Tiêu Động đã xác định là sẽ ở lại làm nhân viên tạm thời cho tên Phạm chưởng quỹ đáng ghét kia trong ba tháng. Tiền lương là: Bao ăn, bao ở, bao trị liệu.
Bao ăn chính là Tiêu Động được phép ăn ở trong tiệm của Phạm Hiên, chi phí ăn uống tự chịu.
Bao ở chính là hắn được phép ngủ ở dưới sảnh chờ.
Bao trị liệu chính là… ặc, trên cơ bản là để Công Dương Dã cũng ở lại trong tiệm, như thế chính là trị liệu. Các loại chi phí ăn ở, ngủ nghỉ của gã đều không được miễn phí, phải do Tiêu Động trả cho Phạm chưởng quỹ.
Ài, tên Phạm Hiên này, nói dễ nghe một chút là công bằng sòng phẳng, cái nào ra cái đó, nói khó nghe một chút chính là tham lam bỉ ổi, vắt cổ chày ra nước.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Tiêu Động đã cắn câu của hắn, còn đeo theo một con ký sinh trùng Công Dương Dã.
Lúc này đây, ba người Tiêu gia đang thương lượng một ít chuyện. Chủ yếu là về cái nguyền rủa a, mặc dù Phạm Hiên đã bảo là không phải, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của một gia tộc, sao có thể nghe một câu của hắn liền yên tâm?
Thế là ba người bọn họ thương nghị một hồi, quyết định để Tiêu Minh ở lại bảo vệ Tiêu Động, còn Tiêu Diệp trở về thông báo chuyện này cho Tiêu Tranh hay.
Tiêu Diệp lúc đầu cũng chần chừ một chút, có vẻ không muốn đi, nhưng giống như chợt nhớ tới điều gì, y liền thoải mái gật đầu, không chút trì hoãn mà quay về An Thổ Thành rồi. Tất nhiên là phải nhờ Phạm chưởng quỹ mở hộ cửa cái đã.
Công Dương Dã cũng tỉnh lại rồi.
Biết được đầu đuôi mọi chuyện, lại nghe Tiêu Động vì mình mà khuất thân làm nhân viên cho tên chưởng quỹ gian ác kia, gã liền đỏ mắt, rưng rưng đẫm lệ nhìn người kia.
Đại khái chính là một màn buồn nôn, chúng ta không cần phải biết rõ chi tiết để làm chi.
Mặc kệ hai gã thiếu niên dở hơi đang bày tỏ tâm tình với nhau, Phạm chưởng quỹ dựa lưng vào ghế, vươn tay trái sang nắm lấy cổ con mèo béo. – “Chiêu Tài, mau làm việc!” – Không biết có phải người mắc chứng nói nhiều thì dễ buồn ngủ hay không, hắn vậy mà cũng há mồm ngáp một cái rõ to, không thua gì con mèo béo.
“Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài.” – Nó phản bác một câu theo thường lệ, sau đó không chút lề mề liền đứng thẳng người dậy.
Tiêu Minh thấy con mèo béo có động tĩnh, thần kinh lập tức căng thẳng, mồ hôi chảy ròng ròng sau gáy, tay đã sẵn sàng để lấy tờ linh phù cứu mạng trong nhẫn trữ vật ra.
Sau đó, y nhìn thấy con mèo béo chậm rãi giơ chi phải lên, tim của y gần như ngừng đập, hai mắt lồi ra như mắt ếch. – ‘Tại sao lại để Tiêu Diệp đi? Tại sao ta lại ra chủ ý ngu ngốc đó?!’ – Y hối hận cùng cực vì đã ý kiến ban nãy của mình.
Tiêu Động chợt cảm thấy có chút bất thường, liếc mắt nhìn sang liền thấy thần sắc ‘có hơi kì lạ’ này của Tiêu Minh trưởng lão. – ‘Không lẽ nguyền rủa là thật, lúc này phát tác rồi?’ – Hắn cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Trong ánh mắt kinh hoàng tột độ của Tiêu Minh, Vô Địch thong thả ngoắc chân một cái.
“Khôngg!!! Chết ta ro… Ế?” – Tiêu Minh gào to, sau đó chợt cứng người.
Con mèo béo lại ngoắc cái nữa.
“Ế??”
Nó ngoắc thêm một cái cuối cùng, sau đó cuộn mình nằm xuống, vẫn không quên dùng ánh mắt nhìn kẻ mắc bệnh thần kinh liếc Tiêu Minh một cái.
“Ế???” – Chả có vẹo gì xảy ra cả, hết thảy đều do y tự dọa mình.
Phạm chưởng quỹ cau mày, liếc Tiêu Minh bằng nửa con mắt. – ‘Quái, hắn đâu có bị tẩu hỏa nhập ma? Không nhìn ra được a?’ – Hắn thầm nghi hoặc, đã dùng đến Giám Bảo Nhãn để soi.
‘Àiii, ai nói tu luyện là sẽ khỏe mạnh, vô tai vô bệnh đâu. Đến cao thủ Kim Đan còn mắc hội chứng Tourette a, đáng thương thay, đáng thương thay.’ – Phạm Hiên than thở trong lòng, có chút lĩnh ngộ không đâu vào đâu về chuyện tu hành.
Bỏ qua cái cảm ngộ xàm xí này của hắn, ngày hôm nay con mèo béo có vẻ rất hiền dịu a, Phạm chưởng quỹ nhờ vả liền làm bắt tay vào làm ngay, chẳng hề từ ba chối bốn hay hạch sách đòi điều kiện này nọ.
Tại sao lại như thế?
Trước tiên phải nói một điều, Phạm chưởng quỹ của chúng ta đã biết thuật truyền âm nhập mật rồi. Trong những ngày tu luyện trong Thiền Phòng, không những chăm chỉ rèn luyện pháp lực mà hắn còn dành thời gian nghiên cứu thần thức, bằng vào nỗ lực của mình mà tự ngộ ra bí quyết để truyền âm, không cần nhờ kẻ khác truyền dạy. Mừng chảy nước mắt, từ giờ hắn không cần phải chịu cảnh cứ nói chuyện một mình như người điên rồi a.
Nói đến con mèo béo, khi nãy là nó đã nhận được truyền âm của Phạm Hiên a. Nghe được kế hoạch bắt cóc và đả kích Thiên Đạo Chi Tử của hắn, cảm thấy độ khả thi rất cao, nó quyết định dùng toàn tâm toàn lực để hỗ trợ gian kế này.
Nếu là ngày thường thì gặp ai nó cũng mặc kệ, nhưng Tiêu Động thì khác nha, tên này chính là Thiên Đạo Chi Tử đó. Giao hảo với người như vậy trăm lợi vô hại, nó tất nhiên là mười phần ủng hộ Phạm chưởng quỹ trong chuyện này, than thở rằng tên ngốc này cuối cùng cũng làm được một chuyện nên hồn.
Phạm Hiên không biết bản thân luôn bị con mèo béo kia chê là ngu ngốc. Giải quyết xong chuyện Tiêu Động, giờ chỉ còn phải đợi người kia đến để tiếp tục kế hoạch, hắn bắt đầu rảnh rỗi không có gì làm rồi.
Đưa mắt nhìn con mèo lười kia, hắn lắc đầu một cái, giống như cảm thấy nó đã lười hết thuốc chữa. Sau đó, Phạm chưởng quỹ liếc về những kẻ còn lại trong tiệm.
Một tên cao thủ Kim Đan mắc hội chứng thần kinh, một gã thiếu niên bị hút pháp lực và một gã thiếu niên suy thận bị nguyền rủa.
‘Đến lúc bản chưởng quỹ truyền bá văn hóa rồi.’ – Trong mắt ánh lên tinh quang, thần thái của hắn trở nên hết sức cao cả, móc từ trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang ra năm mươi hai ‘tờ giấy’.
“Tiến lên bốn thiếu ba, một ván một linh thạch!” – Phạm chưởng quỹ ghế đứng dậy, đi ra phía bàn tròn.
Tiêu Minh, Tiêu Động và Công Dương Dã hiếu kỳ nhìn xấp thẻ kì lạ trên tay hắn, lòng hiếu kỳ nổi lên. – “Đó là thứ gì?”
Aiii, họ sắp trở thành ba tu sĩ đầu tiên của tu chân giới bị tiêm nhiễm văn hóa phẩm không lành mạnh.
…
Thiên Vân Sơn, đỉnh Huyền Vân, Cung Phụng Điện.
Triệu Ngữ Yên đã suy tính xong rồi, ngày này năm sau nàng sẽ đến An Thổ Thành để hủy hôn với gã hôn phu phế vật chưa từng gặp mặt kia.
Chuyện mà nàng quan tâm bây giờ chỉ có tu luyện mà thôi, ngóng trông ngày bản thân tấn cấp Kim Đan.
Từ Thịnh và Triệu Lục cũng kết thúc thương nghị, hai ngày nữa vẫn sẽ do y mang theo linh thạch đến giao dịch với Vạn Năng Thương Hội. Nói qua một chút, Từ đạo hữu của chúng ta thế mà thành công mượn được linh thạch từ tám vị cung phụng còn lại rồi, Khô Vinh Kinh không còn là mơ ước nữa, đã nằm trong tầm tay của y.
Y được chọn để đi cho chuyến giao dịch lần này cũng có phần may mắn, đúng lúc Đại Cung Phụng Tôn Tư Bình đang bế quan đột phá Nguyên Anh Viên Mãn, Nhị Cung Phụng và Tam Cung Phụng lại say mê luyện khí, luyện đan, Tứ Cung Phụng và Lục Cung Phụng thì đắm chìm trong trận pháp và chế phù, ba vị cung phụng kia cũng lười xuống núi, lại gặp Từ Thịnh đã từng giao lưu với Vạn Năng Thương Hội qua một lần, liền thuận tiện để y tiếp nhận luôn chuyện này.
Chà, nếu không phải trên đỉnh Huyền Vân đang có trọng sự cần người tọa trấn, chỉ bằng vào việc nghe thấy trận pháp thần kỳ hay đan dược có Đan Vân, họ kiểu gì chả sớm chạy đến cửa tiệm nhỏ từ lâu?
Thiền Phòng kia lại càng là thứ câu được nhiều sự chú ý của họ nhất, nghĩ đến cảnh kẻ có tư chất tốt như Từ Thịnh còn bị từ chối ngoài cửa, họ cũng muốn đến thử một lần xem tên chưởng quỹ kia đánh giá họ như thế nào.
Chốt lại, chuyến đi lần này sẽ do Từ Thịnh, Triệu Ngữ Yên, gã chấp sự khốn khổ Lê Minh và ba vị Nội Điện Chấp Sự khác cùng đi với nhau. Ừm, suýt là như vậy mà thôi.
Tộc huynh của Tiêu Động, Tiêu Tĩnh sau hơn chục ngày dưỡng thương đã hoàn toàn khỏe lại rồi, ba ngàn ngự lâm quân cũng khôi phục được bảy tám phần.
Càng ghê gớm hơn là, sau khi bị Vô Địch dùng Vô Địch Miêu Miêu Quyền và Miêu Phái Khí Công cho một trận nhớ đời, hắn thế mà nhân họa đắc phúc, đột phá Kim Đan Sơ Kỳ trở thành Kim Đan Trung Kỳ.
Việc tốt thành đôi, lúc nghe thấy Triệu Ngữ Yên muốn đến Liên Nguyệt Phường Thị một lần nữa, hắn nhạy bén cảm nhận được đây là một cơ hội trời ban.
Theo tai mắt của hắn truyền tin, tên phế vật Tiêu Động kia hiện đang ở Liên Nguyệt Phường Thị luôn rồi, chỉ cần có thể theo chân Từ Thịnh và Triệu Ngữ Yên đến nơi đó, hắn tự tin rằng mình có thể giải quyết được gã tộc đệ ấy trong êm đẹp.
Tất nhiên, Ngọc Vân Hoàng chỉ lệnh cho hắn cứu công chúa trở về. Nay Triệu Ngữ Yên đã bình an vô sự, nếu hắn còn không quay về Thiên Vân Thành để phục mệnh thì chính là có tội khi quân.
Nhưng mà vẫn có ngoại lệ, ở đây còn có hại vị có thể giúp hắn miễn cái tội khi quân này. Một người là bào đệ của Ngọc Vân Hoàng, còn một người lại là con gái của y. Chỉ cần có thể thuyết phục hai người này, hắn liền được phép tiếp tục dẫn theo ba ngàn ngự lâm quân chơi một trận ra trò.
“Ngự lâm quân đi theo hộ tống, bảo vệ cho công chúa bản triều há chẳng phải chuyện thiên kinh địa nghĩa?” – Đây chính là lý do của hắn. Dựa vào khẩu tài của mình, lại vin vào việc Triệu Ngữ Yên đã từng bị tập kích thế nào, nhằm để tránh bi kịch tái diễn, tránh cho tổn thất không đáng có, vân vân và mây mây, Tiêu Tĩnh và ba ngàn ngự lâm quân của hắn thành công trở thành phái đoàn hộ tống của Xuất Vân Công Chúa.
Cung Phụng Điện cũng sẽ giúp hắn truyền tin này về cho Triệu Lam.
Dưới ánh nắng chiều, mang trên mình giáp trụ đầy đủ, cưỡi ngựa vung thương, Tiêu Tĩnh vừa thao luyện quân lính, vừa cười lạnh liếc nhìn mây mù phía xa.
‘Tộc đệ a tộc đệ, lần trước để ngươi may mắn tránh được một lần, lần này ta sẽ không lỡ hẹn đâu.’