Vương đạo trưởng nhìn cô bé nói: "Cháu vì sao lại muốn giết người? Bọn họ cùng cháu không thù không óan, cháu tại sao phải giết bọn họ?"
Cô bé âm trầm cười: "Giết người đương nhiên là giúp tôi tu luyện, giống như các ngươi muốn ăn cơm vậy, nào có nhiều cái vì sao như vậy?"
Cô làm như vậy đã trăm năm, trăm năm trước sau khi cô bị chị gái đẩy xuống biển chết đuối, liền biến thành một hồn ma trên biển. Từ đó về sau, cô luôn có thể nhìn thấy ba mẹ mang theo chị gái đến bờ biển chơi, lại chưa bao giờ để cho chị xuống nước. Cô nghĩ, nếu chị xuống nước, cô có thể đem chị ta cũng kéo xuống nước rồi.
Sau này cô lại phát hiện chị thường xuyên sẽ đến bờ biển, cũng không phải đến sám hối, mà là đem những con búp bê cô yêu nhất ném xuống biển.
Cô đem búp bê nhặt lên, bám vào người nó theo sóng biển dạt vào bờ. Đó là lần đầu tiên cô lên bờ kể từ khi thành ma, nhưng khi đó chị của cô đã lớn lên, sắp lấy chồng, đêm hôm đó cô bám vào thân thể con búp bê mà chị thích, hỏi chị ta vì sao lại muốn giết cô, vì sao chứ? Chẳng lẽ các cô không phải chị em sao?
Chi ấy sợ tới mức bỏ chạy, ngã xuống hồ nước trước nhà, cô kéo chị xuống đáy sông, nhốt chị vào con búp bê cô thích nhất kia.
Con búp bê này mặc một bộ vest dễ nhìn, thắt một chiếc nơ xinh đẹp, trước kia từng là bạch mã hoàng tử của cô, lúc này cũng chỉ là búp bê của cô mà thôi.
Chỉ có búp bê là ngoan ngoãn nhất nghe lời nhất, không có người có thể thương tổn cô nữa.
Từ đó về sau, cô giết rất nhiều người, mỗi một người không thích búp bê của cô, đều bị cô giết rồi nhốt vào búp bê. Cô cho là mình sẽ có rất nhiều búp bê, nhưng không nghĩ tới đều bị cô gái tóc dài phá hủy hết! Chỉ vài cái đã suýt đánh cô hồn phi phách tán, khiến cô một chút phản kháng tìm đường sống cũng không có.
Vương đạo trưởng thấy cô bé này còn ngoan cố, cũng không nói thêm gì nữa, lôi kéo sợi dây đem cô bé dắt về, năm mươi bốn con búp bê đi theo phía sau, một đường chậm rãi bay vào phòng ngủ của ông.
Nhiều như vậy, siêu độ từng cái một còn không biết phải siêu độ đến khi nào, chờ các huynh đệ trở về, bọn họ chỉ có thể mời âm sai tự mình đến thu hồn.
Như loại lệ quỷ làm nhiều việc ác này, địa phủ cũng là rất đau đầu. Bọn họ đem chúng nó bắt lấy đưa tới địa phủ, địa phủ cũng sẽ cho dương gian tu sĩ bọn họ ghi lại vài bút công lao. Cố đại sư bắt ma, bọn họ siêu độ, người dưới địa phủ đều sẽ ghi lại hết, chờ bọn họ sau này chết đi xuống dưới đó luận công mà nhận thưởng.
Lệ quỷ giống cô bé này, không chịu nỗi khổ ngàn năm là không ra được, đầu thai tiếp cũng không có khả năng làm người, chỉ có thể làm gia cầm súc vật, mặc người giết hại.
Không nghĩ tới Cố đại sư này thoạt nhìn âm lãnh khó gần kỳ thật cũng là một người rất tốt bụng .
. . .
Sáng sớm hôm sau, đội cứu hộ rốt cục đem năm bộ thi thể từ trên núi xuống, mà các đạo trưởng cũng khai đàn làm phép, muốn đem oán linh trong rừng búp bê đưa đi địa phủ. Người trong thôn đều chấn kinh, nghe được tin sôi nổi đi ra nhìn chuyện lạ. . .
Mà lúc này, đám Lục Giang Phi, Nguyên Lộ ngủ một đêm cũng rốt cục tỉnh lại. Bọn họ nhìn thấy chính mình đã về tới xã hội loài người, nhìn thấy miệng vết thương đã được băng bó, nhìn thấy cháo gạo thơm lừng đặt tại trước mặt mình, trong lúc nhất thời kích động đến rơi nước mắt, khó lòng khống chế được cảm xúc. Ngay cả Lục Giang Phi vẫn luôn kiên trì không khóc giờ phút này cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, càng không nói đến Kha Mẫn Mẫn ôm chăn gào khóc. Nếu không phải cổ họng cô khàn khàn đến lợi hại, chỉ sợ toàn bộ thôn đều có thể nghe được tiếng gào khóc của cô.
Khó có được không có ai tới khuyên nhủ cô đừng khóc, nếu đã an toàn, nên đem áp lực trong lòng phát tiết đi ra, mới là tốt nhất.
Mã Áo nghe nói đám người Lục Giang Phi đã tỉnh, liền nhanh chóng lại đây, nhìn bạn tốt nằm ở trên giường, hắn cười một tiếng, đi lên liền đập Lục Giang Phi một phen: "Đã nói cậu đừng đi, nói cậu đừng có đi, nhìn xem, bây giờ biết hối hận chưa hả, không nghe lời người già, chịu thiệt ngay trước mắt."
Lục Giang Phi nói: "Đúng, đúng, lần này cậu nói cái gì, tôi đều không cãi lại."
Mã Áo sờ sờ cái mũi, "Thôi bỏ đi, ngã một lần, khôn hơn một chút, về sau cậu đừng xằng bậy nữa là được."
Lục Giang Phi cười, một hơi ăn hai bát cháo còn uống mấy chén nước. Có điều bác sĩ nhắc hắn uống ít thôi, bởi vì bọn họ lâu như vậy không ăn uống bình thường, đột nhiên ăn quá nhiều sẽ làm chính mình bị thương.
Lục Giang Phi nói: "Không nghĩ tới, tôi thật sự có thể sống sót. . ."
Nguyên Lộ cũng nói: "Đúng vậy, thật sự không nghĩ tới chúng ta có thể sống sót."
Tống Vĩ nói: "Là ý kiến của Giang Phi tốt, nếu không thật sự chơi một lần trò chơi chết một người, chỉ sợ chúng ta hiện tại đều chết rồi."
Điền Lãng cảm khái nói: "Đúng vậy, còn sống thật tốt."
Mã Áo nói: "Vậy vẫn là nhờ có Cố đại sư, nếu không phải Cố đại sư, các cậu dữ nhiều lành ít."
Lục Giang Phi nghĩ đến Cố đại sư trong miệng Mã Áo, lại nghĩ tới cảnh cô cầm cánh tay bị gãy gặm như gặm đồ ăn vặt, trong lúc nhất thời nhịn không được rùng mình một cái. Đương nhiên hắn cũng rất cảm kích vị Cố đại sư kia, nếu không phải cô, chỉ sợ bọn họ đều phải chết.
Chỉ là cảm kích là cảm kích, sợ vẫn là thấy sợ.
Nguyên Lộ cùng Tống Vĩ bọn họ kỳ thật cũng không khác lắm, từ khi gặp phải cô bé ma kia, bọn họ hiện tại nhìn cái gì cũng sợ.
"Phải rồi, Cố đại sư ở nơi nào? Chúng ta muốn tự mình tới cảm ơn cô ấy."
". . ."
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ Cố đại sư đã cứu chúng tôi sau đó đã đi rồi sao?"
". . ." Mã Áo sắc mặt nhăn nhó một chút, "Chưa đi, đại sư lên núi rồi."
"Lên núi?"
"Ừa, đi bắt búp bê."
Lục Giang Phi, Nguyên Lộ, Điền Lãng, Tống Vĩ mấy người kinh hãi, nghe đến búp bê liền biến sắc: ". . . Bắt, bắt búp bê?"
"Bán lấy tiền, hai mươi tệ một con."
". . . ? ? ?"
. . .
Cố Phi Âm bắt búp bê bán được hai ngàn tệ, này cũng ngang ngửa tiền lương một tháng của cô, hơn nữa cô còn không đau bụng, làm cô vui không để đâu cho hết. Có điều cô cũng chỉ xin hai ngày nghỉ phép, bởi vì máy bay xảy ra chuyện lại kéo dài thời hạn một ngày, cho nên cô chuẩn bị ngày hôm sau trở về đi làm.
Trong lúc đó cô còn tới phòng khám hỏi thăm một chút mấy người bạn nhỏ bị thương, sắc mặt Bọn họ vẫn còn quá kém, tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt lắm, bị cô bé ma dọa sợ đến là thảm hại. Bây giờ ngay cả nói chuyện đều có chút nói lắp, liên tiếp đổ mồ hôi lạnh, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Lục Giang Phi và Nguyên Lộ bọn họ đúng là không dám nói lời nào, rõ ràng khi đối mặt với cô bé ma kia còn có thể vắt óc nghĩ biện pháp, nhưng nhìn thấy cô gái tóc dài Cố đại sư, đầu óc bọn họ liền đặc như hồ dán. . .
Huống chi không biết vì sao, Lục Giang Phi cảm giác chính mình từ trên người Cố đại sư phảng phất thấy được bóng dáng của cô bé ma, tà ác, sự tà ác như trong phim kinh dị.
Mã Áo nhìn thấy một màn này liền nhịn không được muốn cười, nghĩ lại hắn cũng đã từng như vậy, nhưng đi theo Cố đại sư gặp người mặt quỷ, thậm chí sau đó bị búp bê dắt đi một mình trong rừng búp bê, còn có cơ hội ngồi cùng bàn ăn cơm, hắn liền không sợ hãi như vậy nữa.
Kỳ thật có vài người nhìn rất khủng bố, nhưng cô kỳ thật là người tốt, giống cô bé ma kia, thoạt nhìn sạch sẽ như thiên sứ, kì thực lại là ác ma.
Thảm trạng của năm bộ thi thể kia đến nay còn lượn lờ trong đầu hắn. Cho nên Cố đại sư thật sự không đáng sợ như vậy, ít nhất cô thật sự đã cứu rất nhiều rất nhiều người.
Mã Áo hắc hắc cười một tiếng: "Đại sư, chúng ta trưa nay ăn thịt luộc đi? Gọi thêm canh miến nấu tiết vịt, thịt lợn băm nhỏ, lại thêm canh trứng rong biển nữa thế nào?"
Cố Phi Âm ánh mắt phát sáng: "Được, chúng ta trở về ăn cơm đi."
Mã Áo ừ một tiếng, nhịn không được lén lút cười.
Thấy chưa.
. . .
Cố Phi Âm sáng sớm hôm sau liền rời khỏi đảo búp bê, đầu tiên là ngồi ca-nô đến thành phố B, lại chuyển sang ngồi máy bay về thành phố A. Mã Áo lưu lại chăm sóc mấy người bệnh nhân, tạm thời không trở lại.
Vé máy bay trở về của cô vẫn là miễn phí, còn may mắn gặp lại cơ trưởng lúc trước, ông thoạt nhìn như là không có việc gì, cười khanh khách liên tiếp hỏi han cô đầy ân cần, còn đưa tới cho cô rất nhiều đồ uống, cho cô ăn rất nhiều cơm, cô ăn đến mức bụng tròn căng, cơ trưởng còn muốn đưa tiếp. . .
Lúc xuống máy bay, Cố Phi Âm cảm thấy ngày hôm nay cô không cần ăn cơm, cơ trưởng ánh mắt hồng hồng nhìn cô nói: "Đại sư, cám ơn ngài đã cứu chúng tôi."
Cố Phi Âm khoát tay, việc này cũng không có gì, dù sao cô còn nhận một đống quà cảm ơn rồi.
Nghĩ đến trong túi có hơn hai trăm vạn, cô cười đến híp cả mắt, nhưng là đợi cô mới vừa đi khỏi sân bay, cô liền cười không nổi.
Bởi vì cô đau bụng quá? ? ! !
Không, có thể chỉ là bị tê nhức thôi, cô không có bụng, cho nên không biết đau bụng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Tôi không có, tôi không có, đừng nói bừa.
Lão thiên gia: . . . . . .