Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 91






La hét kích động, người hai phe cũng không nhịn được đẩy lồng ngực đối phương, dùng lỗ mũi nhìn người nói: "Làm sao, muốn đánh? Đến đi!"

"Tới thì tới, ai sợ mày?"

Nhưng bên kia Đan Phong và Đào Lập Chí vẫn còn đang đánh, bọn họ nhất thời cũng không đánh được, mãi đến tận khi Đan Phong bị Đào Lập Chí vật qua vai ngã trên mặt đất, Đan Phong mất mặt to, giận dữ đỏ mắt nói: "Đánh chúng nó cho tao!"

Đào Lập Chí ngoại hình không tồi, cũng là thiếu niên đẹp trai, giờ khắc này cười lạnh một tiếng, có chút khí thế non nớt: "Mày thua rồi, thua chính là thua, sau này gặp nhớ gọi tao đại ca, nhìn thấy đại ca thì nhớ cúi người chào, chắp tay nhường đường."

Đan Phong ôm bụng bò dậy, hét lớn một tiếng: "Còn đứng làm gì, lên cho tao!"

Bọn tiểu đệ Đan Phong như vừa tỉnh ngủ, vẫy gậy gỗ xông lên, mấy người bên Đào Lập Chí cũng không phải là ngồi không, tự nhiên binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, huống hồ Đào Lập Chí thắng Đan Phong, vốn là sĩ khí như cầu vồng, lại thêm đám người ra ngoài cùng đa số cùng đi bộ đội huấn luyện qua, giờ khắc này mấy người đối đầu mười mấy người, lại một chút cũng không yếu thế.

Gầm cầu yên lặng chỉ một thoáng liền náo nhiệt, nhao nhao ồn ào, binh binh bùng bùng.

Cố Phi Âm vào lúc này vẫn chơi xếp hình, nghe bên ngoài có người nói cũng không quá để ý, gầm cầu mà, người đến người đi, không thể bình thường hơn được, cô lại tiếp tục chơi một lúc, ngay lúc này, bên ngoài liền càng ầm ỹ, cô phảng phất còn nghe được âm thanh bếp cô dựng tạm bị đạp lăn, còn có quỷ nước hô to: "Đánh nhau, đánh nhau, ôi bếp của tôi, kệ bếp yêu quý tôi đắp cả ngày!"

Lần này Cố Phi Âm không thể không để ý, cô còn muốn ăn ăn khuya đây, kệ bếp không còn ăn gì?

Cô đang lo lắng, đột nhiên cảm giác ván quan tài rầm một tiếng, có món đồ gì rơi xuống... ?


Bên kia ước chừng chừng hai mươi người say sưa đánh, tao nện mày mày nện tao, đánh đỏ mặt, không ai nhường ai.

Đào Lập Chí đánh cho Đan Phong liên tiếp lui về phía sau, cậu lại tìm thấy sơ hở, một cước đá tới bụng Đan Phong, Đan Phong lảo đảo lùi về sau vài bước, giẫm đến bờ hố, dưới chân hẫng, hắn loạng choà loạng choạng không đứng thẳng được, kinh hoảng liếc mắt nhìn, phát hiện đấy là một hố hình chữ nhật, đáy hố còn rải chút cỏ khô, cũng không biết dùng để làm gì?

Hắn rốt cục không chống đỡ được, lay động hai lần rầm một tiếng ngã xuống.

Thật bất ngờ, hắn rơi vào trong hố mới phát hiện không đau, trái lại như là ngã lên một tấm ván gỗ, lại còn rỗng ruột? Bởi vì âm thanh hắn ngã xuống là trống không. Hắn không tự chủ sờ sờ cỏ khô, quả nhiên nhìn thấy tấm ván gỗ dưới cỏ khô.

Hắn vào lúc này cũng không kịp nhớ tại sao trong hố đặt tấm ván gỗ, chỉ cảm thấy tức giận đến run cả người, Đào Lập Chí này xem ra là tên tiểu bạch kiểm, không nghĩ tới hắn bắt đầu đánh nhau không nghiêm túc mình lại không phải là đối thủ của hắn? !

Hắn quả thực không dám tin tưởng, huống hồ nhiều tiểu đệ đều nhìn thấy, điều này làm cho sau này hắn không biết làm sao ngẩng đầu làm người? Còn làm người phục sao được? Ai còn sẽ nghe lời hắn? Lần này hắn mất hết mặt mũi, càng nghĩ càng giận, Đan Phong lúc này hận không thể đem Đào Lập Chí đạp dưới lòng bàn chân, lập uy lần nữa.

Ngay khi khi hắn tức giận không ngớt, hắn đột nhiên nghe thấy dưới thân truyền đến một thanh âm ồn ào, hắn kinh ngạc một thoáng, dưới tấm ván gỗ có đồ vật hay sao? Hắn nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy trước tấm ván gỗ mở ra cái khe nhỏ, ước chừng có chiều rộng hai bàn tay, đen thùi, hắn bò về phía trước hai bước, nằm nhoài nhìn xuống khe hở -- chỉ thấy trong tấm ván gỗ, một cô gái đang nằm, cô gái kia mở đôi mắt đen, mặt không hề cảm xúc, sắc mặt xanh trắng, cô nhìn thẳng hắn, ngoắc ngoắc môi, lộ ra một nụ cười âm lãnh quỷ dị!

Đan Phong ngơ ngác, sắc mặt thoắt cái trắng bệch!

Tay hắn mềm nhũn, thiếu chút liền nhào vào.

Hắn "A" rít lên một tiếng, ngồi phịch xuống đằng sau, chân điên cuồng đá cỏ khô, cỏ khô bị đá văng ra, hắn rốt cục thấy tấm ván gỗ dưới chân là thứ gì, đây rõ ràng là một bộ quan tài? !

Vậy nằm trong quan tài là cái gì? Xác chết biết cười? Ma nữ?

Đan Phong gần như là liên tục lăn lộn ra khỏi hố, hắn điên cuồng bò ra ngoài, nắm lấy một người liền nói: "Không xong, có quỷ, có ma! Này trong hố có một ma nữ đang ngủ!"

Đang đánh nhau tốt đẹp, Đan Phong đột nhiên thất kinh chạy ra nói có quỷ, trong lúc nhất thời tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau rồi nhìn Đan Phong, không hiểu hắn đang làm ầm ỹ trò gì?

"Anh Phong, anh nói gì? Đó chính là hố đất, không có quỷ."

"Đúng vậy anh Phong, anh nói linh tinh gì vậy, cõi đời này làm sao có khả năng có quỷ? Anh hoa mắt sao?"

"Anh Phong, anh thua rồi thì thôi, chúng em không nói gì, chỉ cần anh thắng bọn em, bọn em đều phục, hiện tại anh lại còn nói có quỷ? Anh không muốn mất mặt cũng không cần như vậy đi?"

"Ha ha, còn anh Phong ? Anh Phong của chúng mày từ nay về sau đều phải gọi Đào Lập Chí của bọn tao là đại ca, chúng mày còn gọi hắn là anh? Hắn không ngại sao?"

Đan Phong chạy ra khỏi hố liền ngã sấp, lúc này hắn thật run chân, gần như không đứng thẳng được, bây giờ lại bị người trêu ghẹo, hắn cũng không tức giận đến phát hỏa, chỉ là lần thứ hai nói: "Trong hố này có quỷ, thật sự có quỷ! Tao nhìn thấy, là một ma nữ!"

Đáy mắt hắn tất cả đều là vẻ hoảng sợ, mồ hôi lạnh ròng ròng, xem ra cũng không giống như là làm bộ.

Đào Lập Chí cũng nghi hoặc nhìn về phía hố đất kia.


Ngay khi tất cả mọi người nghi ngờ không thôi, chỉ thấy hố đất bên trong đột nhiên dựng lên một mảnh ván quan tài? Ván quan tài dựng thẳng trong hố, đột nhiên lại ly kỳ, doạ người ta căng thẳng trong lòng, tê cả da đầu!

Đan Phong mắt choáng váng, run chân chỉ vào ván quan tài nói: "Chúng mày xem, nhìn nhìn, thật sự có..."

Hắn còn chưa nói, chỉ thấy trong hố đất một cái đầu đột nhiên nhâc lên, đó là một cái đầu có tóc thật dài, trên đầu còn dính không ít mảnh cỏ khô vụn, chỉ thấy cô cứng ngắc lắc lắc đầu, tóc đen rải rác trên gò má, cô nghiêng đầu, âm trầm nhìn bọn họ, mặt không hề cảm xúc, một đôi mắt đen như mực giấu dưới tóc, có ác ý khiến người ta sợ hãi và quỷ dị, trong không khí tựa hồ cũng bay ra một mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn...

Đan Phong đặt mông ngồi dưới đất, không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều ngây ngẩn tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy xuống, nuốt một ngụm nước bọt, bị sợ đến không nói ra được một chứ, trong lúc nhất thời quên cả phản ứng!

Đã thấy cô gái tóc dài quỷ dị này đột nhiên bắt được bùn đất bên bờ hố, hình như cô đang bò ra bên ngoài, tóc đen dài lay động, cô vừa bò, vừa lộ ra một nụ cười thâm độc với họ, âm thanh thăm thẳm lộ ra lạnh lẽo: "Các ngươi tới nơi này chơi phải không?"

Đan Phong chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh xông thẳng đỉnh đầu, hắn kêu to oa một tiếng, liên tục lăn lộn xoay người bỏ chạy! Hắn thậm chí không dám quay đầu một chút, chỉ biết chạy, liều mạng chạy, chỉ sợ chạy chậm sẽ bị nữ kia quỷ cầm đi ăn. Không chỉ có hắn, ở đây đại khái không ai dám dừng lại lâu một chút, dồn dập thất kinh chạy đi, có người thậm chí chạy ngã sấp, cũng không kịp đau, bò lên chạy tiếp, hận không thể một bước ngàn dặm!

Mãi đến tận khi chạy thật xa, thở hồng hộc chỉ hít vào không thở ra, mới sợ hãi không thôi dừng bước lại, mấy người hai mặt nhìn nhau, đều thấy đối phương bị dọa đến mặt không có chút máu, mắt nuốt nước miếng, kinh hãi nói: "Đm, vừa nãy là vật gì?"

"Là quỷ sao? Nữ quỷ đó thật là đáng sợ!"

"Nó không đuổi theo chứ? Quá kinh khủng, mẹ nhà nó tao sợ đái ra quần!"

"Đi mau đi mau, địa phương quỷ quái này quá tà môn quá, trước liền nghe nói đường Phú Dân có ma quái, còn nói có quan tài ở trên trời, không nghĩ tới là thật! Sau này tao cũng không đến đường Phú Dân nữa!"

"Hu hu hu tao thật sợ, tao sợ bởi vì nó đã thấy chúng ta, sẽ quấn quít lấy chúng ta a? Chúng ta không phải sẽ chết chứ?"

"Câm miệng, mày nói linh tinh gì vậy?"

"Trong chuyện ma không phải đều viết như thế sao? Một đám người đi ra ngoài không cẩn thận đụng phải quỷ, sau đó quỷ liền tìm tới cửa, giết hết từng người bọn họ, không người nào có thể sống sót..."

Vừa nói lời này, mấy người ở đây đều run lập cập, càng thấp thỏm lo âu, luôn cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt, thật giống như vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô gái tóc dài đang âm lãnh nhìn bọn họ chằm chằm.

Vào lúc này, bọn họ ai còn nhớ chuyện kéo bè kéo lũ đánh nhau? Chỉ sợ hai chữ gầm cầu cũng không dám nhắc lại.

...

Cố Phi Âm vừa mới bò ra quan tài, người bạn nhỏ trước mắt cô liền chạy trốn như ong vỡ gần hết, chỉ còn dư lại một người bạn nhỏ cô quen, "Cậu cũng đến bờ sông chơi phải không?"

Đào Lập Chí: "... ..."

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, chỉ thấy ván quan tài dựng đứng rầm một tiếng, lại đóng lại.

Đào Lập Chí: "... ... ..."

Mà cô gái tóc dài bây giờ đang lại gần cậu từng chút một, tóc cô thật dài, trên tóc còn dính cỏ, cô đưa tay vỗ vỗ, sau đó nhìn thẳng cậu.


Đào Lập Chí tuy rằng cùng cô gái tóc dài là người quen cũ, cũng bị dọa cho phát sợ, vừa nãy thậm chí thiếu một chút cậu chạy trốn cùng bọn họ, mới vừa chạy hai bước mới phản ứng được này không phải cô gái tìm tóc dài cậu đang tìm sao? Quan tài này chính cậu từng nằm, tuy rằng cũng rất sợ, nhưng nhìn thấy bộ dạng Đan Phong và mấy bạn thân bị dọa đến tè ra quần, cậu còn hơi vui.

"Hừm, tôi hẹn mấy bạn học đến chơi."

Tới nơi này chơi? Cố Phi Âm thành khẩn nói: "Kỳ thực dưới gầm cầu nàykhông có gì hay để chơi."

Cô nhìn bếp của mình, quả nhiên bị lật, cô quay đầu lại liếc nhìn quỷ nước ôm ván quan tài, quỷ nước lập tức hiểu, ân cần lại đây sửa bếp cho cô, nhưng mà quỷ nước mới đi hai bước, đầu óc nó động một cái, làm sao nó lại nghe lời như vậy?

Bắt cá bắt tôm coi thì thôi, mở quan tài, đóng quan tài cũng được, tốt xấu là do cô gái tóc đen dài bảo nó đi làm, tại sao hiện tại tóc đen dài còn chưa nói, nó liền hiểu ngay, nó bị đánh thành tính tình nô lệ sao?

Trong lúc nhất thời, quỷ nước lại âm trầm.

Đào Lập Chí ôm cánh tay, liếc nhìn bốn phía, "Hôm qua đi tòa nhà cũ nát bên kia tìm mọi người, thế nhưng tôi không nhìn thấy các vị, nhưng nhìn thấy rất nhiều đạo sĩ đến đuổi quỷ, tôi còn tưởng rằng không gặp lại các vị nữa rồi. Sau đó cô đều ở nơi này sao? Vậy tôi có thể đến tìm cô không?"

Cố Phi Âm lại nhặt một cành cỏ khô trên đầu xuống, đây đều do lúc nãy người bạn nhỏ kia đá xuống, đá khắp mặt mũi cô không nói, đá cả chăn bên trên, đợi lát nữa còn phải đi thu thập một chút, cô bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, sau này cũng không thể ở tòa nhà cũ nữa, bên kia quá nguy hiểm, không trở về được. Nơi này cũng không ở thường xuyên được, nhưng không sao, tôi đã tìm được phòng, ngày mai sẽ có thể vào ở. Nếu như cậu muốn tìm chúng tôi, liền đến chỗ ấy được rồi."

Đào Lập Chí cẩn thận nói được, như vậy không thể tốt hơn nữa! Cậu lại nghĩ tới cha nói muốn mời đại sư đi nhìn xem nhà cũ, ngẫm lại vẫn chưa nói, ông cậu ở nhà cũ làm không ít thứ đuổi quỷ trừ tà, tuy rằng cậu không thấy có tác dụng gì, nhưng vài con quỷ này nhìn thấy mấy người ... đạo sĩ kia đã chạy trốn nhanh như vậy, lại còn gánh quan tài chạy, chỉ sợ là rất sợ những thứ đồ này.

Nghĩ đến trong nhà còn đặt nến thơm tiền giấy, lần này rốt cục có chỗ đưa.

Cố Phi âm: "Cậu đói không? Có muốn ăn chút gì không?"

Đào Lập Chí: "?"

Ngay khi cậu nghi hoặc, cậu nhìn thấy một con tôm nhỏ từ trong sông nhẹ nhàng đi ra, bay đến trước mặt cô gái tóc dài.

Hình như cậu còn nhìn thấy có một sợi tuyến chợt cao chợt thấp, rất nhanh lại một đầu đâm vào lòng sông, cô gái tóc dài kéo kéo cần câu, lại một con tôm bay ra.

Đào Lập Chí: ... ...

Không, tôi không đói bụng.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.