Thân Ái Đối Phương Biện Hữu

Chương 1: Muốn đánh cả tôi?



Tác giả: Quân Ước

Biên tập: TBB

Mưa liền bốn ngày liền, bầu trời không trút được vẻ u ám. Đầu tháng Năm, tiết trời âm u này luôn bao trùm thành phố C.

Trần Mịch Ngôn đi từ tòa cao ốc Thập Mộng ra rồi nhìn đồng hồ đeo tay, đã là ba rưỡi chiều rồi. Anh cau mày lấy điện thoại di động, quả nhiên trên màn hình hiển thị hai tin nhắn của Nhạc Lăng.

"Anh, đừng quên chuyện của em. Địa điểm: nhà hàng Mộc Miên ở quảng trường Thịnh Nguyên, bàn thứ sáu bên trái gần cửa sổ." Thời gian gửi tới là 14 giờ 37 phút.

"Người phụ nữ kia tới rồi, cô ta cao hơn em!" Anh mau tới đi! Nhanh!" Tin nhắn này đến từ 10 phút trước.

Trần Mịch Ngôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, không trì hoãn nữa mà lái xe tới thẳng quảng trường Thịnh Nguyên.

Nhà hàng Mộc Miên nằm trong trung tâm thương mại Khải Đức ở tầng một, bàn ăn gần cửa sổ có tầm nhìn tuyệt đẹp, ngoài cửa sổ chính là đài phun nước của quảng trường.

Trần Mịch Ngôn nghiêng đầu sang bên trái, liếc mắt đã nhìn thấy Nhạc Lăng. Nhạc Lăng ngồi trên ghế sofa nhung mềm mại, đang khẽ nâng cằm, dùng vẻ kiêu căng nhìn người bằng nửa con mắt mà nhìn về phía đối diện...

Trình Yểu, người phụ nữ lớn hơn cô ấy 8 tuổi.

Nói chính xác hơn, đó chính là "tiểu tam" xen vào giữa mối quan hệ của cô ấy với bạn trai Thẩm Triều.

"Đầu năm nay, tiểu tam nổi lên hàng dãy, một kẻ ngã xuống, người sau lại tiến lên. Muốn trở thành người chiến thắng, cô phải tuân theo tiêu chuẩn luyện tập là: diễn xuất tốt, có đầu óc, và biết nhẫn nại!" Đây là lời Thiên Nhai dạy Nhạc Lăng, cô ấy cũng là người từng gặp cảnh tương tự, lại thành công đánh bại tiểu tam, đoạt lại người đàn ông nhà mình.

Nhạc Lăng 19 tuổi, đang học năm nhất đại học. Cô hẹn hò với Thẩm Triều vừa tròn năm tháng, hoàn toàn là lính mới trong việc đấu với tiểu tam. Mà "tiểu tam" trước mắt không chỉ lớn tuổi hơn cô mà còn là giám đốc sáng tạo của công ty thời trang Bác Mĩ. Cô dùng đầu ngón tay cũng biết người phụ nữ này là Bạch Cốt Tinh có chức vị lại từng trải.

Nếu không Thẩm Triều sao có thể chết mê chết mệt như vậy?

Nhạc Lăng biết kĩ thuật diễn xuất của mình chưa đủ, đầu óc cũng chưa nhanh nhạy, lại thiếu nhẫn nại nên rất chăm chỉ học tập, làm theo lời dạy. Cô chuẩn bị xong xuôi còn lập ra kế hoạch, sau đó cầu xin Trần Mịch Ngôn tới làm cứu viện cho mình. Một khi cô rơi vào thế yếu, Trần Mịch Ngôn sẽ xuất hiện để cứu cánh.

Nhưng dù chuẩn bị kĩ lưỡng thế nào, khi đứng trước mặt Trình Yểu, Nhạc Lăng vẫn bối rối tới quên kịch bản, cô đang hối hận vì không viết sẵn giấy nhắc thoại bỏ vào túi.

Điều cô không nghĩ tới là Trình Yểu lại bước tới chào mình rồi ngồi xuống, mọi thứ đều không giống như đã tưởng tượng. Nhạc Lăng không biết vì sao lại phát sinh chuyện này. Cô thế mà lại bị tiểu tam trấn áp.

Nửa tiếng nữa lại trôi qua, rõ ràng cô chiếm ưu thế, đấu trí với tiểu tam cũng rất tốt đẹp, không cần trông cậy tới Trần Mịch Ngôn tới làm hậu thuẫn của mình nữa.

Nhạc Lăng nghĩ chuyện này có thể mau kết thúc, nhưng cô cũng không dám xem thường, ngược lại rất tập trung nên không chú ý tới Trần Mịch Ngôn đã vào nhà hàng, ngồi tại bàn ăn cách chỗ các cô không xa.

Từ góc độ của Trần Mịch Ngôn nhìn sang chỉ thấy được Nhạc Lăng ngồi đối diện một người phụ nữ, cô mặc áo len mỏng, tóc đen dài qua vai, đuôi tóc hơi xoăn. Bóng lưng người phụ nữ này hơi gầy, hơn nữa còn ngồi cùng Nhạc Lăng người đầy đặn, nhìn ra có mấy phần yếu ớt.

Tầm mắt Trần Mịch Ngôn dời sang bên trái, nhìn mặt Nhạc Lăng. Cô nhóc làm tóc, trang điểm xinh đẹp, khóe miệng lộ ý cười, đôi môi đánh son hơi hé mở. Cô đang nói với người phụ nữ kia rằng cô cùng Thẩm Triều đang yêu đương hạnh phúc, điệu bộ dịu dàng khó có được.

Giả vờ giống như thật vậy.

Trần Mịch Ngôn không khỏi bật cười. Quả nhiên vẫn là cô nhóc chưa lớn, lại còn diễn kịch cung đấu.

Giọng Nhạc Lăng không cao không thấp, thỉnh thoảng mới có thể truyền tới mấy câu, nhưng cũng chỉ có giọng của Nhạc Lăng mà thôi. Từ đầu tới cuối Trần Mịch Ngôn không nghe được tiểu tam kia mở lời.

Nhạc Lăng nói xong câu cuối thì miệng hơi khô, cô cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, nhìn người phụ nữ đối diện.

Dường như không có thói quen ngắt lời người khác, Trình Yểu chớp mắt một cái, ánh mắt sạch sẽ thanh lãnh, không có độ ấm, không có ghen ghét, cũng không căm ghét, thậm chí đáy mắt còn không gợn sóng. Nhưng cô cứ nhìn thẳng tắp như vậy khiến Nhạc Lăng hơi sửng sốt. Trong nháy mắt, Nhạc Lăng thấy người phụ nữ này như đang khích lệ mình nói tiếp.

Kinh ngạc qua đi, lòng Nhạc Lăng lại càng thêm chắc chắn. Không ngờ Bạch Cốt Tinh này lại không khó đối phó như cô nghĩ. Cũng đúng, chắc hẳn người phụ nữ nào nghe được Thẩm Triều vì cô mà làm ra những chuyện lãng mạn kia cũng kích động không thôi, biết khó mà lui.

Huống hồ là người phụ nữ nhiều tuổi.

Nhạc Lăng nghĩ lòng người phụ nữ này có lẽ đang vỡ vụn, vì vậy ghen tị là điều đương nhiên. Đã vậy thì không lãng phí thời gian nữa, tốc chiến tốc thắng thôi!

Nghĩ vậy, cô hít một hơi, nhìn Trình Yểu: "Cô Trình, tôi nói nhiều như vậy, cô đừng chê tôi dông dài. Thật ra bạn trai tôi có một tật xấu là quá tốt bụng, hay quan tâm người khác, nhiều lúc dễ khiến người ta hiểu nhầm, thật ra anh ấy..."

"Tổng giám Trình..." Đột nhiên một tiếng gọi gấp gáp vang lên, khiến khách ngồi xung quanh cũng phải ghé mắt nhìn.

Trần Mịch Ngôn cũng ngẩn ra, nghiêng đầu thấy một người đàn ông đang nhanh chân chạy qua.

Nhạc Lăng trông thấy người đàn ông xuất hiện thì ngây người, sau đó vội vàng đứng dậy, lời nói nghẹn ở cổ: "Thẩm, Thẩm Triều..."

Sắc mặt Nhạc Lăng trở nên khó coi, bao bình tĩnh lúc nãy trước mặt Trình Yểu đã biến mất không dấu vết.

Trước mặt Thẩm Triều, tay chân Nhạc Lăng luống cuống, lại hơi chột dạ. Cô cảm thấy mình quá nhát gan, rõ ràng Thẩm Triệu lừa gạt cô trước, rõ ràng người ngoại tình là anh ta...

Trong lúc cô đang tâm hoảng ý loạn, Thẩm Triều đã chạy đến gần đó, không nhìn cô mà chỉ một mực nhìn Trình Yểu, bận rộn giải thích: "Tổng giám Trình, chị đừng hiểu lầm, đây là đàn em khóa dưới của em, em và cô ấy không có gì hết!"

Nhạc Lăng bị lời này khiến mặt trắng bệch, không dám tin ngước mắt: "Thẩm Triều, anh nói lại lần nữa!"

Cô cao giọng hỏi, âm thanh hơi run rẩy, khiến nhiều người đánh mắt tới dị nghị, người phục vụ của quán cũng đứng cách đó không xa, do dự xem có nên tiến lên không.

Mặt Thẩm Triều đầy vẻ bất đắc dĩ: "Nhạc học muội, anh đã cự tuyệt em từ sớm rồi, em còn dây dưa làm gì nữa!" Dứt lời anh ta ghé mắt thấy Trình Yểu cau mày, trong lòng anh ta bỗng thấy rét lạnh, hận không thể chạy lên cho Nhạc Lăng một cái tát.

Nhạc Lăng rất tức giận, không nhịn được nữa, đưa tay về phía gương mặt điển trai của Thẩm Triều. Nhưng vừa ra tay, cổ tay đã bị Thẩm Triều bắt được.

"Nhạc học muội, em đừng náo loạn nữa!" Thẩm Triều nghiêm giọng, trừng mắt nhìn Nhạc Lăng, trong lòng hơi hối hận vì dính dáng tới con nhóc không có đầu óc này.

Anh ta đang muốn quăng Nhạc Lăng ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, giây kế tiếp cánh tay anh ta hơi căng thẳng. Trần Mịch Ngôn không lưu tình, đẩy cánh tay Thẩm Triều ra khiến anh ta ăn đau.

"Anh!" Thấy Trần Mịch Ngôn, Nhạc Lăng càng tủi thân, mắt đỏ lên.

Trần Mịch Ngôn không lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, đang muốn kéo Nhạc Lăng đi, giọng Thẩm Triều sau lưng lại gấp gáp vang lên: "Tổng giám Trình, đụng trúng cô à?"

Lúc Trần Mịch Ngôn đẩy Thẩm Triều ngã ra phía sau, cùi trỏ anh ta vô tình đập vào bả vai Trình Yểu. Cô đau đến nhíu mày, đột nhiên bực bội.

"Thẩm Triều." Trình Yểu đứng lên, mái tóc dài dưới ánh đèn như ánh lên. Trần Mịch Ngôn vừa xoay người, giọng điệu ôn hòa của Trình Yểu đã vang lên, từng chữ từng chữ chậm rãi tiến vào tai anh: "10 giờ ngày mai tới phòng tài vụ lĩnh lương thực tập."

Thẩm Triều cứng đờ trong nháy mắt.

Trần Mịch Ngôn cũng cứng người.

Trình Yểu không cho Thẩm Triều thời gian nói chuyện, chuyển tầm mắt qua nhìn về phía Nhạc Lăng: "Đừng khóc, để cậu ta cút đi."

___

Sau khi Trình Yểu đi, Thẩm Triều đuổi theo tới cửa.

Trần Mịch Ngôn đột nhiên bình tĩnh lại.

"Chờ ở đây." Anh nói với Nhạc Lăng xong đi ngay. Nhạc Lăng gục trên bàn khóc to.

Sau khi ra cửa, Trần Mịch Ngôn tìm kiếm bóng dáng Trình Yểu, cô đang bị Thẩm Triều chặn ở chỗ đài phun nước. Thẩm Triều lo lắng giải thích với cô, nhưng Trình Yểu phiền chán, đẩy tay Thẩm Triều ra. Thẩm Triều vẫn không bỏ qua, chạy đuổi theo cô.

Sắc trời hơi trầm, dường như muốn mưa. Người trên quảng trường lẻ tẻ, người nào cũng đi vội vã.

Trần Mịch Ngôn đi tới rất nhanh, kéo Thẩm Triều ra, cho anh ta một đấm. Thẩm Triều hoàn hồn, ngã dúi xuống đất.

"Cút."

Giọng Trần Mịch Ngôn rất thấp, nhưng Thẩm Triều và Trình Yểu đều nghe rõ. Thẩm Triều tức giận trừng mắt nhìn Trần Mịch Ngôn, đứng dậy muốn đánh anh, nhưng lại không phải đối thủ của Trần Mịch Ngôn. Anh ta vừa đứng lên từ đất, lại bị Trần Mịch Ngôn kéo cổ áo đẩy ra xa.

Có người đang đi về hướng này, Thẩm Triều hơi chật vật, căm phẫn nhìn Trần Mịch Ngôn, sau đó nhìn Trình Yểu, thấy mặt cô lạnh tanh, anh ta hậm hực rời đi.

Trần Mịch Ngôn quay người lại, Trình Yểu đang nhìn anh. Mắt Trình Yểu rất sáng, cô nhìn người khác lúc nào cũng nghiêm túc, không để người ta thấy mình qua loa lấy lệ.

Ngực Trần Mịch Ngôn như nghẽn lại.

Lần đầu nhìn thấy Trình Yểu, cô cũng nhìn anh như vậy.

Trước tòa án mô phỏng đầy ắp người của đại học C, ánh mắt Trình Yểu chăm chú mà nóng bỏng, đôi mắt đó dường như chứa đựng cả vầng thái dương, rất chói mắt.

Vì vậy Trần Mịch Ngôn ngây người, không nghe rõ cả những câu nói công kích và biện luận của cô, chỉ nhớ được lúc cô nói với anh "thân ái đối phương biện hữu", âm thanh đó trong trẻo dễ nghe, như chim Hoàng Oanh vậy.

Lúc đó, Trần Mịch Ngôn chưa tròn 18 tuổi, vẫn còn là thiếu niên chưa lớn. Nhưng Trần Mịch Ngôn cũng không phải thiếu niên ngờ nghệch, anh nghiêm cẩn, tỉnh táo, lí trí, là kẻ "logic quái lạ" trong miệng mọi người, mới vào năm nhất đại học đã ung dung phụ trách đội biện luận của khoa, hạ gục vô số tiền bối. Ấy vậy mà anh lại ngoài dự đoán thất thần ở màn tranh luận kia.

Trong cuộc so tài kia, khoa Quản lý thua khoa Văn, người dành chiến thắng chung cuộc là Trình Yểu.

Trần Mịch Ngôn không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, có lẽ do bất ngờ gặp lại khiến người ta kinh hoảng.

Trình Yểu thay đổi rất nhiều, nhưng anh nhìn một lần vẫn nhận ra, không hề đắn đo hay do dự.

Anh đi tới.

Trình Yểu giương mắt nhìn anh, nhìn người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, cười hỏi: "Muốn đánh cả tôi?"

Trần Mịch Ngôn đứng lại.

Nụ cười trên môi Trình Yểu nhanh chóng biến mất: "Tôi không hứng thú với đàn ông nhỏ tuổi hơn, cũng không cướp đàn ông của em gái anh. Dù Thẩm Triều..."

Cô hơi mỉm cười nói: "Thật ra cậu ta cũng không có hứng thú với tôi."

Trần Mịch Ngôn hơi sửng sốt, lại nghe được Trình Yểu nói: "Cậu ta chỉ muốn được lưu lại công ty."

Giọng Trình Yểu hạ thấp, Trần Mịch Ngôn kinh ngạc, không trả lời cô.

Ánh mắt anh có chút kì lạ, nhưng Trình Yểu rất lười, không có hứng tìm hiểu, chỉ nói: "Tôi thấy mình giải thích đủ rồi." Nói xong, cũng không để ý đến anh nữa mà quay đầu bước đi.

Trần Mịch Ngôn đứng tại chỗ, lấy lại tinh thần rồi đuổi theo, đánh bạo nắm lấy tay cô.

Cổ tay căng thẳng, nhiệt độ xa lạ ập tới, Trình Yểu thấy nóng người, bắt đầu không kiên nhẫn. Cô nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Trần Mịch Ngôn, trong mắt có ánh lửa: "Thực sự muốn động tay động chân?"

Da Trình Yểu rất trắng, vào ngày đầy mây, không có ánh nắng mặt trời như hôm nay cũng trắng đến nổi bật. Nhưng vì cô tức giận, máu huyết lưu chuyển, mặt đỏ lên. Không chỉ mặt, ngay cả ánh mắt cũng hơi đỏ.

Trần Mịch Ngôn chưa thấy bộ dạng này của cô bao giờ, người sững lại.

Trình Yểu cười nhạt, cười xong vẫn thấy anh không có phản ứng gì thì đẩy mạnh một cái.

"Cút ngay."

Trần Mịch Ngôn hơi lảo đảo, trong tay trống không. Anh đứng ngẩn ra, sau đó ý thức được Trình Yểu không nhận ra mình.

Hết chương 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.