Đọc đến đây, cái tâm tư tà loạn hay cái cấm chế gì kia hoàn toàn bị Dương Long gạt qua một bên, suy nghĩ của hắn lúc này hoàn toàn bị thu hút bởi hai từ xa lạ được Cơ nữ nhắc tới trong văn thư.
“ Cái gì là Thiên Chân? Chẳng phải Phệ Thiên Thuật là Thần cấp công pháp sao?. Nhưng theo lời của Cơ nữ nhắc đến thì hình như nó được gọi là thần kỹ Thiên Chân cấp thì phải?.”
Hàng loạt câu hỏi thắc mắc cứ vây quần trong đầu Dương Khai, hắn bực bội hét lớn lên một tiếng, giải tỏa hết những thắc mắc đó ở trong đầu, lần nữa đặt chú ý đọc tiếp những phần còn lại.
Phần dưới cùng này của quyển thần kỹ chính là thứ mà khiến Dương Long phải thét lên xung sướng. Chỉ có một hàng chữ duy nhất nhưng nó cứ như phát ra ánh sáng của sự sống, làm Dương Long không thể nhịn được sự vui mừng hiện lên trên khuôn mặt.
“ Hắc Châu, có thể chứa đựng được “Ý Thể” của sinh linh vạn vật. Chỉ cần bản thân trở thành chủ nhân của Hắc Châu, có thể tùy ý sử dụng Ý Thể, ra vào Hắc Châu tự do.”
Đọc xong dòng chữ cuối cùng này, Dương Long lại càng trở nên gấp gáp. Hắn có thể khẳng địng, “ Ý Thể” mà Cơ nữ nói đến kia chắc chắn là Hồn Thể, chỉ là cách gọi của mỗi nơi mỗi khác nhau. Tính đến hiện tại, hắn đã bị nhốt ở cái nơi hắc ám này hơn 6 năm. 6 năm chỉ sống với bóng tối, thứ duy nhất làm bạn với hắn cũng chính là bản thân hắn. Trừ giọng nói vô cảm của lão giả chuyên làm trò thần bí kia, hắn hoàn toàn chưa từng được trò chuyện qua với bất kì ai khác trong hơn 6 năm nay.
Cảm giác cô độc này có thể nói là thứ dễ khiến cho tâm tình của bất kì ai trở nên kích động, điên loạn nhất, có thể xem nó như một loại kịch độc khiến bản thân dần trở nên mất đi lý trí. Nhưng Dương Long lại khác, hắn còn chấp niệm, còn Cha Mẹ cần hắn giải cứu, hắn còn lời hứa rằng phải chăm sóc Thiên Nhi, hắn còn muốn đi khắp cả đại lục để chinh phục đỉnh cao của Thần Đạo. Vì vậy, tâm tình của hắn khi tiến vào nơi này không những không bị đồng hóa mà hắn còn lợi dụng sự cô độc dó để khiến bản thân trở nên cường đại hơn, tâm tình càng trở nên nội liễm, trầm ổn hơn.
Cho đến hiện tại, hắn nắm bắt được một tia cơ hội để thoát khỏi nơi này, làm sao hắn có thể không kích động được.
“ Chỉ cẩn làm chủ nhân của Hắc Châu, ta có thể ra khỏi đây. Hahaha, Tốt, thật sự quá tốt rồi. Cha, Mẹ, Thiên Nhi, Minh Thúc, Dương Long ta sắp được trở về rồi.”
Hắn hét lớn một tiếng, mang theo một tràng cười sung sướng. Có thể nói, hơn 6 năm qua, hôm nay chính là ngày hắn cảm thấy vui sướng nhất. Cái cảm giác tìm được sự sống sau khi bản thân tưởng chừng như đã chết thật sự là một điều tuyệt vời không gì sánh bằng.
Một lúc sau, tâm tình của hắn trầm ổn lại, lúc này hắn lại bắt đầu chau mày. “ Làm chủ Hắc Châu này ư? Nhưng trong điển tịch Cơ nữ để lại kia tại sao lại không nhắc đến việc truyền thừa nhận chủ này? Ta phải làm sao mới có thể để Hắc Châu nhận ta làm chủ?”
Lúc này, tâm trạng của Dương Long lại trở nên bối rối, hắn có thể tìm ra một tia hi vọng, nhưng lúc này lại không biết làm cách nào để biến nó thành sự thật a.
Đúng lúc này, trong cái hộp gỗ chứa Phệ Thiên Thuật bất chợt phát ra một đạo ánh sáng, từ bên trong hộp chiếu thẳng đến bao trọn Dương Long vào trong. Một thân ảnh mờ ảo của một lão già cũng từ trong đó xuất hiện. Tuy cả người lão có vẻ mơ hồ, nhưng Dương Long vẫn có thể nhìn thấy đây là một lão giả khoản 90 tuổi, lưng của lão đã còng xuống, 2 mắt đã hóp sâu vào trong, nhìn vào đó lại cảm thấy một sự cô đơn vô tận.
Giọng nói của lão ồ ồ vang lên, chỉ vừa nghe thôi cũng có thể phát hiện đây chính xác là lão giả thần thần bí bí đưa thử thách cho Dương Long khi trước.
“ Chào tiểu hữu, chúc mừng ngươi đã có thể luyện thành Phệ Thiên Thuật chỉ trong vòng một tháng. Thật sự làm cho lão đây cũng phải bất ngờ a…. Đúng là Thiên Ý, đúng là Thiên Ý ” Lão thở dài một tiếng, giống như trút đi một gánh nặng, sau đó lại nói tiếp.
“ Bản thân ngươi bây giờ đã có đủ tư cách để chưởng quản Hắc Chân, khi đó người có thể trở lại với nhân sinh. Nhưng có một điều mà ta cần ngươi biết, nếu bản thân ngươi trở thành chủ nhân của Hắc Châu, nếu ngươi mất mạng ở thế giới ngoài kia thì vĩnh viễn linh hồn của ngươi sẽ phải thủ hộ Hắc Châu này cho đến khi Hắc Châu tự chọn được chủ nhân kế tiếp ngươi mới có thể hồn quy thiên địa ( linh hồn siêu thoát).”
Thấy ánh mắt của Dương Long không có biểu hiện sợ sệt gì, lão lại mỉm cười, gật đầu nói tiếp.
“ Giống lão đây, ta đã canh giữ ở bên trong Hắc Châu này hơn trăm vạn năm nay. Thật sự nghĩ đến thôi cũng khiến ta thổn thức a.”
Nghe đến điều này, khuôn mặt của Dương Long cũng nhăn lại. Trăm vạn năm a, kể từ khi Đại Lục Thần Cảnh bị biến đổi đến giờ cũng chỉ qua hơn hai vạn năm, nhưng lão giả này đã ở nơi đây trăm vạn năm. Hắn phải là người ở thời đại nào mới có thể tồn tại lâu như vậy chứ.
Thấy sự khiếp sợ trong mắt Dương Long, lão giả kia cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi nói tiếp.
“ Nếu ngươi không muốn thì ngay bây giờ có thể lựa chọn buông bỏ, nhưng nếu như vậy, bản thân ngươi sẽ phải hoàn toàn trở thành một phần của thiên địa nơi này rồi. Vĩnh viễn cũng không thể trọng sinh, đây là ý chỉ của Cơ nữ, ngay cả ta cũng không thể làm trái. Nhưng đổi lại, tương lai ngươi sẽ không phải chịu cảm giác cô đơn trăm vạn năm giống như lão già ta a. Phệ Thiên Thuật không phải là thứ ai cũng có thể nắm giữ, ngươi nên hiểu điều này.”
Nghe đến đây, Dương Long thật sự chỉ còn cách cười khổ, đây thật sự là không cho hắn sự lựa chọn a. “ Đường nào cũng chết, cô đơn trăm vạn năm thì có là gì, dù gì thì cũng phải hưởng thụ trọn một kiếp nhân sinh. Bên ngoài còn rất nhiều việc cần ta giải quyết, dù trả giá gì, ta cũng nhất định phải trở về.” Nghĩ đến Cha, Mẹ còn đang không biết sống chết thế nào, ánh mắt của Dương Long trở nên kiên định. Hắn gật đầu thật mạnh, nói.
“ Ta chấp nhận trở thành chủ nhân kế tiếp của Hắc Châu, chỉ cần ta được trở về, đừng nói sau khi ta chết linh hồn sẽ bị giam ở đây trăm vạn năm, ngay cả vĩnh viễn ta cũng không hối hận.”
Hai tay của hắn nắm chặt, khát vọng trở về của hắn lúc này là lớn hơn bao giờ hết. Chỉ có trở về thì những chuyện khác đều không quan trọng.
Nghe Dương Long nói, lão giả kia cũng mỉm cười gật đầu. “ Tốt, ngươi không khiến Cơ nữ phải thất vọng. Nghi thức truyền thừa rất đơn giản, chỉ cần sử dụng tinh thần lực của người tiến hành phá hủy một tia tàn kí của ta ở bên trong của hộp gỗ kia, lấy tinh thần của ngươi lưu lại ấn kí trên đó thì có thể điều khiển được không gian bên trong của Hắc Châu này.”
Nói đến đây, lão giả kia cũng mờ dần rồi tiêu thất, thấy lão biến mất Dương Long vội hét lớn lên. “ Lão nhân gia, có thể cho ta biết ngài tên gì không?”
Lúc này, giọng nói của lão giả mang theo sự giải thoát vang lên. “ Gọi ta là Hình Ma, cậu nhóc, con đường tương lai của cậu sẽ rất khó đi, bản thân phải có chính niệm mới có thể vượt qua. Cố gắng đừng để một đời nhân sinh phải uổng phí.
À, kém chút quên nói với ngươi, thân thể của ngươi gặp nguy hiểm, Hắc Châu tự có linh nên đã tự thoát ly thân thể của ngươi. Ngươi phải nhanh chóng tiếp quản Hắc Châu để ra ngoài, nếu để Hắc Châu ở bên ngoài quá lâu, những đại năng khác có thể phát hiện ra nó, đến lúc đó Hắc Châu e rằng khó thoát khỏi ma chưởng của bọn chúng a.”
Nói xong, lão giả giống như đã hoàn toàn hòa vào trong thiên địa, biến mất không chút dấu vết. Dương Long nghe được lời nói của lúc này mới hít một hơi thật sâu ý thức được nguy hiểm mà lão nhắc nhở, không kéo dài thời gian hắn ngay lập tức bước đến gần phía hộp gỗ.
Luồng sáng bao phủ thân thể hắn lúc này đã biến mất, hắn đưa tay lên chạm vào hộp gỗ, cảm nhận thấy có một luồng tinh thần ấn kí khác đang hiện hữu ở bên trong, Dương Long mỉm cười, đúng như lão giả kia nói, hắn chỉ cần phá bỏ ấn kí cũ sau đó tạo thành ấn kí liên kết bản thân với hộp gỗ là có thể chưởng khống nơi này.
Hắn đưa tay lên, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ hình thành một mũi kim đâm thẳng vào trong hộp gỗ, cùng lúc đó, luồng tinh thần ấn kí của lão giả bên trong hộp gỗ cũng phát ra một luồng sáng đen bắn thẳng về phía mũi kim tinh thần của Dương Long. Nhưng bởi vì ấn kí của lão giả có lẽ đã bị năm tháng bào mòn nên chỉ một kích, tinh thần ấn kí màu đen kia hoàn toàn vỡ vụn.
Lúc này tâm thần của Dương Long chấn động một cái, hắn phát hiện linh hồn của hắn vừa bị hộp gỗ rút đi một sợi, điều này không hề gây thương tổn đến bản thân, nhưng lại làm hắn trong khoản thời gian ngắn cảm thấy có chút không quen. Hai mắt hắn nhắm lại, tinh thần lực của hắn tỏa ra, bao quanh lấy hộp gỗ, hộp gỗ kia nhạt dần rồi hóa thành một đạo ánh sáng tiến vào bên trong mi tâm của Dương Long. Ngay lúc này, khuôn mặt của Dương Long lại biến đối lần nữa, hắn có thể hoàn toàn cảm nhận được thế giới ở bên ngoài Hắc Châu lúc này.
Đúng như Hình lão vừa nói lúc này, Hắc Châu lúc này không biết vì nguyên nhân gì, đã thoát ly thân thể của Dương Long, đang bay với tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo hắc quang bay xuyên qua không biết bao nhiêu địa vực. Mà cùng lúc này, ở phía sau của Hắc Châu cũng kéo theo rất nhiều đạo quang ảnh khác, nhìn phương hướng thì hoàn toàn có thể đoán được họ vì đuổi theo Hắc Châu mà đến.
Ánh mắt của Dương Long trở nên âm trầm, hắn thật sự không ngờ vừa thoát khỏi cái tử địa kia thì lại khặp phải cảnh bị truy đuổi như thế này, nếu để bọn người kia tóm được e rằng bọn họ sẽ triển khai mọi thủ đoạn để biết được bí mật bên trong Hắc Châu.
Những đại năng của các môn phái trong tam giới ở Thần Cảnh Đại Lục hoàn toàn có thể thông qua thiên địa đại đạo mà cảm nhận được một tuyệt thế bảo vật như Hắc Châu xuất thế, vì vậy Dương Long hiện tại phải nhanh chóng trốn thoát. Nhớ lại lời nói của Hình lão lúc trước, Dương Long như tìm được hi vọng, lúc này Hắc Châu đang xuyên qua một con sông lớn, đưa tinh thần lực ra thăm dò ở xung quanh trăm dặm, Dương Long mừng rỡ khi phát hiện gần đó có một thành thị khá lớn, chỉ cần đến đó thì cơ hội để hắn trốn thoát cũng lớn hơn rất nhiều.