Thần Ẩn

Chương 44



"Ngươi nói một con Linh Hồ cấp thấp hiểu trận pháp?" Yến Sảng mặt mũi tràn đầy hoang đường, dò xét A Cửu một chút, "Ta nói này Thủy Ngưng thú, con hồ ly nhìn xem là thật đáng yêu, nhưng cùng lắm cũng chỉ giống như ngươi, làm linh vật, nó có thể giúp ta hái linh chi huyết sắc? Ngươi đùa ta đấy sao?"

Bây giờ không có nhiều cô nương thẳng thắn và hài hước như Yến Sảng, A Âm mặc dù không tức giận, nhưng A Cửu cũng không phải hạng người ăn chay.

"Này, nữ tử, ngươi nói ai đáng yêu? Nói ai là linh vật?" một giọng kiêu ngạo ngang ngược từ miệng con hồ ly phát ra, A Cửu nhảy lên vai A Âm, trừng mắt nhìn Yến Sảng.

"Ồ? Thế mà lại có thể nói chuyện." Yến Sảng sững sờ, lập tức híp híp mắt, " Linh Hồ cấp thấp còn không thể hóa thành hình người, ngươi rõ ràng linh lực thấp kém, làm sao có thể nói chuyện?"

Yêu khí trên người A Cửu bị Ẩn Yêu chú của Nhàn Thiện che khuất, Yến Sảng chỉ có thể nhìn ra trên người hắn có một tia Linh Hồ linh lực yếu ớt.

"Thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, chuyện ngươi không biết còn nhiều, Linh Hồ biết nói chuyện có gì đáng kinh ngạc." A Cửu giơ móng vuốt trên vai A Âm lên, nhìn Yến Sảng với ánh mắt khinh thường.

A Âm nhìn thoáng qua sắc trời, nhéo đuôi A Cửu, ý bảo hắn đừng đùa với Yến Sảng nữa, sớm giúp mọi người giải quyết phiền phức rồi rời đi.

A Cửu biết ý của nàng, hếch mắt hướng Yến Sảng: "Nữ tử, ngươi đến cùng muốn hay không hái linh chi huyết sắc?"

Yến Sảng đến cùng là con gái Ưng Vương, nàng mặc dù tính tình cương trực cởi mở nhưng không ngốc. Trước mặt nàng một thú một hồ dù tiên lực thấp, nhưng đối mặt với nàng không chút nào khiếp đảm, hai người có thể đi lại tự nhiên trong quái trận này, chắc là có bản lĩnh thật sự.

Nàng không phải người vồn vã, lúc này liền chắp tay nói: "Đương nhiên muốn hái, các ngươi yên tâm, ta Yến Sảng từ trước đến nay có ân tất báo, chỉ cần các ngươi có thể giúp ta hái được linh chi huyết sắc, chính là bằng hữu của Yến Sảng ta, ta nhất định báo đáp các ngươi thật tốt."

A Âm ranh mãnh đưa mắt nhìn, Ưng tộc cùng Bách Điểu Đảo tranh đấu mấy chục năm, Yến Sảng chắc hẳn đối với vị trí Bách Điểu Đảo rất quen thuộc, chờ ra khỏi quái thạch trận, để nàng hóa thành bản thể đưa bọn họ đi Bách Điểu Đảo, nàng liền có thể lập tức tìm thấy A Tấn.

A Âm nghĩ như vậy, nháy mắt bảo A Cửu giúp nhanh lên. A Cửu mặt hồ ly, hướng Yến Sảng nói: "Cửu Cung Bát Quái trận quái thạch này là từ thiên địa phép tắc thiên biến vạn hóa mà thành, ngươi chỉ cần dựa theo Cửu Cung Bát Quái quẻ bước lách qua trận pháp công kích liền có thể bay đến đỉnh núi, hái về linh chi huyết sắc." A Cửu vừa nói vừa vung vẩy móng vuốt để Yến Sảng nhớ kỹ các quẻ trước khi bay về phía đỉnh núi.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Yến Sảng chịu không ít khổ cực của trận pháp này, thấy A Cửu dạy đơn giản như vậy, nghi ngờ trừng mắt nhìn.

"Người làm việc có trí tuệ..." A Cửu bấm đầu, "Từ trước đến nay dựa vào đầu óc. Ngươi cho rằng đều giống như ngươi dùng vũ lực sao?"

A Cửu tính tình kì lạ, trong lòng nhớ vừa rồi Yến Sảng chế nhạo hắn là linh vật, vừa có cơ hội liền muốn lấy lại danh dự.

"Ngươi.....!" Dựa vào tính tình Yến Sảng, ngày thường dám nói với nàng lời này, nàng không dùng ưng trảo bóp nát đối phương mới là lạ. Hiện tại có việc cầu người, không khỏi hụt hơi, nàng chỉ có thể hừ hừ, nghiêng đầu sang chỗ khác biến thành trạng thái thú.

Kim Ưng xinh đẹp và uy vũ kêu lên một tiếng, bay đến đỉnh đầu hai người, thanh âm trong trẻo vang lên: "Hồ ly thối, tốt nhất biện pháp của ngươi có tác dụng, ngươi nếu dám lấy ta làm tiêu khiển, hại ta cầm không lấy được linh chi trở về, nhìn xem ta có đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không."

Yến Sảng nói xong, vung một đôi mạ vàng cánh hướng không trung mà đi. Nàng dựa theo A Cửu chỉ dạy mà đi trong đám quái thạch đang tuần tra, quả nhiên không động tới trận pháp.

A Âm vuốt vuốt lông A Cửu: "A Cửu, Ưng tộc công chúa này thoạt nhìn tính tình nóng nảy, phương pháp của ngươi có tác dụng không?"

"Đương nhiên." A Cửu duỗi móng vuốt ra vỗ vỗ tay A Âm, "Cửu Cung Bát Quái trận pháp đơn giản như vậy,thời điểm ta hai trăm tuổi cô cô ta liền dạy qua, ngươi nhìn con Kim Ưng ngu ngốc này không phải bay rất tốt sao..."

Rầm rầm rầm!!!

A Cửu còn chưa dứt lời, quái thạch trên không bỗng nhiên thay đổi đột ngột, đỉnh núi có linh chi huyết sắc đột nhiên xuất hiện một con rắng khổng lồ cao vài thước, nó trong miệng phun ra chân hỏa, đốt cháy xung quanh Kim Ưng, vây chặt Yến Sảng.

Những hòn đá bị rớt xuống bởi sự vặn vẹo của con rắn, đập vào người Kim Ưng, Kim Ưng bị chân hỏa vây khốn bên trong, không ngừng vung vẩy cánh, nhịn không được phát ra tiếng gào thét đau khổ.

"Không ổn, A Cửu, linh chi huyết sắc còn có hung thú thủ hộ..." A Âm lời nói vẫn chưa dứt, cảm giác trong ngực trống rỗng, tiểu bạch hồ đã vọt hướng lên không trung.

"Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích!" lời dặn dò của A Cửu truyền đến, một chiếc linh phù rơi xuống tay A Âm, chính là Ẩn Yêu chú của Nhàn Thiện dùng để che giấu yêu khí của A Cửu.

Giữa không trung, Yến Sảng bị vây ở bên trong chân hỏa không thể động đậy, thậm chí tín hiệu cầu cứu Ưng tộc cũng không phát đi được. Chim vốn sợ lửa, huống chi cự xà yêu lực mạnh hơn nàng không chỉ một lần. Yến Sảng đem tiên lực trong cơ thể ngưng tụ lại, miễn cưỡng đem chân hỏa chống cự bên ngoài cơ thể, nếu không chân hỏa xâm nhập, nàng cũng chỉ có thể bị đốt thành tro.

Khó trách phụ vương không để nàng tới gần vùng biển này, sông rộng biển sâu, càng có bảo vật càng là hung hiểm. Nàng xấu hổ chết đi sống lại, phía dưới chắc hai con tiểu thú kia cũng đang sợ hãi...

Yến Sảng cô nương cũng là có lòng dạ lớn, đều đến thời khắc sống còn, chỉ còn nghĩ đến mình có xấu hổ hay không.

Thấy chân hỏa không cách nào đốt cháy Kim Ưng, lại còn là thiên địch, cự xà trông coi linh chi gắt gỏng vặn vẹo uốn éo thân rắn, gào thét một tiếng, mở miệng to như chậu máu trực tiếp hướng Yến Sảng mà nuốt!

Đỉnh đầu bị một mảnh bóng bao phủ, Kim Ưng ngẩng đầu, thấy cự xà thẳng hướng mình đến nuốt, lưỡi rắn bên trên chảy xuống nước bọt tanh hôi vô cùng, Yến Sảng buồn nôn không nhịn được, sợ hãi mà vứt hết mặt mũi, tới mức không nhịn được hét lên: "Má ơi, ai tới cứu cứu ta, có người hay không! Ta không muốn bị quái vật này ăn đâu!!!"

Nước bọt từ lưỡi rắn đã nhỏ giọt trên mặt, Yến Sảng toàn toàn thân run lên vì sợ, tiếng cự xà gầm gừ xông vào màng nhĩ, nàng thu thu hai cánh bảo vệ trên đầu, từ bỏ chống cự, hai mắt nhắm nghiền chờ cái chết.

Uỳnh Uỳnh Uỳnh!

Nước bọt hôi thối trong tưởng tượng không có bao phủ mình, tiếng thét này cũng không phải là của mình? Yến Sảng nghe thấy một tràng gầm thét đau đớn, khẽ dời đôi cánh che mắt, nhìn vào không trung.

Duy nhìn cái này, nàng liền trợn mắt há hốc mồm mà kinh sợ.

Một thiếu niên thân hỏa hồng chiến bào tay cầm Tịch Diệt Luân uy vũ đứng trước người nàng, tay cầm Tịch Diệt luân dũng mãnh đập vào đầu cự xà, có thể nói đập một luân thấy thịt, đập một chiêu tóe máu.

Tại sao Yến sảng kinh ngạc, ngoài vì vẻ đẹp kinh người của thiếu niên này, mà bởi vì trên người thiếu niên này yêu lực vô cùng thuần khiết.

Yêu quân! Vẫn là yêu quân xinh đẹp yêu lực hùng hậu! Yến Sảng nuốt nước miếng một cái, hướng bốn phía nhìn một chút, sợ lúc này có tiên nhân nào nhìn thấy cảnh anh hùng cứu mĩ nhân.

Tiên Yêu thế nhưng là tử thù, để người khác nhìn thấy, Ưng tộc mang tội danh cấu kết Yêu tộc, toàn bộ Ưng tộc đều khó sống!

Cự xà hung tợn vừa mới bất khả chiến bại bị đánh nát người đang kêu gào dưới sức mạnh to lớn của thanh niên kia, vừa đánh vừa lui, tìm cái khe hở co ro đầu máu thịt be bét chạy trối chết.

A Cửu thu hồi Tịch Diệt Luân, một cái tung người bay đến đỉnh núi, hái về linh chi huyết sắc.

Hắn bay đến trước mặt Kim Ưng ngu ngơ, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn thở dài, một tay ôm nàng bay về mặt đất.

Yến Sảng còn chưa kịp hoàn hồn bị A Cửu ôm, mặt lập tức đỏ bừng, nổi giận đùng đùng: "Thả ta ra, đồ Yêu tộc! Thả ta ra!"

"Nữ tử, đừng ồn ào! Ngươi còn ầm ĩ nữa ta ném ngươi vào bụng cự xà bây giờ!"

Hả? Sao nghe quen tai? Giọng nói thiếu kiên nhẫn của thanh niên vang lên, Yến Sảng sững sờ, kinh ngạc há to mồm: "Ngươi là con hồ ly thối kia!"

A Cửu chạm mặt đất, ném Yến Sảng sang một bên, linh chi huyết sắc cũng ném cho nàng, hai tay ôm ngực mặc kệ nàng.

A Âm ôm ngực hồi hộp chờ đợi hai người.

Yến Sảng hóa thành hình người thất tha thất thểu đứng trên tảng đá, tiếp nhận A Cửu ném ra linh chi huyết sắc, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, nàng nghi ngờ nhìn A Âm: "Ngươi rốt cục là ai, ngươi là một con Tiên thú, làm sao lại cùng yêu hồ làm bạn?"

"Hắn gọi A Cửu, đúng là Yêu tộc, nhưng hắn là bằng hữu của ta, bản tính thiện lương, sẽ không tổn thương ngươi." A Âm nói: "Về phần ta, ta là Đại Trạch Sơn đệ tử, chưởng môn Nhàn Thiện Tiên quân là sư huynh ta."

Nghe thấy ba chữ Đại Trạch Sơn, Yến Sảng lập tức biến sắc, đáy mắt lộ ra vẻ thù địch không che giấu: "Ngươi là người của Đại Trạch Sơn?" Nàng dừng một chút, tức giận nói, " khó trách ngươi sẽ xuất hiện tại Bắc Hải, các ngươi là muốn giúp đỡ Bách Điểu Đảo, cố ý đến dò xét thực hư thực lực Ưng tộc ta, thật xấu hổ ta còn nhận các ngươi làm bằng hữu."

"Hừ." Một tiếng giễu cợt bên cạnh truyền đến, A Cửu nhìn Yến Sảng như đồ ngốc, "Này nữ tử kia, ta gặp qua nhiều đồ ngốc, chưa thấy ai ngốc như vậy. Chúng ta nếu là đến giúp đỡ Bách Điểu Đảo, vừa rồi đứng xem ngươi bị cự xà nuốt, còn cứu ngươi làm gì."

"Ngươi!" Yến Sảng bị bị A Cửu đáp nói không nên lời, "Vậy các ngươi cũng không phải người tốt lành gì. Phụ vương ta bị thương cũng là bởi vì Đại Trạch Sơn các ngươi đem Già Thiên Tán cho Hoa Thù mượn, bằng không phụ vương ta cũng không bị thua trong tay Hoa Thù. Đại Trạch Sơn các ngươi miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, tuyên bố không tham gia Tiên tộc các phái tranh đấu, kết quả sao, còn không phải giúp Bách Điểu Đảo."

Lời này tuy khó nghe, cũng không phải là giả, Khổng Tước nhất tộc cùng Ưng tộc giao chiến trăm năm, lần này Hoa Thù đánh trọng thương Ưng Vương Yến Khâu, đích thật là dựa vào Đại Trạch Sơn Bán Thần khí Già Thiên Tán.

A Âm tuy bênh người nhà, tuy nàng cũng chán ghét Hoa Thù, nhưng nàng không thể nhìn Cổ Tấn cùng sơn môn bị Yến Sảng vu oan, liền sửa sắc mặt đáp lại: "Yến Sảng, ta biết Ưng Vương trọng thương ngươi không dễ chịu, nhưng nếu không phải là các ngươi Ưng tộc quá mức tham lam, muốn nửa động thiên phúc địa của Khổng Tước tộc, sư huynh ta cũng sẽ không sinh lòng trắc ẩn, đem Già Thiên Tán cho Hoa Thù mượn, giúp Bách Điểu Đảo vượt qua khủng hoảng."

Nghe thấy lời ấy, Yến Sảng sững sờ, lập tức giận dữ: "Ngươi nói bậy bạ gìđó, cái gì phân đi một nửa động thiên phúc địa của Khổng Tước tộc? Chúng ta Ưng tộc chưa từng dính líu tới Bách Điểu Đảo, loại lời đồn đại này ngươi từ đâu nghe được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.