Thần Bí Lão Công Có Chút Xấu Xa

Chương 4: Cả nhà chôn cùng



Edit: Rắn Độc Đeo Kính.

Trên tầng cao nhất, căn phòng được trang trí kiểu cổ, vô cùng xa hoa.

Người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất, mặc âu phục màu khói xám kết hợp cùng áo sơ mi màu đen cùng quần tây trang đen, vai rộng, bóng lưng thẳng tắp. hình ảnh mơ hồ phản chiếu lên cửa sổ sát đất, chỉ một bên mặt rõ ràng, cũng cái cằm giương cao, ánh mắt ẩn giấu nguy hiểm, một tay cầm cái ly đế cao thủy tinh, một tay để trong túi quần. mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cũng đều anh tuấn đến chết người, dùng những lời hoa mĩ nhất để miêu tả cũng đều không một chút khoa trương.

Nét mặt của anh không lãnh khốc, mà là sự bí ẩn không cách nào nhìn rõ, làm tăng thêm mấy phần thăng trầm.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa thành khẩn.

“vào đi”

Đẩy cửa vào chính là Ảnh, anh ta đem tới bảo cáo sức khỏe vừa mới lấy ở chỗ bác sĩ, đặt lên chiếc bàn công tác bằng gỗ lim, nói: “tiên sinh, báo cáo đã có”.

“người phụ nữ kia đâu?” giọng nói trầm thấp có từ tính như đàn callo thuần hậu động lòng người, không một chút nghe ra vẻ ngang ngược.

“ đã an bài nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có người đưa ra ngoài.”

Nhẹ tiếng ừ một cái, anh cũng không xoay người lại: “ kết quả nói thế nào?”

Ảnh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “bác sĩ nói, mang thai giai đoạn đầu, Thích tiểu thư thân thể có chút suy yếu, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, nếu một mực cưỡng ép __________ sẽ rất nguy hiểm.”

Anh im lặng trên mặt không biểu lộ gì, rốt cuộc ngược lại chính là Ảnh không kìm nén được, thỉnh tội, “ Cố tiên sinh, thật xin lỗi, lần này là tôi không có đem sự tình làm tốt, rõ ràng tôi đã sai người cho cô ấy uống thuốc tránh thai khẩn cấp, theo lý thuyết sẽ không có, nhưng… tôi cam nguyện chịu phạt, mời tiên sinh trách phạt.

Kỳ thật không chỉ Thích Cẩm Niên nghĩ mãi mà không rõ vì sao mình có thai, mà ngay cả Cố Thiên Kình bên này cũng buồn bực, chẳng lẽ thuốc kia xảy ra vấn đề sao? Nhưng thế nào lại như thế?

Tròng mắt màu hổ phách của Cố Thiên Kình bị che đi tất cả ánh sáng, mấy giây sau lại nâng lên, nhìn ra bên ngoài màn đêm đen kịt vô tận, nhàn nhạt mở miệng: “việc này lỗi không phải do cậu, nguyên nhân là ở thân thể cô ấy, những người phụ nữ khác chạm thử vào máu ta đều chết, cô ấy vẫn sống êm đẹp, ngươi không cảm thấy kì quái sao.”

“ đúng là như vậy, nhưng tôi tìm bác sĩ xét nghiệm máu của cô ấy, không phát hiện gì, rất bình thường, vậy kế tiếp…”

“ vậy sau này cứ ngày mười lăm đầu tháng liền đem cô ấy đến đây.” Mắt Cố Thiên Kình thâm sâu không biểu hiện gì, ngón tay thon dài nắm chặt ly thủy tinh đế cao, sắc mặt đột nghiên ngưng trọng, “ những người kia, liền có thể khuất phục ta sao, đem cô ấy nhìn kỹ, không cho phép xảy ra sơ xuất nào.”

“vâng”, Ảnh đáp lời, “ tôi đã sai người đi tìm biện pháp, chắc là sắp có tin tức.”

“ra ngoài đi.” Mỗi lần đều kéo dài đến hai giờ vận động, không chỉ đối với Thích Cẩm Niên là tra tấn, Cố Thiên Kình cũng thấy dị thường mệt mỏi, vuốt huyệt thái dương, anh cũng quay người đi ngủ.

Thích gia.

Lý Uyển Dung nằm dí trên giường, kêu rên ai ui ôi hô, khắp người đều là vết thương, thật là bong da tróc thịt nha, đau giống như vạn con kiến từ cơ thể đang chui ra.

Người giúp việc cầm dược cao bôi cho bà, nhưng lực đạo không đúng làm Lý Uyển Dung đau, thế là lại một trận trách mắng.

“ được rồi, đừng gào lên nữa, bà vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi.” Thích Chính Xương xụ mặt quát, Lý Uyển Dung ủy khuất rơi nước mắt, “ Thích Chính Xương, ông còn có mặt mũi mắng tôi, ông là cái đồ vô dụng, ông thế mà dám đánh tôi.”

Người đàn ông kia nói gấp đôi, liền kêu người đánh bà gấp đôi thật. giờ phút này bà vẫn tức đến cắn răng nghiến lợi đây, nhưng Thích Chính Xương vẻ mặt cũng rất khó coi.

Lúc này, Thích Tiếc Nhan bên ngoài gõ cửa, đẩy cửa đi vào, nhìn Lý Uyển Dung nằm trên giường quan tâm nói: “ chị dâu, chị sao rồi, vẫn tốt chứ, em chỗ này có thuốc trị thương từ nước ngoài, chị dùng đi.”

Lý Uyển Dung trả lời: “ Tiếc Nhan, em có lòng rồi.”

Thích Tiếc Nhan nhìn xem vết thương cũng thấy hãi hùng khiếp vía, vội vàng quay đi chỗ khác, hỏi Thích Chính Xương: “ anh, hôm nay những người tới đây là ai, tại sao ba nhìn thấy liền câm như hến, còn Thích Cẩm Niên thực mang thai? Đứa bé là của ai?”

“ khẳng định là của cái tên đã đến mang ả đi, cái ả tiểu tiên nhân, không biết ở ngoài quyến rũ người nào, nhưng cũng đừng đem chúng ta kéo vào. Tốt nhất đừng có về, bằng không, nhìn xem ta như thế nào đánh chết ả ta.”

“ ngươi muốn đánh chết ai vậy”, Lý Uyển Dung đang phẫn nộ phát tiết, cửa truyền đến âm thanh già nua nhưng uy nghiêm, dạo Lý Uyển Dung run rẩy,Thích Chính Xương tranh thủ thời gian quay đầu lại, Thích Tiếc Nhan liền chạy tới, ôm lấy cánh tay ông, cười ngọt ngào nói: “ ba, người đã đến, một tháng không thấy, con rất nhớ ba”. Cô ta dựa vào Thích Chính Nghiệp trên vai nũng nịu, Thích Chính Nghiệp trên mặt cũng nở nụ cười, “ biết là con ngoan mà.”

“ba, những người đàn ông kia, có địa vị gì, nhìn thấy, có vẻ lai lịch không nhỏ nha.” Thích Tiếc Nhan cẩn thận thăm dò.

Nói đến chuyện này, sắc mặt Thích Kính Nghiệp liền trở lên nghiêm túc: “ chuyện này dừng ở đây, chờ Cẩm Niên trở về, các người đều thành thật một chút, Tiếc Nhan, con đi đem phòng bên cạnh gian phòng con dọn dẹp đồ ra, cho Cẩm Niên ở.”

“tại sao?” nghe xong, Thích Tiếc Nhan liền không vui, “ đó là phòng quần áo của con, tại sao lại muốn cho xú nha kia đầu ở.”

“im miệng.” Thích Kính Nghiệp chưa từng mắng qua Thích Tiếc Nhan, thế nhưng đối với việc này, thái độ kiên quyết dị thường, “ không nên hỏi tại sao, dựa theo phân phó của ba liền tốt, ai cũng đừng chọc Cẩm Niên không cao hứng, nếu đứa bé trong bụng có bất kì sơ suất nào, cả nhà chúng ta đều phải chôn cùng.” Cuối cùng một câu, Thích Kính Nghiệp nói âm thanh nặng trĩu, đem mọi người ở chỗ này đều dọa sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.