Thằng này còn không biết là mình đã bắt cóc công chúa từ bao giờ cơ. Tất nhiên, đầu óc xoay chuyển một hồi hắn cũng nghĩ đến Triệu Ngữ Yên, rất có khả năng con bé ấy chính là công chúa, dù sao gen tốt thế mà, Băng Linh Căn cơ đấy, hắn cũng rất là ghen tị.
Có điều, hắn trước tiên phải bịt miệng tên ‘cảnh sát’ lớn lối kia đã.
“Này, này, đồng chí đừng có mà ngậm máu phun người nhé! Muốn kết tội gì cũng phải có lý có cớ, ăn không nói có như vậy làm sao phục chúng!” – Phạm Hiên quát to, truyền đến tai tất cả mọi người đang ở đây. Hắn đã có tu vi trong người, dùng chân khí để khuếch đại âm thanh không phải là vấn đề.
Khóe miệng Tiêu Tĩnh hiện lên nụ cười đắc chí như đã ăn chắc Phạm chưởng quỹ. – “Hừ, còn mạnh miệng đúng không? Muốn chứng cứ chứ gì, Lê chấp sự, mời ngươi.” – Hắn cao giọng gọi.
‘Nhân chứng sắp lên trình tòa?’ – Phạm Hiên hiếu kỳ muốn biết hắn gọi ai tới.
Con mèo béo cũng không vội nhúng tay vào chuyện này, nó ngồi luôn trên đầu của Đào Hoa Chân Nhân, thần sắc có chút hứng thú nhìn phiên tòa sắp diễn ra.
Chẳng mấy chốc, Lê Minh xuất hiện, đi thẳng đến trước cửa Vạn Năng Thương Hội, cầm trên tay một khối ngọc bội, tập trung tinh thần để cảm ứng.
“Chính là ở chỗ này!” – Lê Minh thét to. – “Dấu hiệu sau cùng của Huyền Vân Tiểu Ấn là ở tiệm này. Tiểu tặc, mau thả công chúa ra!”
Quẳng ngọc bội đi, Lê Minh vận chân nguyên lên lòng bàn tay, co lại thành trảo, lao về phía Phạm Hiên như muốn bóp lấy cổ hắn.
Kìnhhh!
Hắn bị ngăn lại bởi quang hoàn ngũ sắc.
Giờ là lúc cho Phạm chưởng quỹ biện hộ. – “Vị đại ca này, ngươi nói Huyền Vân Tiểu Ấn là cái này?” – Hắn móc từ trong túi thần kỳ ra một cái tiểu ấn, chính là món pháp bảo mà Triệu Ngữ Yên đã thế chấp cho hắn.
“Chính là nó! Ngươi đã làm gì công chúa rồi?” – Lê Minh lại lấy ra ba thanh phi kiếm từ trong nhẫn trữ vật, chuẩn bị cường công lần nữa.
“Ấy, bình tĩnh chớ vội, nghe ta giải thích!” – Phạm Hiên vội cản lại, hắn cũng không muốn lãng phí linh thạch. – “Công chúa nhà ngươi là Triệu Ngữ Yên đúng không? Nàng vẫn còn an toàn lắm nha, đang tu luyện ở chỗ ta, không có chuyện gì đâu.” – Hắn giải thích.
“Nói láo!” – Ba thanh phi kiếm bay về phía Phạm chưởng quỹ.
Tất nhiên là chúng bị cản lại rồi. Phạm Hiên vẫn chẳng hề gì, nhưng linh thạch mất đi đã làm cho nộ khí của hắn đã bị kéo lên rồi. – ‘Mẹ kiếp, tên kiếm khách kia đứng quá xa thì ta bó tay hết cách, nhưng ngươi thì ở gần lắm rồi đó.’
Hít một hơi thật sâu, giữ cho mình tâm bình khí hòa, Phạm Hiên cũng không muốn tạo thành xung đột với tên này, dù gì thì hắn cũng là người quen với vị khách duy nhất có đánh giá tổng hợp trên 60 của hắn hiện giờ.
Lê Minh cũng có nỗi khổ khó nói a, sau lần công kích đầu tiên không có tác dụng thì hắn đã muốn dừng rồi, nhưng mà cực chẳng đã, hắn vừa nhận được truyền âm của một người vốn không nên xuất hiện ở đây, hắn vì muốn có biểu hiện tốt đẹp trước mặt người đó nên mới cường ngạnh như vậy.
Bất ngờ thay, tên chưởng quỹ này hình như cũng dễ nói chuyện lắm a, hắn ra tay hai lần rồi mà gã vẫn chẳng hề trả đòn.
Phạm Hiên không hề biết ý nghĩ này của Lê Minh, hắn lúc này tiếp tục giải thích. – “Ta nói thật, Triệu cô nương đang tu luyện ở bên trong, để ta gọi nàng cho ngươi.”
Nhìn thấy Phạm chưởng quỹ không giống đang nói đùa, Lê Minh quyết định tạm tin hắn, gật đầu không nói, chờ đợi hắn gọi Triệu Ngữ Yên ra.
Tiêu Tĩnh ở xa thấy vậy, trong lòng thầm hô không ổn. Nếu giờ mà Triệu Ngữ Yên chẳng có chuyện gì thì làm sao mà hắn cứu nàng ra, công lao gì đó cũng chỉ là hư không.
Phạm Hiên đúng là có cách để liên lạc với Triệu Ngữ Yên, thân là chưởng quỹ của Vạn Năng Thương Hội, hắn có thể nhờ hệ thống gửi một lời nhắn cho khách hàng ở Thiền Phòng.
‘Triệu cô nương, Triệu cô nương.’
‘…’
Không có hồi âm.
Nét mặt của Phạm Hiên cứng ngắc. – ‘Không chơi như vậy nha, hổng vui đâu.’ – Phạm chưởng quỹ cố gọi nàng thêm vài lần, nhưng đều không hề có hồi âm.
Mặt của hắn càng lúc càng đen rồi.
Phạm Hiên nào có biết, Triệu Ngữ Yên lúc này đang trong quá trình đột phá từ Trúc Cơ Sơ Kỳ lên Trung Kỳ, tập trung toàn bộ tinh thần, nào có hơi sức nào mà trả lời hắn.
Hắn đành phải lúng túng cười với Lê Minh. – “Nàng đang bận a, không thể trả lời, phiền ngươi đợi thêm ít thời gian được không?”
Nghe được câu này, Tiêu Tĩnh chợt thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lại dâng lên nụ cười lạnh. Như vậy thì hắn mới có cớ để ra tay chứ.
Nhân vật chính của chúng ta không hề biết tính toán của Tiêu Tĩnh. Lúc này, hắn phải giải quyết tên Lê Minh chấp sự này cái đã.
“Bao lâu?” – Sắc mặt Lê Minh có chút bất thiện.
“Ta cũng không biết a!” – Phạm Hiên lắc đầu bó tay, nhún vai trả lời.
“Ngươi đây là đang tìm chết!” – Lê Minh lại công kích rồi, lần này là một tấm Nhân Cấp Đại Hỏa Long Phù.
Quang hoàn ngũ sắc xuất hiện ngăn lại. Phạm Hiên cũng không chịu trận như lúc đầu, mắt hắn hiện hung quang, đằng đằng sát khí mà quát to. – “Quá tam ba bận, ta đã khách khí như vậy mà ngươi không biết điều, thế cũng đừng trách ta ra tay độc ác.” – Phạm chưởng quỹ quyết đoán búng tay.
Phừng!
Ánh lửa rực lên, hỏa long rít gào, mở to miệng định nuốt lấy Lê Minh.
Chỉ là…
Vụt!
Trong chớp mắt, thân hình của Lê Minh đã lui xa trăm trượng, thoát khỏi cái chết trong gan tấc.
‘Nhanh như vậy?’ – Con ngươi của Phạm Hiên co rụt lại. Lúc đầu, tu sĩ Kim Đan Viên Mãn như Hỉ Tín Đại Sư ra tay cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi được Cửu Long Diệt Thế Trận, phải tiêu phí một món cà sa Linh Khí Trung Phẩm mới bảo toàn được mạng cho Ngân Tiên Tán Nhân. Thế mà giờ đây tên Lê Minh chấp sự này lại có thể lông tóc vô thương thoát chết, khiến hắn khó mà tin được.
Vô Địch mỉm cười nhìn một màn này, sau đó lại híp mắt nhìn về một phương nào đó, ý vị nghiền ngẫm. – ‘Đến một con kiến càng nha.’ – Nó đưa tay gãi mông.
‘Đa tạ đại nhân.’ – Lê Minh hiện lên ánh mắt cảm kích, truyền âm cho một người nào đó. Vẻ mặt của hắn lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng, chỉ vừa nãy thôi, hắn đã thấy tử vong cách mình rất gần, rất gần.
Hắn nhận sợ rồi, không hề giấu đi vẻ kinh hoảng trên gương mặt, vội nói với Tiêu Tĩnh. – “Tiêu phó thống lĩnh, vẫn là để ngự lâm quân ra tay đi.” – Nói xong liền phắng đi thật xa, núp trên nóc của một tòa nhà để theo dõi chiến cuộc.
Lê Minh thật sự nhát gan như vậy sao, vừa suýt chết một lần liền mất hết can đảm? Thật ra không phải vậy, hắn chỉ là muốn đi gặp mặt với một vị đại nhân mà thôi.
Tiêu Tĩnh không hề biết điều đó, hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo bóng lưng của Lê Minh, sau đó liền khôi phục trở lại vẻ mặt nghiêm nghị, giở cao giọng, truyền lệnh tam quân. – “Ba ngàn ngự lâm, kết Phong Thỉ Trận!”
Rầm rập! Rầm rập!
Ngay lập tức, các binh sĩ của ngự lâm quân dàn trải đội hình ra, nhìn từ trên cao trong giống như hình mũi tên.
Hai chân mở rộng, phần hông hạ xuống, đâm trường thương về phía, các động tác này được ba ngàn người làm đồng bộ cùng một lúc, thanh thế chấn động nhân tâm.
HAA!
Ba ngàn ngự lâm quân đồng thanh thét một tiếng, âm thanh vang vọng lên đến trời cao. Ngay sau đó, từ trên giáp trụ và thiết thương của bọn họ bốc lên một tia kim khí, dần dần hội tụ với nhau ở giữa trận hình, tạo thành một thanh hoàng kim cự thương dài trăm thước, phiêu phù bên trên đầu bọn họ, mũi thương sắc lạnh, sáng choang, khiến người to có cảm giác không gì mà nó không đâm thủng được.
Bọn tán tu đang ở hiện trường chỉ cảm thấy như có vật gì đè nặng trong lòng mình, quá trình vận chuyển chân nguyên cũng trở nên trì trệ, tu vi có thể dùng ra lúc này chỉ bằng ba phần mười khi trước.
Lê Minh càng chịu ảnh hưởng sâu sắc hơn nữa, Kim Đan trong người hắn như bị thứ gì đó khóa chặt, tinh, khí, thần tam bảo trở nên ảm đạm, chiến lực có thể phát huy ra lúc này chỉ đạt đến Trúc Cơ là cùng.
Đây chính là tác dụng của Kim Thương Quân Trận, hoặc là nói là của tất cả quân trận nói chung, thứ trận pháp được tạo ra giành riêng cho quân đội, chuyên dùng để lấy yếu thắng mạnh, là một trong những loại thủ đoạn tất yếu của các đế quốc tu chân để chấn nhiếp bọn tu sĩ.
Đế quốc ở nơi khỉ ho cò gáy như Vân Thanh Quốc vốn không hề có quân trận cho riêng mình, chỉ là thời gian trước nghe nói Ngọc Vân Hoàng tự mình lĩnh đội công phá một chỗ bí cảnh, nhờ đó mà may mắn đạt được các loại báu vật của một đế quốc đã diệt vong từ thời đại trước, trong đó có Kim Thương Quân Trận này.
Thân là người chủ trì của quân trận, Tiêu Tĩnh có thể trực tiếp điều động Kim Thương thông qua thanh thiết thương trong tay hắn. Kim Thương sẽ tự động mô phỏng động tác của hắn để tấn công, đồng thời xác định mục tiêu thông qua hướng thần thức của hắn nhắm đến.
Cảm nhận được luồng sức mạnh vô song trong tay mình, Tiêu Tĩnh biết đó chỉ là một loại ảo giác mà Kim Thương Quân Trận mang lại cho hắn, đó không phải là sức mạnh thuộc về hắn. Nhưng Tiêu Tĩnh vẫn không nhịn được mà tận hưởng nó, chợt hú dài một tiếng rồi múa vài đường thương pháp.
Ngay lập tức, hoàng kim cự thương cũng di động, Tây đâm một thương, Đông quét một thương, mỗi thương vạch qua đều khiến hư không chấn động, linh khí tan biến, cuồng phong nổi lên dữ dội.
Nhìn về phía cửa tiệm nhỏ, ánh mắt của Tiêu Tĩnh trở nên cực kì nguy hiểm. – “Phạm chưởng quỹ, giao ra công chúa hoặc chết!” – Hắn đe dọa Phạm Hiên, tiện tay vung thương một cái.
Vút!
Hoàng kim cự thương lập tức chỉ thẳng về hướng Phạm chưởng quỹ.
Phạm Hiên nuốt một ngụm nước bọt, nhìn qua thanh thế ban nãy của cây thương này, hắn tin chắc chỉ cần một đòn thôi thì linh thạch của hắn sẽ thành số âm liền. Cho nên…
“Chiêu Tài, chuyện này giao ngươi, ba mươi ngày tới, quyền sử dụng cái bô hoàn toàn thuộc về ngươi!” – Phạm Hiên hét to, sau đó liền đóng sầm cửa.
“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài.” – Vô Địch phản bác, sau đó ngáp một cái, chậm rãi bay lên cao.