Thần Ẩn

Chương 122



Sắc mặt Thanh Y cùng Yến Sảng có chút xấu hổ, lại nhìn thấy nét mặt nguy hiểm của Phượng Ẩn nên vội nhìn trời nhìn đất, không chịu lên tiếng.

" Không nói sao?"

Phượng Ẩn hừ một tiếng, ánh mắt trầm xuống. Thanh Y lập tức mang tiểu sư thúc của hắn bán đứng: "Là tiểu sư thúc, tiểu sư thúc nói người năm đó từng ở Phượng Tê Cung nên bảo ta tới đây đốt tiền giấy, biết đâu có thể gọi hồn phách của người trở về."

Có lẽ cảm thấy lời của bản thân nói quá hoang đường, giọng Thanh Y càng nói càng thấp. Hắn bây giờ đã biết mình bị tiểu sư thúc đào hố. Tiểu sư thúc không dám tới gặp tiểu sư cô, nên sai hắn tới làm chuyện này đắc tội với tiểu sư cô.

Ây da, nhìn xem tiểu sư thúc là thần tiên cao lãnh xuất trần, nhưng lại có một bụng ý nghĩ xấu xa. Thanh Y yên lặng nghĩ thầm trong lòng, trong chớp mắt nhìn Phượng Ẩn, tranh thủ thẳng thắn thừa nhận sự việc.

Yến Sảng cười ngượng ngùng, nhìn hương nến tiền giấy trên mặt đất một chút, cũng cảm thấy chạy đến đây khóc mộ phần khi người còn đang sống sờ sờ trước mặt quả thật quá không đúng, gãi đầu một cái, ánh mắt mơ hồ: "Cái này... Oan có đầu nợ có chủ, ngươi cũng không thể tính toán với hai chúng ta vì chúng ta không biết gì..."

Lời Yến Sảng còn chưa nói xong, Phượng Ẩn chậm rãi gật đầu: "Cũng đúng, là việc tốt Nguyên Khải Thần quân đã làm."

Dứt lời nàng phất tay áo một cái, khí thế hùng hổ đi về hướng Cảnh Dương Cung.

Thanh Y đến cùng vẫn lo lắng cho tiểu sư thúc của hắn, sắc mặt hoảng hốt muốn khuyên Phượng Ẩn trở về nhưng lại bị Yến Sảng kéo lại.

"Ngươi đúng là đầu gỗ." Yến Sảng gõ gõ trên trán hắn: "Ngươi không nhìn thấy bọn họ hôm nay trên điện thái độ ra sao sao."

"Thái độ gì?" Năm đó Yến Sảng đến Đại Trạch Sơn lúc ấy Thanh Y vẫn chỉ là tiểu hài tử, hắn bị Yến Sảng cùng Phượng Ẩn gõ vào đầu cũng không để ý, nhưng phía xa Phượng Vũ lại trừng mắt, lập tức nhìn Yến Sảng chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.

"Hai người đều lạnh nhạt, đều ra vẻ đạo mạo nhìn mệt mỏi, tức giận trong lòng tiểu sư cô của ngươi chỉ sợ đã kìm nén một ngàn năm, để nàng nói ra cũng tốt." Yến Sảng thở dài, nhìn Thanh Y nháy mắt mấy cái: "Nếu không phải vậy thì tiểu sư thúc ngươi sao lại để ngươi tới làm chuyện xấu xa này."

Được Yến Sảng chỉ điểm nên Thanh Y bỗng nhiên hiểu ra, vừa muốn nói gì đó thì một bóng người vụt qua chen vào giữa hắn và Yến Sảng.

Phượng Vũ cười tủm tỉm nhìn Thanh Y, cười đến rạng rỡ: "Thanh Y tiểu Tiên quân, ngươi là sư điệt của bệ hạ chúng ta, ta cũng là cháu gái của nàng, chúng ta cùng một thế hệ a ha ha, thật sự là có duyên phận. Đi thôi, vào bên trong ngồi, nói cho ta nghe một chút chuyện trước kia của bệ hạ."

Nàng nói xong cũng mặc kệ Yến Sảng, nhìn trán Thanh Y một chút, che miệng lôi kéo tay áo Thanh Y tiến vào Phượng Tê Cung. Yến Sảng nhìn vẻ mặt đau lòng của Phượng Vũ, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thấy dở khóc dở cười lắc đầu, đi vào Phượng Tê Cung tìm một chỗ dưỡng thần.

Phượng Ẩn là người không nhớ đường, nhưng lại đi thẳng đến Cảnh Dương Cung nửa bước cũng không sai.

Năm đó nàng còn là A Âm, đã từng một mình đi trên con đường này mấy chục lần, lẻ loi đơn độc, kinh ngạc hoảng sợ. Đâu giống như hiện tại, chẳng qua bóng người của nàng mới vừa xuất hiện trên đường đi, tiên hầu đến hành lễ vấn an đứng san sát.

Tiên tướng canh giữ ngoài Cảnh Dương Cung nhìn thấy Phượng Hoàng đến, đang muốn đi vào bẩm báo nhưng không ngờ một chân của Phượng Hoàng đã bước vào cửa Cảnh Dương Cung, bọn họ một câu cũng không dám nói.

Tiên tướng đưa tay ra ngăn cản nhưng đến cùng không đủ can đảm nên nhanh chóng rút tay lại. Bây giờ ai không biết lúc thọ yến Nguyên Khải Thần quân nói những lời kia đều vì Phượng Hoàng, có cho bọn hắn mười năm thọ mệnh lúc này cũng không dám cản trở Phượng Hoàng giá lâm.

Bên trong Cảnh Dương Cung yên lặng, Phượng Ẩn năm đó chỉ đi qua nơi này một lần, lúc đó được Trường Khuyết dẫn vào. Khi đó nàng ôm một hộp bánh đậu xanh nơm nớp lo sợ đi vào nơi tôn quý nhất Thiên Cung, sợ bị người khác tìm ra sơ hở chê cười Đại Trạch Sơn nên mắt cũng không dám nhìn xung quanh.

Phượng Ẩn có chút thất thần, vừa đi vào bên trong vừa đưa tay xoa trán, nàng hôm nay... Nhớ lại ký ức ngàn năm trước cùng chuyện xưa quá nhiều.

Theo tiên hầu chỉ dẫn, Phượng Ẩn đi vào phía sau viện, vừa bước vào cảm thấy dưới chân mềm mềm, nàng cúi đầu xem xét có chút kinh ngạc. Sau Cảnh Dương Cung trong viện chính là cỏ xanh, lúc nàng ngẩng đầu lập tức sững sờ.

Tất cả đều nói ở Thiên Cung trong Phượng Tê Cung có cảnh rừng đào tuyệt sắc, nàng cũng không biết trong Cảnh Dương Cung cũng có khung cảnh đẹp như vậy. Cây Thanh Tùng bao quanh bốn phía, trong viện dẫn nước từ bên ngoài tiến vào, nước chảy róc rách, một tòa cầu gỗ đặt trên dòng nước, hai đầu trăm hoa đua nở. Bên trong viện vẫn có một cây ngô đồng nhỏ, vài chiếc lá ngô đồng rơi trên mặt đất, màu vàng rực rỡ.

Nàng vừa ngước mắt đã trông thấy thanh niên tựa vào gốc cây ngô đồng, đáy mắt Phượng Ẩn gần như rung động, sững sờ.

Thanh niên mặc y phục trắng, tóc đen được cố định bởi một cây trâm gỗ đơn giản, trong tay ôm một vò rượu, đang ngủ say.

Đó là Cổ Tấn. Từ ngày Đại Trạch Sơn bị hủy trên thế gian cũng không còn Cổ Tấn.

Sắc mặt tức giận của Phượng Ẩn đã giảm đi phân nửa, ngay cả bước chân đi trên cỏ cũng nhẹ nhàng.

Người tựa vào gốc cây ngô đồng ngủ say vẫn chưa tỉnh, nàng từng bước đi đến dưới cây ngô đồng ngồi xuống.

Hương Túy Ngọc Lộ trong vò rượu lan tỏa bốn phía, Phượng Ẩn trong vô thức đưa tay lấy vò rượu thanh niên đang ôm, vừa mới chạm vào vò rượu thanh niên đã tỉnh lại.

Nàng nhìn thấy một đôi mắt sâu như biển, bảy phần lấp lánh như sao trời, ba phần dịu dàng như trăng sáng.

Bên ngoài viện của Cảnh Dương Cung, tiên hầu vừa mới chỉ đường cho Phượng Ẩn đang ở bên ngoài, nhìn hai người dưới cây ngô đồng lông mày thả lỏng, hiện ra một gương mặt quen thuộc, chính là Thanh Trì Cung Trường Khuyết.

"Ngươi thật to gan, không sợ Phượng Hoàng nhìn ra sao?" Trường Khuyết ngồi xếp bằng trên hòn đá nhỏ bên ngoài viện, bỗng hóa thành người đi tới.

Trường Khuyết nhớ tới đôi lông mày lạnh lùng cùng ánh mắt trầm mặc của Phượng Ẩn lúc nãy, trên mặt có lo sợ, mặt ủ mày ê nói: "Khó trách ngươi cũng không dám hiện thân, bây giờ A Âm nữ quân..." Hắn dừng một chút, vội vàng sửa lời nói: "Phượng Hoàng bệ hạ quả thật uy nghiêm vô cùng." Hắn vừa nói vừa thở dài: " Cuối cùng vẫn là chấp niệm trong lòng Thần quân, người chờ một ngàn năm chúng ta cũng nên giúp người hoàn thành."

Trường Khuyết nhìn Nguyên Thần sau đó nghiêng đầu nhìn vào trong viện: "Ngươi canh giữ ở chỗ này không có vấn đề gì chứ?"

Nguyên Thần vội vàng gật đầu: "Yên tâm, ta là hỗn độn chi lực hóa thành, Phượng Hoàng thành Thần cũng không phát hiện được ta." Hắn nói xong phất tay lên, thần lực màu bạc lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàn rơi vào trong viện tạo thành kết giới trong suốt.

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy tiểu viện trống trải, bên trong đã không thấy bóng người.

Bên trong Cảnh Dương Cung yên tĩnh như trước, giống như Phượng Hoàng chưa từng bước vào nơi này.

A Âm ngủ một giấc thật dài trong không gian yên tĩnh, bỗng một tiếng chim từ giữa không trung rơi xuống, giống như một tiếng nhạc đột nhiên xuất hiện khi nàng đang ngủ say, làm cho nàng đang ngủ say phải tỉnh lại.

Nàng mở mắt ra, ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài hàng trúc xuyên vào trong phòng, tiếng suối nước suối róc rách bên ngoài cửa sổ truyền vào trong tai, trong trẻo lại êm dịu. A Âm có chút hoảng hốt, ngồi ở trên giường có chút ngây người.

Hương thơm từ ngoài cửa sổ bay vào, A Âm sờ sờ cái bụng đói, xuống giường đi theo mùi thơm ra ngoài hàng trúc.

Bên ngoài hàng trúc, đống lửa dưới cây ngô đồng đang cháy mạnh, thanh niên bên cạnh đống lửa đang đong đưa một con cá nướng. Nhìn thấy A Âm đi ra, thanh niên mặc y phục đạo sĩ nhếch miệng cười, lộ ra vẻ mặt thích thú: "Tỉnh rồi sao? Ta bắt mấy con cá nhỏ ở dưới sông mang về đây, nàng chờ chút, ta nướng chín cho nàng ăn."

A Âm nhìn gương mặt thanh niên tươi cười dưới cây ngô đồng có chút hoảng thần, bỗng nhiên không kịp phản ứng. Nàng cùng A Tấn xuống núi tìm ba hồn bảy phách của tiểu Phượng Hoàng, từ sau khi đi Quỷ giới trở về chỉ còn một phách cuối cùng không tìm được. Sư huynh nói bọn họ những ngày qua ở bên ngoài chịu không ít cực khổ, để bọn họ ở lại bên trong sơn môn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó hãy xuống núi. Nàng cùng A Tấn đã quen ở trong cấm địa sau núi, A Cửu cùng Yến Sảng ở lại cung điện phía trước núi, nàng cùng A Tấn vẫn quyết định đến sau cấm địa nghỉ ngơi.

"Đây, được rồi, tới ăn đi." Chỉ trong thời gian nàng thất thần, cá đã được Cổ Tấn nướng đến vàng ươm, mùi thơm nức mũi. A Âm sờ sờ bụng cười ha hả chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Cổ Tấn cầm một con cá lên ăn.

Nàng đang ăn thì Cổ Tấn rót Túy Ngọc Lộ vào trong hồ lô đặt bên cạnh tay nàng: "Ăn chậm một chút, còn nhiều nhất định ăn sẽ no."

A Âm vội vàng: "Ừm ừm", đôi tay cũng không dừng lại. Nàng nhìn gương mặt thanh niên tuấn tú, mặt mày đều hiện ý cười.

Ha ha ha ha, con Khổng Tước ở Bách Điểu Đảo từ chối hôn sự với A Tấn chỉ muốn gả cho Lan Phong Thượng quân. Bây giờ chỉ có một mình nàng bên cạnh A Tấn, chủ ý của sư huynh thật tốt. Nhân lúc này ở trong cấm địa thật lâu, nhà lại ở ven suối có thể thưởng rượu ngắm trăng, mỗi ngày đều gần gũi nhau, sớm hay muộn trong mắt A Tấn chỉ có mình nàng.

A Âm vui mừng suy nghĩ, nhưng vẫn phân ra một phần quan tâm nhớ mong đồng bọn cùng chung hoạn nạn: "A Cửu cùng Yến Sảng đâu, hôm nay sao không đến phía sau núi chơi?"

Cá nướng trên tay Cổ Tấn dừng đong đưa, giọng nói cũng không chậm lại: "Ưng Vương gọi Yến Sảng về đảo, A Cửu không yên lòng nên cùng đi với nàng một đoạn, một chút nữa mới trở về."

A Âm sững sờ, có chút tiếc nuối người bạn trộm cắp làm chuyện xấu mỗi ngày đã đi rồi. Nghĩ đến lúc này chỉ còn lại A Tấn cùng nàng, đúng là một cơ hội tốt. Nàng đắc ý một chút, giấu đi tâm tư của bản thân, cười tủm tỉm dùng tay chọc chọc eo Cổ Tấn, cười xấu xa: "Ai da, với tính tình cùng tiên lực của Yến Sảng có ai dám chọc giận nàng, tiểu A Cửu ở cùng nàng gần nửa tháng nên không nỡ để nàng đi nên muốn đi cùng, chính là đã thích Yến Sảng công chúa của chúng ta."

A Âm cười gian xảo, Cổ Tấn đưa tay đến trước mặt nàng để nhận xương cá, đáy mắt lập tức sáng ngời: "Nàng nghĩ như vậy sao?"

"Đương nhiên." A Âm mang xương cá nhả vào lòng bàn tay A Tấn, thuận tay mang thịt cá bỏ vào trong miệng: "Ngươi chắc là không hiểu, bây giờ ngươi chỉ là thanh niên chưa nên hiểu rõ tình cảm, vẫn còn non nớt cùng ngây ngô, ta nhìn một chút đã hiểu. Mấy ngày trước đây chúng ta ở kinh thành Trường An xem pháo hoa, ta đã nhìn thấy hai người bọn họ có ý với nhau, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta."

Nàng chậc chậc hai tiếng, Cổ Tấn bị lời nói như ông cụ non của nàng chọc cười, khe khẽ thở dài: "Hóa ra nàng nghĩ như vậy."

Lời này của hắn rất nhỏ, gần như không nghe được. A Âm vội vàng xích lại gần hơn: "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"

"Không có gì." Cổ Tấn dùng đầu ngón tay nhanh chóng đẩy khuôn mặt nhỏ gần cổ áo hắn xa một chút: "Nhân lúc còn nóng ăn đi, ăn xong đưa nàng xuống núi chơi."

Mắt A Âm sáng lên: "Thật sao?" Thấy Cổ Tấn gật đầu, nàng vội vàng cắn hai ba lần ăn sạch sẽ cá nướng, cầm hồ lô Túy Ngọc Lộ trút vào miệng, lau miệng nói: " Ta ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."

Cổ Tấn dở khóc dở cười, phất tay lên mang nước trong dòng suối dẫn lên làm ướt khăn tay, kéo A Âm lại gần thay nàng lau miệng, lại cẩn thận lau bàn tay vừa cầm cá của nàng.

Lau hết mười ngón tay, ngay cả đầu ngón tay nhỏ bé đều không bỏ sót. Tay nhỏ mềm mại nhiều lần xuyên qua kẽ tay thon dài của thanh niên, ngọt ngào lại ấm áp. Gương mặt A Âm đỏ bừng, sởn cả tóc gáy.

Mặc dù nàng do Cổ Tấn một tay nuôi lớn, nhưng sau khi nàng hóa thành tiểu cô nương cũng chưa từng có cơ hội âu yếm.

Lông mi thanh niên thật dài cùng sóng mũi thật cao gần như cách nàng chỉ nữa tấc, A Âm sợ hãi thở gấp. Nàng nhìn chằm chằm vào bờ môi của Cổ Tấn, chỉ mong ma xui quỷ khiến làm A Tấn mau đến gần hơn.

"A Âm, A Âm!" Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, A Âm bỗng nhiên lấy lại tinh thần. A Tấn không biết từ lúc nào đã lau xong tay cho nàng, ngồi xếp bằng nhìn nàng.

A Âm nhìn xuống động tác cũng dừng lại, lập tức duỗi thẳng lưng nhảy dựng lên: "Không sao, đã lau xong rồi. A Tấn, chúng ta xuống núi đi!"

Trời ạ vẻ ngoài của A Tấn cũng quá đẹp, nàng suýt chút đã hôn vào môi hắn! Hiện tại tình cảm vẫn chưa tới quan hệ vẫn chưa xác định, không thể làm loạn không thể làm loạn, lỡ dọa người chạy mất thì làm sao bây giờ, từ từ sẽ đến từ từ sẽ đến đừng nóng vội đừng nóng vội... Trong lòng A Âm không ngừng suy nghĩ, mang chút tà niệm trong đáy dùng sức đ è xuống.

Thanh niên nhìn nàng mặt đỏ bừng cùng tay chân luống cuống xấu hổ, đáy mắt trào lên ý cười cùng gian xảo, lúc này mới uể oải đứng lên nói: "Tốt, chúng ta đi thôi."

Hắn nhặt hồ lô đeo ở bên hông, nắm lấy tay A Âm nhảy lên một cái, cưỡi mây bay ra ngoài núi.

A Âm bỗng nhiên bị nắm tay bay lên nên giật mình, không thể đứng vững, dọa nàng sợ đến mức ôm eo Cổ Tấn. Lúc đứng vững cũng không nỡ buông ra, vẫn giữ dáng vẻ bị hù dọa sợ hãi, buồn bực không lên tiếng để chiếm tiện nghi, cuối cùng cũng không buông tay ra.

Cổ Tấn giống như không phát hiện ra, toàn tâm toàn ý cưỡi mây bay ra bên ngoài.

Tiếng chuông văng vẳng từ trong Trường Sinh Điện truyền đến trên đỉnh núi.

Mây bay trên đỉnh núi, A Âm nhìn xuống một chút. Đại Trạch Sơn an bình cùng yên tĩnh, nàng nhìn qua cung điện cao cao cùng sơn môn uy nghiêm, không biết tại sao đáy lòng đột nhiên nói không nên lời bi thương.

Nàng không biết bi thương từ đâu mà đến, chỉ là đột nhiên cảm thấy. Cả đời này của nàng không có việc gì khổ sở hơn cảm giác lúc nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.