Cố Phi Âm vội vã đuổi kịp, một phút đồng hồ cũng không muốn bỏ qua, cô muốn mau chóng tìm được mộ diễm quỷ. Lần này không thể giống như trước nữa, nếu lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì chắc cô khóc chết mất.
Diễm quỷ âm trầm cười lạnh, mang theo vẻ đắc ý và kiêu ngạo: “Yên tâm đi, khu vực ta tìm rất an toàn, ngoại trừ ta thì không ai biết đâu.” Lúc này cô ta cũng không giả dạng người, thân hình uyển chuyển màu đen bay giữa không trung, mái tóc dài phất phơ trong gió, thoạt nhìn như yêu quái mị hoặc con người. Bông hoa đào nát của cô vẫn luôn nhìn cô, nhìn đến mức cô trợn cả mắt.
Cố Phi Âm cười hehe hai tiếng, an toàn đương nhiên là tốt nhất. Dù sao đó cũng là tài sản của cô, bị kẻ khác trộm đi thì không được, cô sẽ đau lòng lắm.
Diễm quỷ: “…” Cô đúng là tự giác 😊
Đương nhiên chuyện không thuận lợi như các cô nghĩ, thật vất vả đi suốt mấy tiếng đồng hồ qua nửa ngọn núi mới đến được nơi cần đến, nào ngờ đã thấy xung quanh có rất nhiều tiểu quỷ túm năm tụm ba thì thầm bàn tán cái gì đó, có vẻ vô cùng kỳ quái. Ước chừng phải có cả trăm con quỷ, thế trận cực kỳ mạnh mẽ.
Nhiều tiểu quỷ tụ tập như vậy có thể làm cái gì?
Bọn họ nhanh chóng tìm chỗ núp vào, lén lút quan sát.
Diễm quỷ kinh ngạc nói: “Sao ở đây lại có nhiều tiểu quỷ như vậy? Không thể nào.”
Cố Phi Âm cũng vô cùng hoảng sợ: “Chắc không phải báu vật của tôi bị phát hiện chứ, đám tiểu quỷ đó đến hốt báu vật của tôi?”
Diễm quỷ: “…”
Diễm quỷ không thèm nói gì, u ám nổi lên vẻ xem thường, Cô gái tóc dài đen này đúng là không biết xấu hổ!
Bông hoa đào nát cười một tiếng, thấy những tiểu quỷ đó tụ tập cũng có hơi nghi hoặc, nói: “Ta thấy không phải đâu, chắc là có mục đích khác.”
Liễu Nguyện hòa thượng cũng quan sát cẩn thận, nói vọng từ trên cao xuống: “Mỗi tên quỷ này đều nhiễm nghiệt nợ, lệ khí tận trời, vừa nhìn là biết không phải hạng lương thiện gì. Bọn chúng tụ tập ở đây chẳng lẽ có kế hoạch xấu xa gì?”
Tịnh Hành nói: “Quỷ tụ tập ngoài hại người thì có thể làm gì?”
Chân Độ suy tư: “Hại người?”
Không sai, giống ác quỷ này ngoài hại người ra thì chắc cũng chẳng làm được gì khác.
Cố Phi Âm nghe thấy không phải đến cướp báu vật của mình thì cười xòa một tiếng, vậy là tốt nhất, cô chẳng cần lo lắng nữa, cũng không cần vừa bắt quỷ vừa lo tài sản của mình bị đám tiểu quỷ trộm đi mất.
Cô thuần thục lấy từ túi quần ra một cuộn len màu đỏ, đôi mắt đen như mực phát ra hồng quang, nụ cười lọt gió trên gương mặt trắng xanh đầy vẻ âm hiểu, xảo trá xen lẫn vẻ vô cùng chờ mong làm người ta không khỏi nổi da gà.
Sau đó không quan tâm, vẻ mặt hưng phấn xông ra ngoài---
…
Đám tiểu quỷ bên kia tụ tập đến một hai trăm con, mà mục đích chúng tụ tập chỉ có một--- Cô gái tóc dài đen quá kiêu ngạo!
Mấy năm gần đây, cô ta nhằm vào lệ quỷ bọn chúng làm không ít chuyện hiểm độc, nhẹ thì bị cô gặm rụng chân rụng tay, nặng thì bị gặm rụng chân rụng tay còn bị bán lấy tiền, lấy lòng đặc bộ. Vừa nhìn đã biết là con chó săn âm hiểm độc ác.
Hơn nữa mỗi lần cô bắt quỷ bán lấy tiền chỉ bán có mấy chục tệ, nhiều hơn một chút cũng không cần, đây là có ý tứ gì? Đây không phải là làm nhục bọn chúng không có thực lực còn không đáng giá bao nhiêu tiền hay sao? Chuyện này thực vô cùng nhục nhã, còn quá đáng hơn cả tát một phát khiến bọn chúng hồn phi phách tán!
Đáng sợ nhất chính là thế lực của cô gái tóc dài đen lại càng ngày càng lớn mạnh, công việc kinh doanh nhà cho quỷ lần lượt mở rộng tới khắp nơi trên cả nước, có không ít tiểu quỷ đều bị tập trung lại rồi đến nhà ma, không chỉ có công việc chính thức, còn có chỗ dựa vững chắc. Chúng đều có trong danh sách của dương gian địa giới, nếu có công danh không chừng còn có thể có một chức quan ở địa phủ, bất luận là đầu thai hay tiếp tục làm quỷ đều có lợi.
Càng quan trọng là bọn chúng không thể dễ dàng ăn tiểu quỷ như trước nữa, không chỉ không dễ ăn tiểu quỷ mà muốn làm chút chuyện xấu tác oai tác quái để tăng tu hành cũng không dễ như trước.
Dù sao hiện tại đám quỷ đó cũng học được cách đoàn kết, học được cách sống quần cư, cũng học cả kiện cáo. Bọn chúng vừa muốn ra tay thì đám tiểu quỷ đó hô to một tiếng là nháy mắt đã có không ít quỷ nhảy ra ủng hộ. Bọn chúng tuy là tiểu quỷ giống nhau nhưng dù sao cũng không địch nổi đối phương đông người. Chúng còn có thể gọi người đặc bộ hoặc những gã đạo sĩ thúi tới hỗ trợ. Cứ như vậy mà tình cảnh bọn chúng càng thêm gian nan, mỗi ngày đều phải chịu đói chịu khổ.
Đấy mới chỉ là đối phó với tiểu quỷ, còn muốn giết người hút lấy hồn mới, lén lút thì may ra mới thực hiện được, nếu động tĩnh hơi lớn thì… Ví dụ như lần trước lão đại bọn chúng dẫn theo mười mấy anh em đột nhập vào một chiếc du thuyền. Trên du thuyền đó có tới trăm mạng người, chỉ cần kế hoạch thành công thì bọn chúng không chỉ được ăn cơm no rượu say mà tu vi cũng nhất định sẽ tăng mạnh! Được vài lần như thế thì dù có không tu thành quỷ tiên cũng có thể đứng hiên ngang hùng dũng trong giới quỷ!
Kế hoạch của bọn chúng vô cùng chu đáo chặt chẽ, chuẩn bị chờ du thuyền chạy ra đến biển, ban đêm tứ cố vô thân sẽ ra tay.
Đầu tiên là tạo chút sóng gió, mê hoặc thuyền trưởng thay đổi lộ trình, làm du thuyền khủng hoảng đụng phải đá ngầm. Mà linh hồn của con người nhỏ bé đang khủng hoảng và sợ hãi mới là đồ ăn ngon, chỉ một miếng thôi mà dư vị đến tận cùng, mãi không quên được. Bây giờ chúng sắp được ăn no nê rồi!
Kế hoạch này rất chặt chẽ, nào ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, lúc du thuyền sắp lật úp thì tự nhiên có rất nhiều tiểu quỷ đầu tóc xanh mượt xuất hiện, chúng không biết từ đâu vọt ra, đặc biệt là có một con quỷ nước tóc xanh, hai mắt đỏ tươi như máu, móng vuốt sắc nhọn múa may, dáng vẻ vô cùng hưng phấn… Bên cạnh nó còn có hai ba bốn năm sáu bảy…con quỷ nước khác. Chúng đều hưng phấn đến độ mắt phát ra ánh sáng, xoa tay hầm hè như đang làm chuyện gì cực kỳ quan trọng vậy.
“Ông trời có mắt, cuối cùng chúng ta cũng có nơi dụng võ, nếu biểu hiện tốt không chừng có thể vào nhà quỷ đó nha, còn được bố trí một phòng nữa!”
“Đúng vậy đúng vậy, ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng ta cũng có thể lập công hu hu hu.”
“Còn ngây ra đấy làm gì, mau lên, bắt hết lại, bắt tất cả mang đến phòng trực ban!”
“Các ngươi còn ở đấy mà nói nhảm, mau cứu người đi, những người này đều rất yếu ớt, uống hai ngụm nước biển khéo mà chết luôn đấy!”
Đám quỷ nước đã vô cùng quen thuộc với làn nước, mắt thấy những người giãy giụa khóc lóc kêu cứu mạng trong nước, thảm hơn thì không cả giãy giụa được, trực tiếp chìm vào đáy nước. Trong tình huống khẩn cấp, đám quỷ nước chợt lóe lên, nhún người một cái nhảy xuống nước, vội vàng vớt người chìm xuống dưới lên.
Người khởi xướng hành động lần này là Trần lão đại đột nhiên thấy có biến cố thì sợ ngây người. Kế hoạch của hắn rõ ràng là rất kín đáo, ngoại trừ mấy tay thân tín thì hắn không nói cho bất kỳ ai biết. Hắn không hiểu sao tự nhiên nhảy ra lắm quỷ thế, không chỉ vậy, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng máy bay ầm ầm trên trời, cả ánh đèn cano cách đó không xa nữa…
Hắn sửng sốt, không phải chứ, cứu viện nhanh vậy đã tới rồi??
“Trần lão đại, sao lại thế này? Có phải có người cố ý muốn chỉnh chúng ta không? Sao người của đặc bộ và quỷ lại tới hết thế này?”
“Ta chỉnh các ngươi làm gì? Ta còn đang hoang mang hơn các ngươi!”
“Vãi chưởng, không phải có nội gián đấy chứ!”
“Ai là nội gián??!”
Bây giờ vấn đề không phải ai là nội gián, là Trần lão đại đưa theo đám tiểu quỷ đi, có thể trên đường đã bàn bạc với nhau. Hơn nữa một hai ba năm sáu bảy…mười quỷ nước… đã sớm muốn lập công, phải vì mặt mũi của bộ tộc quỷ nước bọn họ. Cả ngày chúng chỉ nghĩ xem đi đâu kéo người xấu làm thế thân hoặc là cứu người tốt để kiếm cái chứng nhận quỷ lương thiện.
Hai giới âm dương quản rất nghiêm, có tiền án thì không chỉ khó thuê nhà mà muốn vào nhà ma thì đã khó lại càng thêm khó. Nếu đi đăng ký thì phải quan sát mấy năm, rồi phải đi lao động công ích nữa, khá phiền phức.
Cho nên lúc Trần lão đại bàn bạc đã bị đám quỷ nước trốn ở đáy thuyền nghe được, dù sao cũng là lệ quỷ, quỷ khí tận trời, cùng là đồng loại sao lại không cảm giác được?
Bọn chúng nghe thấy có lệ quỷ định hại người, lại còn lợi hại? Đây chính là cơ hội tốt để lập công đó nha!
Đám quỷ nước hợp lại tính kế, vô cùng kích động. Một con trở về thông báo, còn những con khác ở lại tiếp tục giám sát, còn có vài con đi đón quỷ nước ở các khu vực xung quanh. Bởi vì lực lượng của bọn chúng quá yếu so với lệ quỷ, lại nói trên thuyền còn có tới cả trăm con người, bọn chúng chỉ có hai tay làm sao giúp xuể.
Chuyện đi đi về về mất một chút thời gian, cho nên lúc đội cứu viện đuổi tới thì du thuyền đã va phải đá ngầm dần chìm xuống, lại thêm lệ quỷ nhân cơ hội nháo loạn nên hầu hết người trên thuyền đều kinh hoàng nhảy xuống biển, giãy giụa cầu cứu.
Tuy rằng có thuyền cứu hộ nhưng mà đáng tiếc có quá nhiều người, rất nhiều người rơi xuống nước không lên được thuyền cứu hộ. Lúc này bọn họ vùng vẫy kêu cứu mạng, nhưng bây giờ trên biển đen kịt không nhìn thấy gì cả, căn bản là không thể cầu cứu được ai, thế nên lúc này đáy lòng vô cùng tuyệt vọng, chỉ biết là mình chết chắc rồi.
Lý Phi chính là một trong số đó, lần này anh ra ngoài du ngoạn giải sầu nhưng không ngờ lại gặp phải loại chuyện này. Đầu tiên là du thuyền tự nhiên mất điện một cách khó hiểu, sau đó các du khách vì mấy câu va chạm mà nhảy vào đánh nhau, rõ ràng mà mặt chảy đầy máu nhưng lại cười cực kỳ quỷ dị, giống như không hề biết đau đớn. Anh nhìn bọn họ mà trong lòng sợ hãi. Ai ngờ chuyện bên này còn chưa xử lý xong thì du thuyền bên kia đã va phải đá ngầm.
Lúc ấy Lý Phi bị dọa ngốc luôn, chẳng biết anh gặp phải cái vận cứt chó gì, chỉ là ra ngoài một chuyến thôi mà lại có thể gặp phải loại chuyện này.
Hành khách trên thuyền lập tức náo loạn, sắc mặt tái nhợt, tất cả đều nháo nhào chạy ra bên ngoài.
Càng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là sống chết trước mắt rồi mà mấy người đánh nhau vẫn cứ tiếp tục đánh nhau, không thể kéo ra nổi, giống như không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chẳng khác nào bị thứ gì đó mê hoặc.
Lý Phi hét vài tiếng nhưng cũng không có ai để ý đến anh, anh cũng lười quản nhiều chuyện như vậy. Anh nhìn thêm mấy lần rồi chạy ra ngoài, ai ngờ du thuyền lại nghiêng một cái, anh mất thăng bằng ngã ùm một tiếng vào lòng biển rộng! Anh rõ ràng nghe thấy bên cạnh có người cũng rơi xuống nước như mình.
Xong rồi, chuyện này xong rồi, vì con thuyền chìm xuống nên bọn họ rất dễ bị nước xoáy cuốn đi…
Trong đầu anh không nghĩ được gì, chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước. Anh vô tình quay đầu lại thì thấy trên thuyền còn rất nhiều người, mà trên không có mấy bóng người màu đen đang bay lượn. Cái miệng lớn của chúng phát ra tiếng cười, tiếng rít quỷ dị, dường như là vui sướng khi người khác gặp họa, chúng đang thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của bọn họ…
Lý Phi ngây người, anh nuốt nước bọt: “Đó là thứ gì vậy? Bay trên thuyền là thứ gì vậy?”
Vài người bên cạnh anh cũng liều mạng quay đầu lại: “Có phải máy bay tới không? Có phải có người tới cứu chúng ta… Đó là cái quỷ gì vậy?!”
Bọn họ còn chưa kịp vui mừng đã bị cảnh tượng quỷ dị trước mắt dọa sợ ngây người, chỉ thấy trên trời, bóng quỷ bay tới bay lui xung quanh con thuyền. Trên không truyền tới tiếng cười chói tai, cùng với tiếng người kêu khóc trên thuyền tạo thành một thứ âm thanh hỗn hợp kinh tâm động phách, khiến người ta vô cùng sợ hãi, giờ phút này lại càng quỷ dị khó lường.
“Đó, đó là thứ gì? Sao tôi lại thấy bóng người bay trên trời? Đó là quỷ sao?”
“Mẹ nó, có phải là hải yêu không?”
“Hải yêu? Hải yêu dài như vậy sao? Tôi thấy không giống đâu, đúng rồi, chuyện thuyền chúng ta va phải đá ngầm liệu có phải do chúng làm không?”
“Nếu thật là bọn chúng thì chúng ta còn chạy trốn nổi sao? Hôm nay chúng ta sẽ chết ở chỗ này ư?”
Nếu đúng là có người cố ý làm vậy thì bây giờ bọn họ còn chạy được sao? Có thể chạy đi đâu chứ? Nơi này bốn bề đều là biển, cho dù bọn họ có chạy thì cũng không đủ sức, cuối cùng vẫn là một chữ chết.
Trong lòng Lý Phi vô cùng tuyệt vọng, anh thấy lạnh cả người, run lên bần bật. Anh trầm mặc nhìn con thuyền dần bị nhấn chìm và những bóng đen đang bay trên không trung. Đột nhiên một con sóng biển ập vào, cuốn anh đi. Anh lập tức bừng tỉnh, giãy giụa ngoi lên nhưng bơi được một tí thì thể lực không trụ nổi, anh sặc một ngụm nước biển, không thể thở được, mắt đầy sao xẹt, anh đạp nước hai cái rồi vô lực chìm xuống.
Anh biết lần này mình chết chắc rồi, nhưng anh không muốn chết, anh không hề muốn chết một chút nào, vẫn còn muốn sống. Anh hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy càng ngày mình cách mặt biển càng xa, càng ngày càng xa…
Đột nhiên, anh cảm thấy chân mình như bị thứ gì đó cuốn lấy, như rong biển, rồi lại giống như có ý thức cuốn lấy cổ chân anh vài vòng, sít sao cuốn chặt lấy anh. Anh cực kỳ kinh hãi, liều mạng giãy giụa! Anh không muốn bị rong biển cuốn chặt, như thế anh thật sự sẽ không còn đường sống!
Nhưng sức lực của sợi rong biển kia rất lớn, cho dù anh có cố thế nào cũng không thoát ra được, anh thậm chí cảm giác được cơ thể mình “vút” cái bị kéo đi.
…??!
Chuyện này rất kỳ lạ, Lý Phi hoàn toàn chắc chắn mình gặp chuyện gì đó thần bí, anh cả kinh, lúc đang điên cuồng giãy giụa mới phát hiện có mấy người khác cũng bị kéo đi giống mình!
Nhưng mà ngay lập tức anh thấy mình được kéo lên mặt biển, bị dốc ngược chân lên trời. Đầu óc anh choáng váng, ho khan vài tiếng, lại rầm một cái bị một tấm ván gỗ va vào.
Anh ghé vào tấm gỗ phun ra một ngụm nước biển, liều mạng ho khan. Anh hé mắt thấy một bóng quỷ mơ hồ ghé vào trên tấm gỗ, mái tóc dài màu xanh lục của nó dính bệt vào da đầu, bởi vì dài quá nên xõa ra trong nước cứ như rong biển trôi nổi. Mà gương mặt dưới mái tóc dài màu xanh lục của nó bị ngâm nước đến sưng vù trắng bệch, đôi mắt đen như mực càng có vẻ lạnh lẽo ác độc. Nó nhìn chằm chằm anh, làm anh có cảm giác mình như con mồi bị nuôi nhốt, sợ đến mức sững sờ ngay tại chỗ!
Đây là thứ gì? Yêu tinh sinh ra từ lòng biển? Hay quỷ quái?
Điều may mắn nhất là con yêu quái tóc xanh không nói gì, quay đầu lao lại vào trong biển. Lý Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy con yêu quái tóc xanh vọt ra, trên mái tóc xanh của nó còn trói cổ chân của mấy người, nó vung đầu, những người ngất xỉu không biết sống chết ra sao đều bị ném lên tấm ván gỗ…
Quan trọng nhất là không chỉ có một con yêu quái tóc xanh!
Chắc bọn chúng tìm mấy tấm ván gỗ từ con thuyền bị đắm, sau đó kéo người từ dưới biển lên, bộ dạng đó giống như đang cứu người? Nhưng bọn chúng vốn là dị loài, sao lại cứu người được? Hơn nữa bên kia còn có mấy bóng quỷ cực đáng sợ bay lượn.
Những bóng quỷ đó hình như cũng phát hiện động tĩnh bên này, con quỷ đứng ở trên cùng quay đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm hướng bọn họ---
Đám quỷ nước cũng tranh thủ thời gian cứu người, vội vội vàng vàng chia việc: “Mau xem xem, đã vớt hết người dưới biển lên đây chưa?”
“Ta đi vớt, ta đi vớt đây, các ngươi cẩn thận một chút, Trần lão đại bên kia đã chú ý tới chúng ta rồi! Chúng ta không phải đối thủ của hắn đâu, ta không muốn bị hồn phi phách tán…”
“Các ngươi còn sợ hắn? Chủ nhà sắp tới đây rồi, chờ chủ nhà tới sẽ ăn hắn, xem hắn còn dám kiêu ngạo không.”
“Đúng vậy, ăn hết bọn chúng, vận khí tốt thì chúng ta còn có thể được chia cánh chân cánh tay gì đó, chắc chắn là rất thơm ngon.”
“Lần trước ta nghe người ta nói, cánh tay cánh chân mà chủ nhà treo trên cửa sổ rất ngon đấy, nhưng quỷ bình thường không ăn được, chỉ có những thân tín của chủ nhà mới được ăn đồ ngon thôi.”
“Oa, lần này chúng ta cũng coi như lập công rồi, không biết có được chia chút gì không?”
“…”
Đám quỷ nước thì thầm, những tiếng quỷ từ xa thẳm truyền tới, Lý Phi cố nghển cổ lắng nghe cũng chỉ nghe được mấy câu mơ hồ “Chờ chủ nhà tới sẽ ăn hắn”, “chia cho cánh tay cánh chân gì đó”, “đồ ngon”, những lời này sao có vẻ không thích hợp lắm nhỉ? Anh nháy mắt giật mình, mồ hôi lạnh túa ra. “Chủ nhà” này không biết là yêu ma quỷ quái gì mà lại ăn thịt người! Không chỉ ăn thịt người mà còn phanh thây ăn, cánh tay cánh chân còn dám treo trên cửa sổ, phơi khô lại ăn tiếp, cô ta cho rằng là phơi thịt khô hay sao?
Lý Phi sợ tới mức hồn vía lên mây, anh ghé vào trên tấm ván gỗ run bần bật, thoạt nhìn thật đáng thương.
Anh hoảng sợ nghĩ không biết là chết đuối trong biển tốt hay bị phanh thây ăn thịt thì tốt hơn, đương nhiên cách tốt nhất vẫn phải là chạy đi trước…
Trần lão đại bên kia phát hiện có quỷ nước cứu người thì lạnh mặt, sai tiểu đệ qua đó đánh nhau với đám quỷ nước. Đáng tiếc là quỷ nước cũng thức thời, không giao chiến trực diện với chúng, vừa thấy chúng muốn đánh nhau thì lập tức trầm mình vào trong nước biển, ngay cả sợi tóc cũng không dám lộ ra. Đám quỷ nước như cá gặp nước, quỷ bình thường muốn bắt chúng cũng khó, chuyện này làm Trần lão đại tức phát điên.
Nhất thời, đội ngũ hai bên cứ giằng co như thế, không ai làm gì được ai.
Trần lão đại chưa từng gặp quỷ nước không biết điều như vậy: “Ta nói cho các ngươi biết, đám người đó đều là con mồi của ta, các ngươi đừng mơ cướp được với chúng ta. Thức thời thì mau tránh ra, đừng làm hỏng chuyện tốt của ông đây, nếu không các ngươi cũng bị ăn luôn đấy!”
Mấy năm nay quỷ nước sống dưới sự áp bức của cô gái tóc dài đen quen rồi, một chút như vậy mà cũng có thể coi là uy hiếp sao? Ngay cả cô gái tóc dài đen âm hiểm xảo trá ác độc chúng còn không sợ thì sợ gì Trần lão đại ngươi? Lại nói về ăn quỷ thì ai qua được Cô gái tóc dài đen chứ?
Quỷ nước ha ha cười lạnh, chúng kinh thường đáp lại hắn: “Những người này chúng ta cũng coi trọng đấy, vậy phải tranh thế nào đây?”
“Ta thấy ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
“Sao, muốn đánh nhau à? Chúng ta hẹn một ngày lành tháng tốt nhé?”
Trần lão đại bị thái độ cà lơ phất phơ của mấy con quỷ nước làm cho tức chết, oán khi bạo phát, hận không thể đánh cho chúng hồn phi phách tán để giải tỏa nỗi hận trong lòng. Đáng tiếc đám thủy thủy chạy trốn trong nước rất nhanh, nói ngày đi ngàn dặm cũng không quá, muốn bắt được chúng thhì phải hao phí không ít tinh lực. Mà bây giờ việc hắn quan tâm hơn là mấy trăm hồn mới này hắn có ăn được hay không đây.
Trần lão đại cười lạnh, chờ hắn xử lý xong chuyện trước mắt nhất định sẽ xử đẹp bọn kia.
Lý Phi thấy mấy bóng quỷ và đám yêu quái tóc xanh chiến nhau thì nghĩ thầm có phải chúng không phải cùng một nhóm người không, như vậy càng tốt, bọn anh có thể sống lâu thêm một chút, không chừng còn chờ được cứu hộ tới, vậy thì không cần phải chết. Trong lúc anh đang thầm cảm thấy may ắmn thì đột nhiên nghe thấy tiếng hô hào hưng phấn đến mức quỷ dị của đám quỷ nước: “Chủ nhà, chủ nhà, cô tới rồi, bọn ta ở đây!”
Lý Phi lặng lẽ ngẩng đầu thì nhìn thấy giữa không trung có một cô gái tóc dài đang bay tới, cô mặc một cái váy dài màu trắng, mái tóc đen dài bị gió biển thổi rối tung, xõa vào mặt cô che đi hơn nửa gương mặt, thoạt nhìn như không có mặt mũi. Bộ dạng này vừa nhìn là biết cùng hội với đám yêu quái tóc xanh.
Phía sau cô gái tóc dài đó còn bay đầy quỷ quái thiếu đầu thiếu tay, con nào con nấy hình thù kỳ quái, âm khí dày đặc, lại giống như lấy cô gái làm thủ lĩnh, đứng ở bên cạnh cô như kéo bè cánh chuẩn bị đánh nhau.
Bọn họ càng bay càng gần, cuối cùng đứng lại giữa không trung, cô gái tóc dài vén mái tóc dài rối tung ra sau, vươn cổ nhìn trái nhìn phải. Lúc thấy Trần lão đại thì hai mắt cô sáng ngời, miệng cười hahả đánh giá hắn: “Haha, chính là các ngươi à, cũng không tệ lắm, hương vị chắc không tồi.”
Trần lão đại và các tiểu đệ: “…”
Lý Phi chờ được cứu sống: “…??!!”
Hương vị chắc không tồi là cái quỷ gì?!
…
Trận chiến này giằng co chỉ trong vài phút ngắn ngủi, không chỉ Lý Phi mà tất cả mọi người đều thấy cô gái tóc dài múa may cây roi dài.
Đánh đến mức Trần lão đại kêu cha gọi mẹ, thống khổ xin tha, còn chưa kịp chjay đã bị cây roi dài cuốn lại, sau đó bị trói bằng một sợi dây dài, buộc lại với nhau, trông chả khác gì trói tù nhân.
Trần lão đại giễu võ dương oai, uy phong lẫm liệt hủy diệt một con thuyền, thậm chí hại chết thuyền trưởng và vài thuyền viên trong nháy mắt đã trở thành tù nhân, phản kháng thì không còn đường sống.
Lý Phi ngửa đầu ngây ngốc nhìn cô gái tóc dài kia, cô cười âm trầm, nói: “Các anh đừng sợ đừng sợ nha, người xấu đã bị tôi bắt lại rồi.”
Lý Phi: “…”
Anh muốn nói anh không sợ nhưng giọng anh như bị nghẹn lại, không nói được câu nào.
Cho nên sau đó mỗi lần nhớ tớ chuyện này anh đều hối hận vô cùng, nếu lúc đó anh có thể nói được gì đó, thậm chí nói một câu cảm ơn thì tốt biết bao…
Lúc đặc bộ và bộ đội không quân đến, tất cả mọi người đều đã được cứu lên thuyền cứu hộ hoặc là nằm trên các tấm ván gỗ, mặt biển ầm í vừa được yên tĩnh lại lần nữa xôn xao.
Những người may mắn còn sống sót giống như vừa bừng tỉnh khỏi con kinh hoàng, bụm mặt vừa khóc vừa cười, không sao bình tĩnh nổi.
Trong đầu họ vẫn là dáng vẻ cô gái tóc dài túm một đám tiểu quỷ biến mất trong bóng tối, ngay cả đám quỷ nước tóc xanh đang nổi trên mặt biển cũng nháy mắt ẩn mình xuống đáy. Bọn họ biến mất không thấy tăm hơi, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, làm người ta còn tưởng rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
“Vừa rồi chúng ta nhìn thấy quỷ sao??! Có phải tôi bị ảo giác không?”
“Ảo giác? Anh nhìn xem thuyền còn ở đây không là biết có phải ảo giác không.”
“Đây đương nhiên không phải ảo giác, có mấy con quỷ muốn hại chúng ta, phá hủy du thuyền của chúng ta. Nhưng có quỷ nước đã cứu chúng ta, cuối cùng Cô gái tóc dài kia xuất hiện, cô ấy đúng là lợi hại, một phát liền cắn đứt cánh tay Trần lão đại!”
“Đúng, đúng là rất lợi hại, lúc ấy tôi bị dọa sắp phát điên luôn, còn tưởng rằng mình chết chắc rồi. Không nghĩ trên đời này thực sự có quỷ, nếu nói ra chắc cũng chẳng ai đâu nhỉ?”
Khỏi phải nói, cuộc gặp ly kỳ ngày hôm nay, nói ra không chỉ không có ai tin mà khéo còn bị cho rằng bọn họ bị điên rồi.
Những người sống sót sau tai nạn vừa sợ hãi nhưng lại vừa cảm thấy may mắn, nếu không có quỷ nước, không có cô gái tóc dài kia thì bọn họ đúng thật là phải chết! Nhưng bọn họ được quỷ cứu, nhất thời không biết là cảm kích nhiều hơn hay là sợ hãi nhiều hơn…
Đám quỷ nước bên kia vô cùng cao hứng, chúng nói thế nào cũng coi như làm việc tốt, cdgt đen vạn ác kiểu gì cũng khen ngợi, cho chúng chút đồ ăn ngon, sau đó thả chúng đi?
Ai ngờ cô gái tóc dài đen nói thẳng: “Không ngờ quỷ nước không chỉ biết bắt cá bắt tôm mà còn có thể cứu người, tác dụng không ít, tiếp tục ở lại đi.”
Quỷ nước: “….” ☹
…
Đây chỉ là một trong những sự kiện ác độc của cô gái tóc dài đen, còn rất nhiều chuyện khác nữa. Ví dụ như nữ quỷ nào đó ở trong núi bắt đàn ông hút dương khí cũng bị cô làm hỏng chuyện tốt, thả những tên đàn ông ra không nói, còn bắt nữa quỷ, chiếm mộ cô ta, bá chiếm hết tài sản, có thể nói tịch thu tài sản và giết cả nhà, đủ thấy cô ác độc bao nhiêu. Lại ví dụ chuyện trên xe buýt, tiểu quỷ nhập vào tài xế vốn có thể để một xe người chôn cùng, ai ngờ cô cũng có mặt trên đó, không chỉ làm hỏng chuyện tốt của bọn chúng mà còn bắt hết bọn chúng, cắt chân cắt tay để ăn dần, cuối cùng chỉ bán chúng với giá năm mươi tệ.
Những chuyện quá đáng nhiều không đếm xuể, mười đầu ngón tay cũng không đếm hết, càng nói càng thấy tức.
Cô gái tóc dài đen đúng là tội ác chồng chất, thanh danh sớm đã thối nát trong giới lệ quỷ bọn chúng, tất cả đều hận không thể tiêu diệt cho sảng khoái. Thấy thế lực của cô ngày càng bành trướng, bọn chúng cảm thấy không thể để yên như vậy được, nếu không quỷ mặt người, Trần lão đại, đảo búp bê chính là kết cục của bọn chúng!
Bởi vậy, đám quỷ hưởng ứng, cùng tụ tập lên núi thương lượng xem làm cách nào để đối phó với Cô gái tóc dài đen.
Kẻ thì nói trực tiếp giết vào thành phố A, cùng cô gái tóc đen dài cá chết lưới rách, tên khác thì nói không được không được, thành phố A là đại bản doanh của cô ta mà, đi vào đó cũng chẳng tiêu diệt được cô ta đâu. Vậy thì giăng bẫy đi, cô gái tóc đen dài không phải là thích tiền sao? Dùng tiền dụ cô ta tới đây rồi giết chết! Cách này không tồi nhưng chỉ sợ cuối cùng không giết được cô gái tóc đen dài mà còn dâng hết đống tiền mình cực khổ cướp được cho cô ta…
“Ách…”
Thế này không được thế kia cũng không xong, vậy phải làm sao bây giờ? Quan trọng nhất là cô gái tóc dài đen quá mức âm hiểm ác độc, lạnh lùng vô tình, còn vô cùng lợi hại, nếu không thể một lần giết chết cô thì cuối cùng người thiệt là bọn chúng, chính là cách không để lộ sơ hở gì thì một chốc một lát không nghĩ ra được.
Nhưng bọn chúng không nghĩ tới chuyện, bọn chúng còn đang ở đây bàn bạc xem nên làm gì, kế hoạch diệt trừ cô gái tóc dài đen còn chưa hình thành thì cô gái tóc dài đen bên kia đã tự mình vọt ra, mắt cô sáng quắc, cười đến âm u ác độc, lộ ra hàm răng, sâu kín nói: “Hehe, hương vị hơi nhạt một chút nhưng vẫn được.”
“…?!!”
Vãi chưởng, cô gái tóc dài đen đánh tới rồi, chạy mau đi!
Ai ngờ vừa quay đầy liền thấy bốn phương tám hướng có rất nhiều tiểu quỷ bay tới, không chỉ có tiểu quỷ mà còn có hòa thượng xấu xa và đạo sĩ thúi!
“…??!!!”
Cứu quỷ với, có nội gián có nội gián! Bọn họ bị bán đứng! Bọn họ bị một mẻ lưới hốt trọn!
Cố Phi Âm cười tủm tỉm xoa tay, oa, lại có tiền rồi!
Đương nhiên, sau khi trói đám tiểu quỷ vào thì việc cấp bách vẫn là tới mộ diễm quỷ. Cô cũng sợ tiểu quỷ bị gia tài của mình mê hoặc nên bùm bụp đánh một trận, mỗi con đều bị đánh đến hoa mắt váng đầu không tìm ra phương hướng, lúc này cô mới hài lòng.
Lai lịch của diễm quỷ còn khủng hơn cô gái tóc dài đen nhiều, mộ của cô tất cả đều là bảo bối, còn lâu năm hơn cả cả cô, cục vàng nào cũng rất to. Lúc Cố Phi Âm túm một đám tiểu quỷ vào hố thì cô bèn cao hứng muốn chết, có những thứ này thì từ nay về sau cô danh xứng với thực là nhà giàu tỷ phú triệu phú rồi.
Cô kích động ngửa mặt lên trời cười to, làm chim chóc trong rừng sợ hãi vỗ cánh bay đi hết.
Liễu Nguyện hòa thượng nhìn trời, nhớ sư phụ hắn từng nói, Cố Phi Âm là con quỷ được ông trời thiên vị. Lúc đấy hắn không hiểu, vì nếu ông trời thiên vị thì cô sẽ không tan cửa nát nhà, một đời khổ sở như vậy. Nhưng bây giờ hắn đã biết rồi, bởi vì cô là người lương thiện, mấy đời làm việc tốt, đời này nên kết thiện duyên cho cô, trả cô thiện quả của cô, lại không muốn chết bỏ mạng, còn mệt đến suýt thì hồn phi phách tán.
Đến ông trời cũng không nhìn được, muốn cô một đời an ổn.
Hắn cười ha hả, đột nhiên thấy Chân Độ bên cạnh cũng cười ha hả giống mìn, kỳ quái nói: “Sao gần đây ngươi không gặp xui xẻo nữa?”
Chân Độ cười khanh khách nói A di đà phật, đi theo Cố thí chủ hắn giống như không còn xui xẻo như trước nữa. Có lẽ đây chính là cơ duyên của hắn mà sư phụ nói, hắn đương nhiên phải đi theo cơ duyên của mình rồi.
“Cố thí chủ, tôi tới giúp cô.”
“Được nha!”
- Hoàn chính văn –
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi, nữ chính phát tài, mục tiêu cuối cùng đã đạt được.