Kha Mẫn Mẫn hôn mê, mấy người Lục Giang Phi cùng Nguyên Lộ cũng sợ đến mềm chân đi không nổi, dù sao trong tình huống vừa rồi, cô bé ma kia trong mắt bọn họ, rất lợi hại nhưng khi đối mặt với cô gái tóc dài ngay cả mười phút cũng không kiên trì nổi. Bọn họ có thể sống lâu như vậy, là bởi vì bé muốn chơi trò chơi, còn cô gái tóc dài thì khác, vừa đi tới không nói hai lời liền xử lí luôn cô bé kia, bọn họ một khi rơi vào trong tay cô, chỉ sợ sống không lâu bằng một phần mười cô bé kia mất.
Xong rồi, lần này bọn họ là thật sự chết chắc rồi!
Ngay khi bọn họ cực kì tuyệt vọng, cô gái tóc dài nhìn xuống Kha Mẫn Mẫn đang nằm trên đất, chỉ thấy cô nhấc nhẹ tay một cái, mấy con búp bê đang bay giữa không trung liền bay thẳng về phía bọn họ! Mấy người Lục Giang Phi hoảng hốt, vội vã đưa tay bảo vệ đầu, Điền Lãng mồ hôi lạnh tuôn xối xả, thậm chí còn đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, trừng lớn đôi mắt đầy hoảng sợ.
Bọn họ trừng mắt thấy đám búp bê bay xà xuống mặt đất, nâng Kha Mẫn Mẫn đang ngất xỉu bay lên. . .
Lục Giang Phi: ". . ."
Nguyên Lộ: ". . ."
Tống Vĩ: ". . ."
Điền Lãng: ". . ."
Bọn họ toàn bộ đều ngây dại, nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nhìn cô gái tóc dài âm trầm này, khuôn mặt trắng bệch của cô thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy kinh hồn táng đảm, sợ hãi không thôi.
Chỉ thấy cô gái tóc dài cong khóe môi, âm lãnh nói: "Không được chạy loạn, đi theo tôi."
Bộ dạng kia, phảng phất như bọn họ dám phản kháng, cô lập tức liền lấy mạng của họ.
Đám người Lục Giang Phi vừa kinh ngạc lại vừa lo sợ liếc nhau, rốt cuộc không dám phản kháng, khuất phục dưới khí thế của cô gái tóc dài.
Bọn họ dìu nhau đi theo cô gái tóc dài vào trong rừng cây rậm rạp, bọn họ cũng không biết phải đi đâu, cũng không dám đề xuất ý kiến, bởi vì bọn họ vừa nói một câu, cô gái tóc dài liền dùng tròng mắt cực kỳ âm lãnh nhìn bọn họ chằm chằm, làm cho bọn họ một chữ cũng nói không nên lời, chỉ sợ chọc giận cô, chính mình sẽ trở thành cô bé ma thứ hai.
Cô gái tóc dài bay ở phía trước, một tay xách cô bé kia, tay kia cầm đoạn cánh tay bị gãy, vừa đi, vừa cầm cái tay kia lên gặm một cái, bộ dạng thích ý giống như đang gặm chân gà vậy. . . Nhìn thôi cũng khiến bọn họ tóc gáy dựng đứng, cũng càng cảm thấy tuyệt vọng.
Trời đất quỷ thần ơi, là ông trời muốn diệt bọn họ à!
Nguyên Lộ hạ thấp giọng, nói nhỏ vào tai Lục Giang Phi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Lục Giang Phi lắc lắc đầu, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Nguyên Lộ nói: "Thực ra cơ hội cũng có, chúng ta tìm cơ hội liền. . ." Chạy!
Hắn chưa kịp nói hết, nhưng không ai không hiểu ý hắn, bọn họ nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn!
Điền Lãng trầm trọng đạo: "Chỉ sợ Mẫn Mẫn. . ."
Tống Vĩ nhìn qua Kha Mẫn Mẫn bị đám búp bê nâng lên bay giữa không trung, trong ánh mắt tràn đầy bất lực cùng tuyệt vọng, không có cách nào, Kha Mẫn Mẫn bị giam giữ như vậy, không ai có thể cứu được cô, trừ phi lại có một con quỷ lợi hại hơn, như vậy bọn họ mới có thể lại tìm được cơ hội chạy trốn. Nhưng cô gái tóc dài lợi hại như vậy, muốn tìm được quỷ lợi hại hơn cô, chỉ sợ khó khăn.
Tống Vĩ nói: "Giang Phi, chúng ta đã không có biện pháp khác, bây giờ là thời khắc khẩn cấp, nếu chúng ta còn do dự, liền thật sự. . ."
Lục Giang Phi cười khổ, trầm thấp nói: "Tôi biết, ý của mọi người tôi đều hiểu, chỉ cần tìm được cơ hội, liền chạy đi, tách ra chạy, có thể chạy một người là một người, cũng đừng quay đầu lại. . ."
Một nhóm bốn người thương lượng tốt đối sách, quyết định tìm được cơ hội liền chạy, cho dù là ai, chỉ cần có một người có thể chạy đi, đem tình huống của bọn họ nói cho người khác, hy vọng có người đến giải cứu bọn họ, ít nhất làm cho linh hồn bọn họ được giải thoát. Vậy cũng còn tốt hơn toàn quân bị diệt, chết không ai hay ở nơi âm u này, trọn đời không được siêu sinh, ngay cả hồn phách cũng có khả năng bị người khống chế thao túng, vậy thật sự rất đáng thương.
Bọn họ lại đi trong chốc lát, Lục Giang Phi đột nhiên mở miệng, hỏi: "Không biết hiện tại chúng ta muốn đi đâu?"
Cô gái tóc dài quay đầu lại, âm trầm nhìn bọn họ: "Tôi muốn đưa mấy người đi gặp bạn của mấy người đó, ở ngay phía trước."
. . . Bạn bè? Mấy người Lục Giang Phi, Nguyên Lộ không khỏi nghi hoặc, bọn họ ở trong này không có bạn bè gì khác, một người duy nhất là Dư Yến Đan cũng đã chết rồi!
Lục Giang Phi cùng Nguyên Lộ, Tống Vĩ, Điền Lãng nhìn mắt đối phương ra hiệu, nhất định phải tìm cơ hội chạy thoát. Hiện tại nơi bọn họ sắp đi qua không chừng lại là một bãi tha ma. Mấy người không nói gì, bước chân chậm lại một chút. . .
. . .
Mã Áo leo núi sắp mệt chết đi được, bởi vì đường trên núi thật sự không dễ đi, không những không có đường, cỏ dại còn cao đến ngang ngực hắn, mỗi lần bước một bước đều là tra tấn. Huống chi trên cây còn có nhiều búp bê nhìn hắn như vậy, hắn hoảng.
Nhất là sau hai lần bị đám búp bê công kích đó, Cố đại sư cũng rất mệt, càng không muốn tự đi đường, liền bắt đám búp bê buộc ở trên người bay lên không trung đi trước rồi, chỉ lưu lại một mình hắn sợ tới mức hồn không phụ thể. Càng đáng sợ chính là Cố đại sư tốt tính, sợ hắn lạc đường, để lại cho hắn hai con búp bê. . .
Lúc này hắn một tay dắt búp bê, chân cao chân thấp bước vù vù trên ngọn núi tối om như mực, đi dọc đường ngay cả đầu cũng không dám ngoảnh lại nhìn, càng không dám ngẩng đầu xem xét gì cả. Bởi vì hắn vừa nhấc đầu, liền có thể nhìn thấy con búp bê treo trên cây dùng một đôi mắt như con người theo dõi hắn, nhìn đến mức da đầu hắn run lên, đầu cũng sắp nổ tung.
Lúc này hắn liền có chút hâm mộ Cố đại sư có thể treo búp bê lên bay đi, không hổ là đại sư, không giống như người bình bọn họ, ngay cả cách đi đường cũng không giống.
Hắn phì phò phì phò, dẫm cả một đường cỏ dại leo lên núi, cũng không biết leo bao lâu, hắn rốt cục nhìn thấy một cái bóng từ phía trước bay tới. Hắn giơ đèn pin chiếu qua, nhìn thấy là Cố đại sư đang bay giữa không trung, mà bên người cô tựa hồ còn có một người đang bay, hắn không thấy rõ dáng vẻ của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài của đối phương, nói như vậy là tìm được người rồi sao?
Hắn vui vẻ, nhanh chóng chạy đi lên!
Nhưng là hắn còn chưa chạy tới gần, đã thấy Cố đại sư đứng ở giữa không trung, trái phải lắc lư vẫy vẫy tay, giọng nói nghe có vẻ còn âm trầm hơn lúc trước: "Mấy người muốn đi đâu? Mau trở lại, mau trở lại đi. . ."
Mã Áo trong lúc nhất thời cũng không biết câu này có ý gì? La lớn theo: "Đại sư, Cố đại sư, là ai chạy? Có phải cô tìm được Lục Giang Phi bọn họ rồi phải không?"
Cố Phi Âm quay đầu lại nhìn Mã Áo đang đạp cỏ dại chạy tới, lại quay đầu nhìn bốn người bạn nhỏ chia làm bốn hướng điên cuồng chạy trốn, cô cũng thấy kỳ quái, vốn đang đi rất tốt mà sao lại muốn chạy đây? Xem ra bọn họ đúng là bị cô bé này dày vò đến phát ngốc rồi.
Cố Phi Âm nói: "Bạn của cậu tôi đã tìm thấy rồi, vừa mới nãy vẫn đi theo phía sau tôi bình thường, tôi vốn định là đi tìm cậu trước sau đó cùng nhau xuống núi, có điều bọn họ vừa mới đột nhiên lại chạy rồi, có thể là còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong sợ hãi đi, có chút rối loạn tinh thần mà thôi."
Cô nhấc nhấc bé con trong tay cho Mã Áo nhìn: "Xem đi, không chừng là nó đang tác quái."
Cô bé đang hấp hối cũng phải trợn trắng mắt.
Mã Áo: ". . ."
Hắn vừa rồi cũng không chú ý tới, trong tay Cố đại sư còn xách một cô gái nhỏ, còn là cô bé bị thiếu mất nửa cái đầu, cô bé kia bơ phờ rũ xuống, một đôi mắt âm lãnh liếc hắn một cái, nhìn tới mức tim hắn co lại sợ hãi, nhanh chóng dời đi tầm mắt, không tự giác lui về phía sau một bước. Mà lúc này hắn mới phát hiện, thứ mà Cố đại sư nắm trong tay mà hắn vốn tưởng là cây gậy gỗ, tập trung nhìn kĩ lại, hóa ra lại là một cánh tay. . . ? ?
Hắn lắc lắc đầu, bắt chính mình tỉnh táo lại, kỳ thật Cố đại sư nói cũng có đạo lý, dù sao bị quỷ quái tra tấn nhiều ngày như thế, có thể sống sót đã rất không dễ dàng, tinh thần không bình thường cũng là bình thường. Hắn cũng không mong gì hơn nữa, thuận theo bốn phương hướng Cố đại sư chỉ, tùy tiện chọn một cái đuổi theo. Hắn một bên đuổi một bên hô: "Lục Giang Phi, Lục Giang Phi, Nguyên Lộ, Tống Vĩ, Điền Lãng —— tôi tới cứu các cậu đây! Tôi và Cố đại sư cùng nhau tới cứu các cậu! Các cậu đang ở đâu?"
Lục Giang Phi liều mạng chạy, Nguyên Lộ cũng là liều mạng chạy, Tống Vĩ cùng Điền Lãng đầu cũng không dám quay lại chạy vù vù về phía trước. Có điều thân thể bọn họ quá yếu, mất máu quá nhiều không nói, còn vài ngày ăn sương sớm vỏ cây, tinh thần thể lực vốn là không đủ. Mặc dù bọn họ cho là đã liều mạng chạy trốn, nhưng kỳ thật tốc độ rất chậm, ít nhất bọn họ chạy lâu như vậy, chỉ cần vừa quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy cô gái tóc dài đang bay giữa không trung. . .
Giờ phút này bọn họ co cẳng chạy như điên, chỉ vì có thể sống sót, lại đột nhiên nghe được giọng một người đang gọi to tên của bọn họ, còn nói hắn đến cứu bọn họ, hắn cùng Cố đại sư đến cứu bọn họ?
Giọng nói này bọn họ đều biết, cẩn thận nghe, đúng là Mã Áo!
Lục Giang Phi tỉnh táo lại trước tiên, hắn bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy Mã Áo giơ đèn pin nhảy nhót chạy theo gọi tên của bọn họ, một bên lớn tiếng nói: "Tôi tới cứu các cậu, tôi cùng Cố đại sư tới cứu các cậu, các cậu đừng chạy nữa, nhanh chóng quay lại đi!"
Lục Giang Phi là nhờ vào lá bùa Mã Áo đưa mới không bị búp bê đá đi tưới hoa, miễn cưỡng cứu mình một mạng, cũng vẫn luôn nhớ rõ Mã Áo khuyên nhủ cùng dặn dò, là hắn không tin, cho nên mới tự khiến mình rơi vào đường cùng. Hắn cũng vô số lần ảo tưởng Mã Áo khẳng định sẽ đoán được bọn họ xảy ra chuyện, sẽ mời đại sư đến cứu bọn họ. . .