Phạm Hiên cầm Tụ Bảo Bồn trên tay trái, dùng ánh mắt sâu xa khó hiểu nhìn Vương Đại, Vương Nhị và Vương Tam.
Ba huynh đệ cảm thấy tim mình như ngừng đập. – ‘Không lẽ bọn ta đã làm sai điều gì?’ – Ba người nhớ là mình chỉ gõ cửa Vạn Năng Thương Hội một cái thôi à nha, đâu còn làm gì quá đáng?
Giám Bảo Nhãn lướt qua trong tích tắc, Phạm Hiên nở nụ cười thần bí. – “Nếu ta không nhầm thì các ngươi đã học được Kim Giáp Thần Sư Đại Lực Thiên và Hộ Thể Thiên?” – Ánh mắt khép hờ, ra vẻ cao thâm mạt trắc.
“A! Vâng, đúng như ngài nói.” – Ba huynh đệ họ Vương kinh ngạc quá đỗi, từ đó đến giờ vẫn chưa ai có thể nói ra tên công pháp luyện thể của họ đâu.
“Kim Giáp Thần Sư a, là một môn công pháp luyện thể công thủ toàn diện, nhìn khắp tu chân giới cũng là thứ hiếm có khó được.” – Giọng của Phạm Hiên có chút tang thương, ánh mắt hờ hững như đang hồi tưởng về quá khứ xa xôi.
‘Công thủ toàn diện?’ – Đại Lực Tam Sư Vương ba mặt nhìn nhau, không dám gật bừa. Bản thân họ tự tu luyện công pháp này, Đại Lực Thiên cho họ thần lực hơn người, Hộ Thể Thiên cho họ khả năng phòng ngự tuyệt hảo nhưng về mặt tấn công thì không đủ, lại bị thiếu hụt mảng tu luyện thần hồn, khiến họ khá là yếu ớt trước các công kích bằng thần thức, thật sự không thể gọi là toàn diện được.
Nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của ba người, Phạm Hiên chợt cười. – “Ha, các ngươi là đang nghi ngờ lời nói của ta?” – Âm thanh nhẹ nhàng như gió thoảng qua tai.
Vương Đại điếng hồn xua tay. – “Vãn bối không dám! Vãn bối không dám!” – Thiên Trượng Lão Tiên và Hà Dương Ngũ Tử cũng mướt mồ hôi lạnh.
“Là không dám chứ không phải là không nghi ngờ a?” – Phạm Hiên như cười như không, hỏi ra câu này. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ định giải thích của Vương Đại, hắn liền giơ tay cắt ngang, không đùa tên to con ấy nữa.
Phạm Hiên lắc đầu trấn an gã. – “Được rồi, không cần hoảng. Ngươi nghi ngờ cũng là lẽ thường tình, bởi vì ngươi chưa từng thấy qua thứ này a.” – Sau đó, hắn lôi từ trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang ra một chiếc ngọc giản, đưa ra trước mặt Đại Lực Tam Sư Vương.
“Đây là…” – Ba huynh đệ họ Vương trấn tĩnh lại, tò mò nhìn chiếc ngọc giản trong tay Phạm chưởng quỹ, muốn biết tại sao hắn lại mang nó ra.
Từ Thịnh, Thiên Trượng Lão Tiên và Hà Dương Ngũ Tử cũng hiếu kỳ chờ hắn giải thích.
Phạm Hiên tùy ý ném ngọc giản lên trên quầy, sau đó quay trở lại ghế bành, ngả lưng nằm xuống. – “Kim Giáp Thần Sư – Khiếu Hồn Thiên, một thiên công pháp thông qua luyện thể mà rèn luyện thần hồn, giúp thần hồn của tu sĩ có thêm một tầng kim giáp bảo hộ, đồng thời học được âm công: Sư Hống Công. Định giá… năm mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm.” – Hắn thản nhiên giới thiệu công pháp, tựa như đang nói đến thứ gì đó hết sức tầm thường chứ không giống như đang cố gắng chào hàng cho ba huynh đệ nọ.
Mặc dù vậy, Đại Lực Tam Sư Vương đỏ mắt rồi.
Kim Giáp Thần Sư! Lại là Kim Giáp Thần Sư! Là phần công pháp bị thiếu trong cuốn công pháp luyện thể tàn quyển của họ, ba người lập tức gấp như kiến bò trên lửa. Họ cũng không cho rằng Phạm chưởng quỹ phải lấy đồ giả ra lừa bọn họ, điều đó thật không phù hợp với thân phận cao nhân tiền bối mà mọi người đã gán cho hắn.
“Phạm, Phạm chưởng quỹ, ba huynh đệ bọn ta lập tức mang tiền đến ngay, mong ngài giữ công pháp ở đó cho vãn bối, đừng để ai giành trước, Vương Đại cảm kích vạn phần!” – Vương Đại nói xong câu này liền dẫn theo Vương Nhị và Vương Tam đi rồi, đi lấy số tài sản mà họ đã cất giữ để mua Khiếu Hồn Thiên.
“Đi sớm về sớm.” – Phạm Hiên nhìn theo bóng lưng khỉ đột của ba người mà dặn dò một câu, sau đó đứng dậy, cúi đầu mỉm cười với Thiên Trượng Lão Tiên. – “Người lùn, ngươi đã từng nghe qua nghệ thuật là sự nổ tung chưa?”
Đùng! Một tiếng sấm nổ như khai thiên tích địa vang lên trong đầu lão, như mở ra một chân trời mới cho lão. ‘Nghệ thuật là sự nổ tung’, nghe nó mới ngắn gọn, súc tích làm sao, lão đã tìm thấy BGM mới cho đời mình.
Có chút kích động, ngước đầu lên nhìn Phạm chưởng quỹ, lão run giọng nói ra. – “Tiểu nhân vô tri, chưa từng nghe qua.” – Lão dùng ánh mắt đầy hi vọng nhìn chưởng quỹ, ngàn lần hi vọng hắn sẽ lại đem ra một cái ngọc giản giống như ban nãy.
Không khiến lão phải thất vọng, Phạm Hiên không những lấy ra một cái ngọc giản, mà hắn còn lôi ra một cái lọ nhỏ được đậy kín, đặt hai vật ấy ở trên bàn, sau đó mới nói chuyện.
“Thời Thượng Cổ, từng có một loài yêu thú hung tợn lấy núi lửa làm nơi sinh sống, cắn nuốt dung nham làm thức ăn, thực lực mạnh mẽ, không có sinh vật nào dám trêu chọc. Ngàn vạn năm trôi qua, chúng ngộ ra được một loại bản mệnh thần thông có thể cắn nuốt vạn vật, nhất là linh khí để tạo thành tạc đạn, lực phá hủy phải gọi là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu. Các bậc đại năng thượng cổ vì loại thần thông này mà gọi chúng là Bộc Phá Viêm Thú, ghi chép kĩ càng trong các dị chí, để cảnh báo tu chân giới về độ nguy hiểm kinh hoàng của loài yêu thú ấy.”
Giọng kể chuyện ấm áp, truyền cảm, hấp dẫn người nghe của hắn dễ dàng đả động tất cả những người đang có ở đây. Trong giây phút này, chỉ bằng vài câu ít ỏi, Phạm Hiên đã hóa thân thành sử học gia, sinh học gia, tiểu thuyết gia, ba loại nghề nghiệp sang quý.
Thiên Trượng Lão Tiên nghe xong cũng kích động a, cắn nuốt mọi thứ tạo thành tạc đạn, năng lực này lão nằm mơ cũng muốn có. Không lẽ Phạm chưởng quỹ có Bộc Phá Viêm Thú, muốn bán cho lão? Nhưng mà nghe hắn nói đó là yêu thú cao cấp thời Thượng Cổ nha, bán lão đi cũng chưa chắc đã mua nổi.
Phạm Hiên không vội không gấp, kể sang một câu chuyện khác. – “Lại nói đến thời Thái Cổ. Thuở ấy, nhân loại yếu ớt cực kì, chỉ vừa biết luyện khí tu hành, đối mặt với các loại hung thú chẳng khác gì con thỏ gặp thợ săn, hoàn toàn không có sức chống cự. Có bậc tiên hiền kỳ tài mới nghĩ ra biện pháp đối phó, tạo ra một loại công pháp dùng để dung luyện huyết mạch của hung thú vào nhân loại, qua đó có được đặc tính của hung thú, dùng chính năng lực của bọn chúng để đối phó bọn chúng, thật sự là diệu quá thay. Công pháp ấy gọi là Di Huyết Truyền Mạch Quyết, đã được cải tiến qua rất nhiều thời đại và lưu truyền tới ngày hôm nay.”
Mười người có mặt ở đây đều há mồm nghe Phạm chưởng quỹ giảng bài, đến tu sĩ Nguyên Anh như Từ Thịnh cũng cảm giác bản thân được thêm kiến thức, hết sức thán phục trước sự bác học của Phạm Hiên, thầm than ‘chẳng lẽ chưởng quỹ là bậc cao nhân lánh đời, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết’.
Trong ánh mắt mong đợi của Thiên Trượng Lão Tiên, Phạm Hiên tay trái chỉ ngọc giản, tay phải chỉ cái lọ nhỏ, sau đó mới nói. – “Đây là mười giọt tinh huyết của Bộc Phá Viêm Thú, được bảo tồn kĩ lưỡng, sinh cơ tràn đầy, y nguyên như ban đầu. Đây lại là Di Huyết Truyền Mạch Quyết, công dụng thì ngươi cũng đã biết. Ta cũng không nhiều lời, mười giọt tinh huyết Bộc Phá Viêm Thú giá một trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, Di Huyết Truyền Mạch Quyết giá hai mươi vạn Linh Thạch Trung Phẩm, ngươi dùng linh thạch, pháp bảo, hoặc bất cứ thứ gì để đổi, thế chấp đều được.”
Thiên Trượng Lão Tiên nghe xong, không nói một câu, chỉ vái Phạm chưởng quỹ một cái liền đi rồi.
Hà Dương Ngũ Tử dùng ánh mắt sáng rực nhìn Phạm chưởng quỹ, năm người cực kì mong đợi vị ‘cao nhân’ này sẽ hỏi bọn họ một câu, thế là đùng đùng, công pháp Thượng Cổ, huyết mạch Thái Cổ gì đó thay nhau kéo tới, Hà Dương Đạo Quán liền phát triển vượt bậc rồi. Kim Diệu Tử không nhịn được, ảo tưởng viễn vông liên hồi.
“Khụ, năm vị a, bản chưởng quỹ nghe nói các ngươi là Hà Dương Ngũ Tử, thanh danh rất là hiển hách?” – Phạm Hiên mở khúc dạo đầu.
Kim Diệu Tử vội lắc đầu xua tay, khiêm tốn khom người đáp lời. – “Nào có thanh danh hiển hách, chỉ là người đời đồn bậy mà thôi. Chúng vãn bối chẳng qua là mở một tiểu đạo quán, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.” – Bốn người còn lại cũng gật gù xưng phải, kể cả kẻ vốn không hiểu chuyện như Mộc Diệu Tử.
Từ sau khi hắn và bốn vị sư huynh bị Vô Địch vò thành quả bóng, tên này đã an phận rất nhiều, cũng học khôn hơn nhiều rồi, Ngân Diệu Tử thấy vậy cũng bớt lo đi.
Phạm Hiên thấy bọn hắn đã hạ mình như vậy, cũng không câu giờ thêm chi. – “Ừm, tiểu đạo quán a, không biết đã có trận pháp bảo vệ hay chưa? Ở chỗ bản chưởng quỹ hiện đang có một bộ Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận, mượn nhờ Tử Văn Trúc mà kết thành trận pháp, có thể gây nên ảo cảnh, tạo thành vạn dặm mây tía, ngưng tụ trúc kiếm công kích kẻ địch, không phải Nguyên Anh Hậu Kỳ thì không thể phá, các ngươi có muốn hay không?”
Nào lại không muốn? Hà Dương Đạo Quán thành lập đến nay vẫn mới chỉ có một cái trận pháp cấp thấp để hộ sơn a, khả năng phòng ngự cũng chỉ tối đa Trúc Cơ Viên Mãn, gặp kẻ địch Kim Đan Kỳ đánh tới đều là do Hà Dương Ngũ Tử đứng ra đối địch. Kim Diệu Tử ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng muốn có được một cái trận pháp hộ sơn ra hồn a.
Thế là hắn gật đầu liên tục. – “Mong chưởng quỹ cho ra giá cả, vãn bối lập tức sẽ về núi gom góp tiền mua trận.” – Giọng hắn nghe hết sức thành khẩn.
Trong ánh mắt thèm khát của Kim Diệu Tử, Phạm Hiên lại lôi ra một cái ngọc giản nữa, cùng với đó là một túi gấm nhỏ chừng bàn tay, đặt cả hai thứ ở trên quầy.
Hắn chỉ vào túi gấm mà nói. – “Đây là một trăm hạt giống của Tử Văn Trúc, Linh Vật Tam Phẩm, giá hai vạn Linh Thạch Trung Phẩm một hạt.” – Sau đó hắn lại chỉ về phía ngọc giản mà rằng. – “Đây là ngọc giản ghi lại cách trồng Tử Văn Trúc, trận đồ, cách bố trận, cách sử dụng, bảo dưỡng, tất tần tật mọi thứ về Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận, giá công đạo, sáu trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, ngươi có thể trả bằng mọi hình thức.”
Hết thảy là tám trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm a.
Kim Diệu Tử và bốn gã sư đệ há hốc mồm nghe Phạm chưởng quỹ hét giá, phải biết là tích súc của Hà Dương Đạo Quán cũng chỉ chừng mười vạn Linh Thạch Thượng Phẩm thôi, đó còn là do họ kinh doanh lâu dài, chi tiêu tiết kiệm mới được như vậy. Giờ mua một cái trận pháp là phải tiêu hao gần hết tài nguyên môn phái, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Trải qua một cuộc họp ngầm với nhau, nghĩ đến trận pháp hộ sơn có thể đối kháng Nguyên Anh Trung Kỳ, Hà Dương Ngũ Tử cũng quyết tâm rồi. Cắn răn một cái, năm gã sư huynh đệ cúi người chào từ biệt Phạm chưởng quỹ rồi lên đường trở về đỉnh Bình Vân để… dọn bảo khố.
Nhìn theo bóng lưng năm người, xiết Tụ Bảo Bồn trong tay, khóe miệng Phạm chưởng quỹ chợt hiện lên một nụ cười ma quỷ. – ‘Cứ mang tiền đến đây, rồi bản chưởng quỹ sẽ dạy các ngươi thế nào là hồn khiên mộng nhiễu, lòng dạ cồn cào, tâm thần ngứa ngáy, muốn tu không được, muốn luyện không xong, khổ sở vì tiền, moa ha ha ha ha ha. Dám có ý đồ với tiệm của ta, tưởng họ Phạm này có lòng khoan dung như biển, dễ nói chuyện như vậy? Ta cũng là nhân a, chỉ là thương nhân, không phải thánh nhân.’
Từ Thịnh không hiểu sao cảm thấy cả người trở nên âm hàn tột đột, không nhịn được run rẩy một cái.
Phạm chưởng quỹ vừa quay sang, nở nụ cười ấm áp với y.