Cầm gói khoai tây chiên, vừa nhìn TV vừa ăn, Trầm Hân kỳ thật căn bản không có tâm tư nào để xem, 9 phần lực chú ý đều dồn vào việc dựng tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Nghe hết nửa ngày cũng không có nghe ra cái gì đặc biệt, chỉ quanh quẩn những tiếng nói chuyện khe khẽ, nhưng không nghe rõ là đang nói cái gì, nhiều lắm chỉ là Tiểu Thược có đôi khi đột nhiên lớn tiếng rống giận một hai câu, phỏng chừng anh hai nhất định đang phải trấn an nhóc con bảo bối này.
“Haiz~~ thật chán quá! Chẳng lẽ không thể để mình phát hiện ra chuyện gì vui sao?!” Trầm Hân thở dài, ai oán lầm bầm lầu bầu.
Một lát sau, lại cẩn thận nghe nghe, lần này thì tiếng động gì cũng không có. Ánh mắt sáng lên, Trầm Hân băn khoăn xem có nên vào phòng ngó một cái hay không, biết đâu có thể bắt gặp… ~~~~ ha hả! Chuyện thú vị sao có thể thiếu sự hiện diện của mình được! Suy xét không bao lâu, cô vứt gói khoai tây xuống, phủi phủi tay, đứng lên rón rén đi về phía cửa phòng Trầm Tĩnh và Trầm Thược.
Trong lòng lẩm nhẩm… một… hai… ba…! Bỗng huých mở cửa phòng, kêu lên: “Anh hai anh hai! Em đói quá! Mau nấu cơm cho em ăn đi!!”
Không ngoài dự tính, quả thực chứng kiến hai người bên trong vội vàng tách ra, Trầm Tĩnh vừa kinh ngạc vừa xấu hổ nhìn mình, còn Trầm Thược đỏ hồng cả mặt, môi cũng sưng sưng, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng. Xem đi! Xem đi! Cô đã nói gì nào? Đã nói nhất định có thể nhìn thấy cảnh hay! Chậc chậc~~ không nghĩ tới Tiểu Thược sẽ có… Ách… Nói thế nào nhỉ… lúc quyến rũ như vậy? Trầm Hân ở trong lòng một trăm lẻ một lần bội phục mình anh minh thần võ, thông minh tuyệt đỉnh…
“Em nói nè anh hai, Tiểu Thược… Hai người có lẽ nên giải thích cho em một chút chứ?” Giả bộ nghiêm túc, trong bụng sớm đã vui ngất trời, chuyện hôm nay thật đúng là không phải trò hay bình thường! Trầm Hân nhìn bộ dáng dường như đang lấy dũng khí quyết tâm của anh hai, kéo Trầm Thược ôm vào lòng: “Hân Hân… Chúng ta ra phòng khách nói chuyện.”
Thấy anh hai cùng Tiểu Thược ngồi xuống, Trầm Hân cũng tìm một chỗ, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn. Thật đúng là có chút không khí trang nghiêm a! Trầm Hân nghĩ thầm. Lại gắng duy trì vẻ mặt thiếu chút nữa cười phì ra, còn thật sự nghiêm túc mà nhìn anh hai, chờ anh mở miệng.
Trầm Tĩnh nhìn cô em gái, trong lòng đã gạt bỏ sự xấu hổ vừa rồi, ngược lại còn rất bình tĩnh. “Hân Hân… Có lẽ em sẽ không thể chấp nhận ngay được, cũng không thể hiểu được, nhưng anh vẫn muốn nói cho em. Bởi vì em là thân nhân của bọn anh, là người rất quan trọng đối với bọn anh, anh không muốn giấu diếm em. Đương nhiên, điều bọn anh hy vọng nhất, vẫn là có thể có được sự thấu hiểu và ủng hộ của em.” Nói xong, ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào Trầm Hân.
Trầm Hân lần này là thật sự nghiêm túc, hoàn hoàn xuất phát từ thực tâm mà trả lời: “Hai người đối với em mà nói cũng là sự tồn tại rất quan trọng, cho nên, em sẽ cẩn thận lắng nghe.”
Có được lời khẳng định của cô, Trầm Tĩnh vẫn là thở hắt ra một hơi, bắt đầu chậm rãi tiết lộ quan hệ giữa anh và Trầm Thược. Trầm Thược được Trầm Tĩnh ôm, tuy không sợ hãi, nhưng cũng có chút khẩn trương, lúc anh hai đang nói, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm chị cậu, không muốn để sót từng biểu lộ nào trên mặt cô. Nhưng thật ngạc nhiên, anh không hề bắt gặp vẻ không tán đồng như trong tưởng tượng, không có dù chỉ một chút chán ghét hay khinh bỉ.
Không phải không nhìn đến biểu tình như trút được gánh nặng trên mặt Trầm Thược, trái tim Trầm Hân nhũn ra từng chút: “Anh hai, Tiểu Thược, đây là lựa chọn của hai người. Chỉ cần hai người cho là đúng, làm em gái như em đương nhiên chỉ có thể ủng hộ!” Gửi tới hai người kia một nụ cười mỉm dịu dàng: “Kỳ thật ở đây mấy hôm, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có thể cảm giác ra được một chút, em ấy à, sớm đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, huống chi, em là ai chứ?! Em là Trầm Hân nha! Hai người cư nhiên cho rằng em không có đầu óc, phản đối hai người ở bên nhau sao?!” Oán trách trừng nhìn bọn họ một cái, ba người đều thoải mái mà nở nụ cười.
Tiếp theo sau đó bị Trầm Hân lôi từ đông sang tây, đề tài cũng không biết đã đi xa tới phương trời nào, không khí nghiêm tức lúc trước cứ như chưa từng tồn tại.
Lúc ăn cơm, Trầm Thược bảo bối tò mò hỏi: “Chị, lúc nãy chị nói là đã lờ mờ nhìn ra được em và anh hai… Ách… làm sao mà chị biết hay vậy?”
“Thằng ngốc! Đừng có đánh đồng chị với em! Chị được xưng mỹ nữ đào hoa số 1 đại học X đấy nhé, những cuộc tình trải qua bất luận là oanh oanh liệt liệt hay tế thủy thường lưu, đều nhiều vô số kể! Muốn qua mắt chị sao? Hừ! Không có cửa đâu!” Sùng bái chị đi! Em có một phần mười chỉ số thông minh của chị thì đã nên tạ ơn trời đất rồi đó!
“Thật sao? Chị, chị thật lợi hại!” *Bội phục – ing~~* chị mình đúng là rất có bản lĩnh mà~~~
“Còn phải nói sao! Đừng lo lắng! Tuy em so ra kém chị, nhưng dù sao cũng là em trai duy nhất của chị! Chị nhất định sẽ hỗ trợ em, có chuyện gì, chị cũng có thể giúp em giải quyết!” Nói xong, còn rất có nghĩa khí mà vỗ vỗ vai Trầm Thược.
“Chị~~~~” tim bay tim bay tim bay~~~
“Tiểu Thược ~~~~” tim bay tim bay tim bay~~~
Bóp bóp trán, Trầm Tĩnh đột nhiên cảm thấy cặp danh hài nhà mình thật sự là tùy thời tùy chỗ đều có thể thoát tuyến như vậy, sợ là khó mà tìm được kẻ thứ ba.
Cùng em trai đùa đủ rồi, Trầm Hân khó được lại trở về nghiêm túc, kéo Trầm Tĩnh đến một bên, hỏi: “Anh hai, chuyện anh và Tiểu Thược, anh có định nói với cả nhà không?”
“Đương nhiên. Anh đã chuẩn bị nói cho bọn họ biết rồi. Vừa nãy anh cũng đã nói qua, mặc kệ thái độ của bọn họ như thế nào, anh sẽ không giấu diếm bọn họ nữa.”
Nhìn thần sắc ngưng trọng của anh, Trầm Hân nhịn không được an ủi: “Anh hai! Như vầy đi! Hai anh trong nhà cứ giao cho em! Cam đoan sẽ khiến bọn họ giơ hai tay tán thành, về điểm này anh cứ yên tâm!” Dứt lời, giảo hoạt cười cười. Trầm Tĩnh biết cô em gái này luôn luôn rất tinh quái, từ nhỏ tính cách đã khác người, hai tên em trai mình mà đụng tới cô, chính là một chút biện pháp cũng không có, không khỏi hơi hơi nhếch lên khóe miệng.
Trầm Hân thấy anh hai mỉm cười, tiếp tục nói: “Như vậy, trong nhà liền có ba người ủng hộ bọn anh rồi! Về phần ba mẹ thì anh vẫn phải tự mình đi nói, nếu thật sự không được, bọn em nhất định sẽ giúp anh!”
Sờ sờ đầu em gái, Trầm Tĩnh dịu dàng nói: “Cám ơn em, Hân Hân. Em sẵn lòng ủng hộ bọn anh, anh hai đã vui lắm rồi.”
Nghe anh hai nói vậy, Trầm Hân cái mũi có chút cay cay, thè lưỡi: “Anh hai thật đáng ghét! Tự dưng lại nói đến loại chuyện này làm gì chứ! Giữ lại mà đi cảm động ba mẹ đi!” Nói xong, quay người liền chuồn mất.
“Anh hai…” Trầm Thược thấy Trầm Hân đi ra, mới tiến tới: “Chị và anh vừa nói gì vậy?”
Cưng chiều nhìn cậu, Trầm Tĩnh trong lòng tràn đầy nhu tình: “Không có gì, chị em a, nói cho anh là sẽ giúp anh thu phục hai anh trai của em, kéo bọn họ về phía chúng ta!”
“Thật sao?!” Ánh mắt Trầm Thược sáng lên.
“Ừ!” Nhìn bộ dáng phấn chấn của cậu, Trầm Tĩnh cũng không cố kỵ gì nữa, ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ câu nhân.
Quả nhiên em ấy vẫn hy vọng nhận được sự chúc phúc của người nhà, Trầm Tĩnh nghĩ thầm.
Chỉ cần là mong muốn của em, anh nhất định sẽ thực hiện cho em.