Sau khoảng thời gian nghỉ giải lao ngắn ngủi, công tác quay phim lại được tiếp tục.
Lần này, sắc mặt của nam diễn viên kia thật sự rất không tốt, ngay cả khi đứng trước ống kính cũng suýt nữa không thể khống chế được, có lẽ là bị câu nói của Tang Noãn làm ảnh hưởng.
Vẫn là cảnh quay ấy, Tang Noãn ngồi trên ghế trong rạp chiếu phim, mà nam diễn viên ngồi ở phía sau cô. Khi đèn trong rạp đều được tắt hết, nguồn sáng duy nhất còn lại trong rạp là từ màn hình lớn trước mặt, thì có người ngồi phía sau vỗ vai Tang Noãn.
Tang Noãn quay đầu lại. Mặc dù đã quay rất nhiều lần, thế nhưng nụ cười trên mặt cô vẫn rạng rỡ như lần đầu, nụ cười xinh đẹp lại có chút ngạc nhiên.
Miếng chocolate kia mới đưa được nửa đường thì không cẩn thận rơi xuống váy Tang Noãn, để lại một vệt vết bẩn màu nâu. Nam diễn viên bày ra vẻ mặt kinh ngạc, vội nói là do mình không cẩn thận làm rơi, mong cô Noãn thứ lỗi.
Tang Noãn vẫn duy trì nụ cười trên môi, cô nâng chiếc váy dài bị chocolate làm dơ, đi về phía đạo diễn. Cô dùng ngữ khí thương lượng nói với đạo diễn, vị nam diễn viên kia luôn quay hỏng cảnh quay này, hay là chúng ta thử một hướng suy nghĩ khác xem sao, đổi vị trí của hai người cho nhau, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến mạch truyện của quảng cáo.
Tang Noãn khéo léo cười, hơi hơi nghiêng đầu nói với nam diễn viên: "Chỉ cần xoay người, thể hiện biểu cảm kinh ngạc và hạnh phúc, sau đó ăn chocolate. Tôi cảm thấy như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều so với cảnh cậu phải diễn trước đó."
"Cũng có thể tiết kiệm thời gian cho mọi người."
Chắc hẳn đạo diễn cũng bị cái kỹ thuật diễn xuất gượng gạo như bình hoa di động của anh ta làm bực mình, suy xét một hồi cũng đồng ý với đề nghị của Tang Noãn.
Nhưng người diễn viên nam lại vỗ mạnh lên ghế một cái, nói: "Tôi không đồng ý!"
Anh ta dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Tang Noãn, môi giật giật, đang muốn nói điều gì đó lại bị người đại diện đứng ra cản lại.
Không biết người đại diện nói gì với anh ta, mà cảm xúc của anh ta bắt đầu bình tĩnh lại, kiềm chế cơn tức giận, đồng ý với việc đổi vị trí diễn lần này.
Tang Noãn đứng dậy thay quần áo, trước khi rời đi, cô để ý sắc mặt của đạo diễn và người phụ trách vô cùng khó coi.
Chị stylist cũng có mặt tại hiện trường, chị ấy vừa tìm trang phục cho Tang Noãn vừa nói: "Vừa mới nổi một tí mà tính tình đã khó hầu hạ thế rồi, nếu vẫn tiếp tục nổi như vậy thì sau này chẳng biết còn thành ra thế nào nữa."
Chị ấy tìm cho Tang Noãn một bộ váy giống với bộ váy ban đầu, bộ móng giả hình quả mơ đỏ đặt trên cổ áo, như hòa làm một với màu sắc của bộ váy. Chị stylist che miệng cười, nói: "Nhưng chị đảm bảo là, nếu cái tính tình này mà còn không sửa, thì chưa đến một năm, anh ta sẽ chìm thôi."
Tang Noãn nghĩ thầm trong lòng, còn tôi thì mong anh ta chìm luôn từ giờ luôn đi.
Công tác quay phim lại lần nữa bắt đầu. Lần này đến phiên Tang Noãn ngồi phía sau, chờ đến lúc cả rạp chiếu phim chỉ còn lại nguồn sáng duy nhất từ màn ảnh rộng, cô vỗ vai nam diễn viên, mỉm cười đưa thanh chocolate đã được bóc vỏ đến bên môi anh ta, muốn đút cho anh ta ăn.
Nhưng không biết có phải do lực tay của Tang Noãn quá mạnh hay không, mà thanh chocolate đâm thẳng vào môi nam diễn viên, vì va chạm quá mạnh mà bị gãy mất.
Màu môi đỏ phối thêm vệt chocolate màu nâu tạo nên cảm giác chật vật khôi hài.
Nam diễn viên lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi Tang Noãn cô đang làm cái gì vậy!
Tang Noãn cũng đứng lên, giọng nói mang theo vẻ áy náy, nhưng ánh mắt lại mang ý cười: "Không cẩn thận làm rớt, mong anh thứ lỗi." Lặp lại đúng những lời ban nãy anh ta nói với cô.
Người đại diện chạy tới, liều mạng kéo ống tay áo anh ta, nháy mắt ra hiệu. Sau đó nhanh chóng lên tiếng xin lỗi Tang Noãn, nói rằng nghệ sĩ nhà bọn họ dạo gần đây quá mệt mỏi, không ngủ đủ giấc, mong cô Noãn lượng thứ.
Nam diễn viên kiềm chế cơn tức giận, cứng nhắc nói ra một câu xin lỗi. Người đại diện lại tiếp tục kéo anh ta đi nhận lỗi với đạo diễn và người phụ trách.
Người phụ trách uống liền mấy hớp nước, cả một bình nước khoáng đã bị anh ta uống cạn một nửa. Anh ta cho dừng việc quay phim lại, rồi đến nói chuyện riêng với từng người nghệ sĩ.
Người phụ trách sau khi nói chuyện xong với nam diễn viên mới đến tìm Tang Noãn. Lúc nói chuyện với Tang Noãn, thái độ của anh ta khá ôn hòa, nói thẳng rằng để cô Tang vất vả rồi, phải quay đi quay lại nhiều lần như vậy, những cảnh quay tiếp theo mong cô cố thể cố gắng thêm một chút, bảo đảm sẽ không lại xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào.
Tang Noãn nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của anh ta, người nam diễn viên kia sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào nữa.
Cô cũng mỉm cười, khách sáo đáp lại mấy câu.
Thật sự giống như lời người phụ trách nói, những cảnh quay còn lại tuy cũng có chút tranh chấp, nhưng ít ra tình trạng như ban nãy cũng không xảy ra nữa.
Sau khi quay quảng cáo xong cũng đã muộn hơn thời gian dự kiến rất nhiều. Lúc Tang Noãn và Thư Thư rời khỏi trường quay, cô nhìn thấy một chiếc xe trông rất quen mắt đang đậu bên ngoài, hình như là xe của Giải Yến.
Cô đang suy nghĩ như vậy thì một giây sau cửa kính xe đã hạ xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò của tiểu Trần.
"Cô Tang." Cho dù bây giờ trời đã rất tối, cô vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt cười đến xán lạn của tiểu Trần.
Lúc này, không cần Thư Thư đưa cô về nữa.
Tang Noãn lên xe, nhìn thấy Giải Yến cùng bàn tay được băng bó đang ngồi ở hàng ghế sau. Câu đầu tiên Tang Noãn nói sau khi lên xe là hỏi thăm tình hình vết thương trên tay Giải Yến.
Giải Yến trả lời từng câu hỏi của cô, về việc thay băng, về những điều cần phải chú ý không nên làm, dáng vẻ như một cậu học sinh nghiêm túc.
Thấy Giải Yến như vậy, tâm tình không vui tích tụ cả ngày của Tang Noãn trong nháy mắt hoàn toàn tan biến, thậm chí cô còn muốn xoa đầu Giải Yến, khen anh một tiếng ngoan quá. Nhưng hành động này hẳn là sẽ khiến Giải Yến không vui, anh rất để ý đến cách biệt tuổi tác giữa hai người họ.
Tiểu Trần lái xe rất vững, cho nên Tang Noãn tựa khuỷu tay lên đầu gối, nâng tay chống nửa mặt, hỏi Giải Yến: "Sao anh biết em ở đây?"
Trước khi đi quay quảng cáo, cô chỉ nói qua với Giải Yến sẽ quay ở chỗ nào, không hề nói địa điểm cụ thể. Giải Yến chỉ đưa cho cô một hộp sữa chua vẫn còn lạnh, nhẹ giọng nói: "Hỏi Thư Thư."
Hiện tại nhiệt độ đã tăng lên rồi, cho dù có là đêm khuya, nhiệt độ không khí cũng chỉ giảm một chút. Không biết hộp sữa chua này là Giải Yến vừa mới mua, hay là làm thế nào, mà khi đưa đến tay cô, nó vẫn còn lạnh.
Ở cùng nhau nhiều ngày, anh đương nhiên biết rõ niềm yêu thích của Tang Noãn đối với sữa chua.
Vấn đề mà Tang Noãn muốn hỏi cũng bị hộp sữa chua trên tay làm cô dời đi lực chú ý. Cô vốn còn muốn hỏi, ngày ấy hôm cô ở quán bar, vì sao Giải Yến cũng biết cô đang ở đó?
Chỉ có điều việc này trôi qua lâu rồi, bây giờ có hỏi lại cũng không để làm gì.
Ánh đèn đường loang loáng chiếu lên cửa kính xe, bao phủ lên bóng tối. Cảnh sắc hai bên đường có chút khác lạ so với ngày thường, thế nhưng Tang Noãn biết, đây là đường về nhà.
"Hôm nay quay quảng cáo không thuận lợi sao?" Giải Yến nhìn cô. Mỗi lần nhìn cô anh đều nhìn rất chăm chú, bởi vì mỗi khi nhìn Tang Noãn anh đều có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt cô.
"Rất không thuận lợi." Vừa nghĩ tới những chuyện gặp phải hôm nay, tâm tình Tang Noãn thoáng chốc lại hạ xuống. Cô hờn dỗi mà uống một ngụm sữa chua, cắn cắn mấy hạt ngũ cốc cho hả giận: "Gặp phải một tên ngốc."
Cô nhanh chóng uống xong hộp sữa chua. Tang Noãn ném hộp sữa không vào túi ni lông trước mặt, sau đó kể cho Giải Yến nghe những chuyện xảy ra hôm nay.
"Người diễn viên cùng em quay quảng cáo hôm nay, tính cách rất tệ, cũng không biết em đã đắc tội anh ta chỗ nào. Có mỗi một cảnh quay ngắn mà phải quay tới quay lui không biết bao nhiêu lần, em ăn chocolate đến mức muốn ói ra luôn rồi."
Lúc xe đi đến ngã tư cần quẹo cua, Giải Yến giang tay che chở bên người Tang Noãn. Dù anh biết tiểu Trần lái xe rất vững, nhưng anh vẫn sợ Tang Noãn bị va vào thành xe.
Anh dịu dàng hỏi: "Diễn viên tính cách rất tệ đó là ai?"
Sau khi nói tên người đó, Tang Noãn dường như chợt nhớ ra điều gì, nói với Giải Yến: "Cậu diễn viên này hình như cũng là người của công ty Tinh Huy của anh đó. Xem ra Tinh Huy không chỉ bồi dưỡng ra ảnh đế vừa có nhan sắc vừa có nhân cách tốt, mà cũng có thể bồi dưỡng ra một tên ngốc tính cách tồi tệ nữa."
Có lẽ cô thật sự đã bị người kia làm cho rất tức giận, cho nên một người vốn không quen nói những lời xúc phạm như cô, giờ phút này mỗi một câu đều mắng một tiếng ngu ngốc.
"Nhưng mà em cũng chỉnh anh ta rồi." Ánh mắt Tang Noãn sáng lên, cô nhích lại gần Giải Yến thêm chút nữa, tựa cằm lên vai Giải Yến, ghé vào tai anh kể lại chuyện cô cố tình làm gãy chocolate.
Nhớ đến bộ dạng mất mặt của tên diễn viên kia lại khiến cô cảm thấy buồn cười.
"Lúc ấy em mới hả giận một chút."
Hơi thở ấm áp của cô phả vào tai anh, rất ngứa. Không chỉ có lỗ tai ngứa, mà còn cả nơi khác cũng ngứa.
Ánh đèn ngoài cửa xe chiếu vào trong đôi mắt cô, ánh lên những tia sáng rực rỡ mỹ lệ nhất. Người đời nói không sai, đôi mắt của Tang Noãn là thứ làm người khác động lòng nhất. Bằng không sao có thể làm anh tình nguyện đắm chìm ở trong đó.
Càng ngày càng dựa lại gần, Tang Noãn dứt khoát vùi đầu trong lồng ngực anh, dĩ nhiên cô vẫn chú ý để không đụng tới cánh tay bị thương của Giải Yến.
Cô vô cùng hâm mộ hàng mi dài của Giải Yến, mỗi lần nhắm mắt hay mở mắt đều khẽ lướt qua khuôn mặt cô.
"Người đó, em không cần nghĩ tới anh ta nữa." Giải Yến cầm đôi tay đang muốn táy máy của Tang Noãn. Tang Noãn cười, ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay Giải Yến. Sau đó cô lại nghe Giải Yến nói tiếp nửa câu sau: "Sau này chắc là cũng sẽ không còn cơ hội hợp tác nữa."
Chắc chắn sẽ không. Tang Noãn nghĩ, sau này chỉ cần là hoạt động có liên quan đến anh ta, thì cô đều sẽ không tham dự.
Đến thời điểm giữa hè, chị Du nhận cho cô một chương trình tạp kỹ - <Chuyến du lịch thế giới>. Đúng như ý nghĩa của cái tên, chương trình này mỗi mùa sẽ quay ở một thành phố khác nhau, sau đó sắp xếp để các thành viên cố định và khách mời cùng hoàn thành nhiệm vụ.
Mùa mà Tang Noãn sắp tham gia vừa hay là đi đến Nhật Bản, có thể thuận tiện quảng bá cho phim điện ảnh sắp chiếu của cô.
Tang Noãn vừa nghe đến hai chữ tạp kỹ liền thấy đau đầu, nhưng nếu đã nhận rồi thì cũng chỉ có thể cố gắng ghi hình. Thư Thư đưa tư liệu về chương trình cho cô xem, Tang Noãn liền đọc qua một chút. Chương trình tạp kỹ này là chương trình nổi tiếng nhất của một đài địa phương, vừa phải vận động chân tay vừa phải động não. Chương trình này đã nổi tiếng từ lâu, cũng đã làm cho nhiều vị khách mời lẫn thành viên cố định ngày càng trở nên nổi tiếng hơn.
"Còn có một vị khách mời nữa, tổ tiết mục đã thông báo trước với chúng ta rồi." Chị Du lật tư liệu, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tang Noãn một cái.
Tang Noãn nhận ra ánh mắt của chị Du, cô cũng ngẩng đầu nhìn chị ấy.
Chị Du không vòng vo, nói thẳng tên Giải Yến.
"Toàn bộ quá trình tham gia chương trình đều có camera ghi hình lại. Những gì cần phải lưu ý chị sẽ không nhắc lại nữa."
Tang Noãn quay bút, tỏ vẻ đã hiểu.
Cuộc họp liên quan đến chương trình tạp kỹ lần này cũng như việc sắp xếp công việc kế tiếp cho cô diễn ra thật lâu, các kịch bản cũng liên tục được gửi đến. Thông thường Tang Noãn sẽ nghỉ ngơi từ hai đến ba tháng để hoàn toàn thoát vai khỏi nhân vật. Không để tình cảm của nhân vật trong bộ phim trước ảnh hưởng đến bộ phim sau cũng là trách nhiệm của cô.
Hai ngày trước khi bắt đầu ghi hình chương trình tạp kỹ, Tang Noãn chuẩn bị bay sang Nhật, để tránh hiềm nghi, cô và Giải Yến không đi cùng nhau. Lần này cô đi cùng chị Du.
Hôm nay trời đổ mưa phùn từ sáng, Tang Noãn hy vọng hôm sau khi đến Nhật Bản, sẽ là một ngày nắng đẹp.
"Rõ ràng <Chuyến du lịch thế giới> đã mời Tang Noãn, Vương tổng ngài sao có thể bảo đổi người là đổi người được? Bây giờ chúng tôi đã đến sân bay, đang trên đường đến Nhật Bản rồi!"
Giọng nói giận dữ của chị Du, cách một cánh cửa đều có thể nghe được rõ ràng.
Tang Noãn yên lặng rửa tay, có lẽ là bị thời tiết nóng bức này ảnh hưởng, nước chảy ra từ vòi cũng không quá lạnh.
Chị Du đứng ở bên kia tiếp tục nói: "Lục Mạn là người mới, độ phổ biến với công chúng không cao. Khách mời nữ tổ tiết mục mời Lục Mạn, khách mời nam mời Giải Yến, đến lúc phát sóng khán giả và người hâm mộ sẽ nghĩ thế nào đây?"
"Chưa cần xét đến những thứ ấy. Chỉ riêng bên phía Giải Yến, ban đầu đã thương lượng với anh ấy, khách mời nữ sẽ là Tang Noãn, địa vị trong giới của cô ấy so với anh ấy không quá chênh lệch. Bây giờ lại đột nhiên đổi thành Lục Man, Giải Yến sẽ nghĩ thế nào, là chúng ta đạp Giải Yến để nâng Lục Man lên sao?"
Tang Noãn không biết đã rửa tay bao nhiêu lần, mãi đến khi giọng nói của chị Du nhỏ dần, cô mới đóng vòi nước lại.
Thư Thư đứng đợi trước quầy đăng ký. Cô bé thật sự thấy khát, chỉ đành cắn răng đi mua đồ uống đắt đỏ ở sân bay, cô cũng không quên mua thêm cho cả Tang Noãn và chị Du.
Thấy Tang Noãn bước tới, cô bé vừa nhìn liền phát hiện tay Tang Noãn có chút không bình thường.
"Sao tay chị đỏ thế?"
Tang Noãn cúi đầu nhìn thoáng qua: "Lúc rửa tay không để ý mà thôi."
"Rửa bao nhiêu lần mới đỏ thành thế này." Thư Thư lẩm bẩm.
Tang Noãn cầm chai nước, mắt nhìn nhãn hiệu trên chai thật lâu.
Đến sát giờ làm thủ tục đăng ký chị Du mới bước tới, vẻ mặt chị ấy nghiêm túc hơn bình thường. Trừ điều đó ra, Tang Noãn không thể nhìn ra được gì từ nét mặt của chị Du.
Cô cầm hộ chiếu hỏi chị Du: "Còn cần đăng ký không?"
"Không đăng ký thì làm gì?" Chị Du nhướng mày hỏi lại.
Tang Noãn cong môi nói một tiếng "Được". Chỉ là nụ cười ẩn sau lớp khẩu trang nên chị Du không nhìn thấy.
Trước khi ghi hình một ngày, Tang Noãn ở trong khách sạn mà tổ tiết mục sắp xếp. Đến tối có biên đạo đến đối chiếu kịch bản với cô. Lần này tổ tiết mục dự định sẽ ở Nhật Bản ghi hình hai ngày một đêm, những phân đoạn chơi trò chơi cùng với giao lưu giữa các thành viên đều phải tập dượt và chuẩn bị trước.
Nhưng để bảo đảm tính chân thực, một số phân đoạn có thể tạo điểm nhấn biên đạo chỉ nói sơ qua mà thôi. Cuối cùng, biên đạo nhắc đến các khách mời khác.
"Một người trước đây đã từng nói qua, chính là Giải Yến." Biên đạo nhìn thoáng qua Tang Noãn. Cho dù là trong giới giải trí này, nhan sắc của cô vẫn thật sự nổi bật. Đây là một kiểu khuôn mặt đẹp tiêu chuẩn, cho dù là trên màn ảnh lớn hay màn ảnh nhỏ đều vô cùng ăn ảnh.
"Còn một người nữa, vừa hay cũng là diễn viên của công ty các cô, tên là Lục Mạn."
Anh ta thấy Tang Noãn nở nụ cười nhạt, sau đó gật đầu: "Ừm, tôi biết."
Không nhanh không chậm, chỉ là không hề có chút cảm xúc dao động nào.