm cậu thức giấc, nhưng Trầm Thược chỉ là xoay người, nằm ngửa ra tiếp tục ngủ.

Thở phào một hơi, Trầm Tĩnh lại đắp kỹ chăn cho cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, tỉ mỉ ngắm nhìn bảo bối của anh. Nét ngây thơ trên khuôn mặt trẻ con còn chưa mất, cộng thêm thụy nhan yên bình, khiến người ta có một thoáng ảo ảnh, tựa như cậu là thiên sứ lạc bước xuống phàm trần vậy. Thầm muốn ôm chặt cậu vào lòng, rồi lại sợ phá hỏng bầu không khí an tường ấy, Trầm Tĩnh đã lâu không có thận trọng như vậy, cũng hiếm khi không chút nào tránh né mà ngắm nhìn Trầm Thược sâu kỹ đến thế, không khỏi có chút si ngốc, vô thức vươn tay, khẽ xoa gương mặt phấn nộn, âu yếm vuốt ve, không lâu sau, ngón tay kia liền bất giác di tới… bờ môi mọng nước mềm mại… … Chậm rãi cúi người xuống, ngay tại khoảnh khắc khi đôi môi của hai người sắp chạm được vào nhau, Trầm Tĩnh kinh hoảng giật mình! Cuống quít đứng dậy khỏi giường, bóp chặt lồng ngực thở dốc. “Trầm Tĩnh! Em ấy là em trai của mày mà! Sao mày có thể làm như vậy?!” Trong lòng một lần lại một lần lặp lại những lời này, theo tâm tình dần dần an tĩnh mà áp chế cơn tình triều đang quay cuồng mãnh liệt trong nội tâm.

Chăm chú ngắm nhìn Trầm Thược vẫn đang ngủ say không hay biết gì: “A, đã 6 năm… Xem ra cả cuộc đời này của anh đều bị em trói buộc rồi… Thế nhưng em… trước sau có lẽ cũng chỉ có thể là người em trai thương yêu nhất của anh thôi… …” Khẽ lẩm bẩm tự giễu, Trầm Tĩnh xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Anh vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, chọn mấy thứ nguyên liệu chuẩn bị bắt tay vào làm cơm chiều. Tuy rằng Trầm Tĩnh vốn sống một mình, nhưng vẫn tương đối chú ý tới vấn đề ăn uống, trước kia lúc còn ở cùng gia đình, anh cũng đã học được mấy món từ mẹ, hơn nữa do có thượng đế ưu ái, nên anh học cái gì cũng đều rất nhanh, chỉ cần nhìn theo sách là có thể làm được giống đến tám chín phần mười. Kể từ đó, anh liền thích ở nhà tự nấu ăn, trong tủ lạnh luôn luôn chật kín nguyên liệu.

Ước chừng chưa tới một tiếng, ba món ăn một món canh đơn giản đã nhanh chóng được dọn lên, cũng đủ cho hai người ăn rồi. Kế tiếp chắc nên gọi Tiểu Thược dậy dùng cơm.

Trầm Tĩnh sắp sẵn bát đũa, mới đi vào phòng: “Tiểu Thược, Tiểu Thược!” Khẽ lay Trầm Thược, thanh âm từ tính tràn ngập nhu tình. Trầm Thược ‘ưm’ một tiếng chậm rãi chuyển tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy người anh hai mình yêu nhất chính đang gọi mình rời giường, tức khắc lại nhào vào lòng anh hai. “Anh hai!!” Cọ cọ lên người anh hai, thật hạnh phúc chết được~~~~

Cười khổ vỗ vỗ thiên hạ trong lòng: “Tiểu Thược, ngoan, ăn cơm thôi! Đi nào.”

“Ứ! Anh hai bế em cơ!” Vẫn rúc đầu vào cái ôm ấm áp, cậu còn lâu mới chịu buông ra!

Tưởng Trầm Thược vẫn chưa tỉnh hẳn, Trầm Tĩnh không nói thêm gì nữa, một phen bế ngang cậu lên, đi đến trước bàn ăn. Nhẹ nhàng đặt cậu tới trên ghế, chính mình thì ngồi xuống bên cạnh cậu. “Tiểu Thược, ăn cơm đi!”

Trầm Thược nhìn nhìn thức ăn trên bàn, nghiêng đầu hỏi: “Là anh hai làm sao?”

Vén mấy sợi tóc mái đến sau tai cho cậu, cười đáp: “Đúng vậy. Tiểu Thược, mau ăn thử xem có ngon không?”

Ánh mắt của Trầm Thược bởi vì nghe xong những lời này mà sáng long lanh, bộ dáng cũng trở nên hưng phấn vô cùng: “Món anh hai làm nhất định rất ngon! Sau này anh hai phải luôn làm cho em ăn nhé, được không?”

“Được.” Ánh mắt anh nhìn cậu hoàn toàn tràn đầy sủng nịch cùng cưng chiều.

Trầm Thược có được đáp án khẳng định, thỏa mãn bắt đầu toàn tâm toàn ý hưởng thụ “bữa tối tình yêu” của mình. Trầm Tĩnh thì thỉnh thoảng lại gắp món cho cậu, hoặc chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.