Dương Long ở bên trong Hắc Châu nghe cuộc trò chuyện của hai người Uẩn Lam cũng đoán ra được một vài điều. Uẩn Lam nếu là cháu Nội của lão tửu Hạ Khiết thì lại khiến Dương Long dễ dàng nhận biết nàng hơn, hắn đã từng nghe qua Đinh gia chủ Đinh Hoàng nhắc đến Hạ Khiết, lão là một trong 9 thái thượng trưởng lão của Hạ Minh Tông, tính tình người này rất cổ quái. Có thể nói lão là một kẻ mà không ai muốn gây vào, đã từng có tông môn nhị đẳng đắc tội với lão, vì vậy mà trong vòng hơn 20 năm tất cả các đệ tử của tông môn đó bất cứ ai ra khỏi tông môn đều bị lão bắt lại, nhốt vào một hang động, thậm chí lão còn đê tiện hơn khi những người có tư duy cao, lão đưa hết về làm môn đồ của Hạ Minh Tông. Tuy đó chỉ là tông môn nhị đẳng, chất lượng đệ tử không thể tốt như của các tông môn nhất đẳng, nhưng cũng có rất nhiều người ở tông môn này cũng có thể gọi là thiên tài.
Cuối cùng, môn phái đó cũng phải bỏ ra một cái giá bồi thường rất lớn mới có thể làm hài lòng Hạ lão tửu, để lão trả lại cục diện bình thường cho môn phái. Cũng sau lần đó cho đến hiện tại, ngay cả một vài tông môn nhất đẳng, có địa vị ngang bằng với Hạ Minh Tông cũng không muốn kím chuyện với lão tửu này.
Còn Uẩn Lam theo những gì Dương Long nhớ thì cô là con gái duy nhất của gia chủ hiện tại của Hạ gia, tên là Hạ Thành. Gia tộc Uẩn Lam là một trong những đại gia tộc có tiếng tăm nhất ở Thần Cảnh Đại Lục, một phần danh tiếng này của Hạ gia có được chính là nhờ có mối quan hệ có thể được gọi là đệ tử dòng chính của Hạ Minh Tông.
“ Nếu như ta đoán không nhầm thì nơi này chắc được gọi là Thành Hạ Xuân của Hạ gia, nếu như lão tửu Hạ Khiết kia cũng không nhận ra được ta đang ẩn thân ở trong còn mèo mập này thì tạm thời ta cứ trốn ở đây, ta cần phải có một thân xác để tránh bị các cường giả khác phát hiện, mà con mèo đại béo này lại là một nơi ngụy trang tốt nhất, nếu có kẻ khác muốn gây bất lợi thì ít nhất ta cũng còn một vòng bảo vệ đó là Hạ tiểu thư, Hạ Uẩn Lam kia.
Việc quan trọng hiện tại là phải làm sao để ta có thể nhanh chóng tìm lại thân xác mới là tốt nhất a, không thể nào sống trong thân xác con mèo mập này cả đời được.
Dựa vào cảm ứng của ta thì thân xác của ta hiện giờ vẫn chưa bị hủy, thậm chí là được bảo quản tốt. Chỉ là ta tạm thời không thể xác định được nó đang nằm ở đâu, không biết Đinh gia đã xảy ra chuyện gì, tại sao thân xác của ta lại xảy ra nguy hiểm để Hắc Châu phải tự thoát chứ?. Khoảng cánh từ Hạ Xuân thành đến Lạc Hồng thành cũng hơn vạn dặm, ít nhất cũng phải mất 2-3 tháng để phi hành. Nếu rời đi bây giờ thì quá nguy hiểm rồi.”
Dương Long tự suy nghĩ ra con đường trước mắt hắn phải đi, lúc này thật sự hắn không thể nào rời khỏi đây được, mà khiến hắn đau đầu hơn là viên Hắc Châu này lại chỉ có thể xâm chiếm thể xác của các loài động vật, Dương Long đã thử xâm nhập vào một trong hai người Uẩn Lam nhưng hoàn toàn không được, có một lực bài xích rất nặng, ngay cả người trung niên phu xe kia hắn cũng có thử qua, nhưng đều không thành công. Thật sự đây là ông trời cũng muốn hắn sống với kiếp người dạng mèo đây mà.
Đi cũng mất hơn nửa canh giờ, xe ngựa lúc này dừng lại trước một thủ phủ rất lớn, Dương Long thử dùng thần thức lên cao quan sát thì cũng hoảng hồn, đại phủ này thậm chí còn lớn gấp mười lần so với Đinh phủ lúc trước. Ở trước phủ, đập vào mắt là hai tượng đá lớn, cao hơn mười mét của hai vị “Môn Thần” ( thần cửa) Vi Đà hộ pháp cùng Tiêu Diện đại sĩ. Ở trên cổng phủ cao hơn 20m kia, có treo một tấm biển rộng bằng vàng ròng sáng chói ghi hai chữ màu đen “ Hạ Gia ”, xung quanh tấm biển còn được khắc họa tiết chân Long, chân Phụng vừa nhìn vào đã cảm thấy được đại thế của gia tộc này.
Thấy xe ngựa quen thuộc của Uẩn Lam đến, 8 tên hộ vệ canh cổng vội chạy ra, trên khuôn mặt ai nấy đều nở một nụ cười vui mừng, cả đám đều đồng loạt cúi nhẹ đầu, tay mỗi người đều cầm một cây thương sáng bóng, lưng đứng thẳng tắp đồng thanh nói.
“Chào Uẩn Lam tiểu thư hồi phủ.”
Lúc này, Uẩn Lam trên tay ôm lấy con mèo mập Tiểu Hoàng cùng Tiểu Ngọc bước ra ngoài, cả hai đều nhẹ nhàng gật đầu với những người hộ vệ này một lượt rồi mới đi về phía trong phủ. Lúc này một gã hộ vệ nhanh chóng đi trước đẩy cổng phủ ra, cái cổng nặng hơn cả trăm cân nhưng với những người có tu thuật như đám hộ vệ này thì cũng là quá dễ dàng.
Tiểu Ngọc còn tinh nghịch nháy mắt với tên hộ vệ đó một cái rồi vừa cười vừa nói. “ Đa tạ Bách đại ca.” nghe lời cảm ơn của Tiểu Ngọc, tên hộ vệ họ Bách này cả mặt mày đều thẹn đến đỏ cả lên, vội cúi đầu quay qua hướng khác.
“Quả nhiên anh hùng không qua ải mỹ nhân, mà tên họ Bách kia chưa chắc có thể gọi là anh hùng nên không thể qua ải là điều đương nhiên rồi.” Ở bên trong cơ thể của Tiểu Hoàng, Dương Long thở dài nói. Sở dĩ hắn cũng không phải có ý coi thường gì những tên hộ vệ này, nhưng từ khi chỉ còn là linh hồn thể thì cảm giác của hắn đối với kẻ tốt người xấu khá nhạy cảm. Ngay khi vừa đến đây, thì hắn đã có cảm giác không thiện cảm với tên họ Bách này.
Lúc này, cả hai người Uẩn Lam đều đã đi vào trong sân, ngay lập tức đám hạ nhân thấy vậy vội nhanh chóng cúi chào, một người trong số đó thì cũng hớn hở cười tươi chạy vào trong để thông báo, tuy bây giờ trời cũng khá khuya nhưng cả Hạ phủ đều là đèn đuốc, sáng như ban ngày. Uẩn Lam cũng đều gật đầu đáp trả màn chào hỏi của đám người này, có thể thấy, tuy là một một đại tiểu thư của đại thế gia, địa vị có thể tính là trên vạn người. Nhưng tính cách thiện lương, hòa đồng với mọi người của vị Hạ tiểu thư nay đến cả Dương Long cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng. Chỉ cần nhìn cách nàng nhẹ nhàng nâng niu Tiểu Hoàng cùng với cách đối nhân xử thế của nàng với đám hạ nhân kia thì ai ai cũng sẽ thấy quý mến.
Đi thêm qua vài cái hành lang, lúc này đến một ngã rẽ, Uẩn Lam nhìn sang Tiểu Ngọc, nói.
“ Ta đến chào Cha ta một tiếng, em mang Tiểu Hoàng về phòng của ta trước, nhớ dặn nhà bếp sắc bổ dược cho Tiểu Hoàng dùng trong đêm đấy.”
Vừa nói, tay cô cũng theo thói quen vuốt ve bộ lông mềm của con mèo béo, rồi đưa sang cho Tiểu Ngọc, lúc này nó cũng đã hết ngủ, ánh mắt sáng hoắc ngó nghiên nhìn xung quanh. Dương Long lúc này cũng thở phù một hơi, hắn vừa đến đây nếu bị Uẩn Lam mang đi nhỡ chẳng may có người phát hiện ra Hắc Châu thì thật sự là rắc rối.
Chỉ chốc lát, Tiểu Ngọc đã mang hắn ( đang nấp ở trong người Tiểu Hoàng) đi đến một căn phòng lớn, thật sự căn phòng này lớn đến gấp đôi thư phòng của Đinh gia. Ở ngoài phòng có trồng rất nhiều hoa, đủ loại màu sắc sặc sỡ. Vừa bước vào phòng Dương Long đã cảm thấy choáng ngợp với độ giàu có của gia tộc này. Toàn bộ đồ vật trong phòng này đều được làm từ Thiên Lam Thạch, một loại thiên địa linh thạch có thể sản sinh ra thiên địa linh khí cực kì có ích cho tu thần giả có thể tu luyện. Chỉ riêng giá trị của căn phòng này thôi cũng có thể mua được một phần 3 lãnh thổ của thành Lạc Hồng rồi.
Ngay lập tức, hai mắt của Dương Long tỏa sáng, nếu như hắn có thể chuyển hóa toàn bộ Thiên Lam Thạch trong phòng này thành năng lượng để tăng tu vi thì thật sự có thể nói tu vi của hắn có thể lên như diều gặp gió. Nhưng khiến Dương Long đau đầu là hiện tại tinh thần lực của hắn đã đạt tối đa, muốn tiến triển nữa thì nhất định phải tăng tu vi của bản thân, tiến vào Tinh Thần Cảnh mới có thể làm được.
“ Phải làm sao a, hiện tại thân ta ở xa vạn dặm, nếu bây giờ muốn trở về e rằng không phải là chuyện tốt.”
Tự vấn bản thân, lúc này, tâm thần của Dương Long bắt đầu đặt chú ý lên con mèo mập mà hắn đang lẩn trốn này. “ Nếu như ta cướp đoạt thân xác của con mèo này để tu luyện thì thế nào nhỉ? Về cơ bản cả yêu thú và con người đều có hệ thống tu luyện khá giống nhau, bản thân ta lại mang một phần huyết mạch của yêu thú…”
Vừa suy nghĩ, ánh mắt Dương Long cũng trở nên nghiêm túc dần, hiện tại hắn không thể chờ đợi để tìm lại thân xác nhanh chóng được, đó hầu như là điều không thể. Chỉ cần hắn vừa thoát ra khỏi thân xác con mèo này thì chắc chắn sẽ lần nữa bị truy bắt. Nhưng muốn mang con mèo này đi thì chắc chắn động phải cấm chế trên người của nó, người của Hạ gia chắc chắn sẽ theo cấm chế đó bắt lại ngay.
Nghĩ đến đây, ngay lập tức ánh mắt của hắn sáng lên. “ Làm liều, thà làm một con mèo mạnh mẽ còn hơn làm một con người yếu đuối.”
Chỉ một lát sau, Tiểu Ngọc đã đặt Tiểu Hoàng xuống một cái đệm được dệt từ Hắc Tằm. Có tác dụng đặc biệt để giải tỏa mệt mỏi của bản thân người nằm. Tiểu Ngọc dùng tay xoa xoa cái đầu của con mèo mập, còn đưa khuôn mặt xinh đẹp của nàng cọ cọ vào cái đầu của Tiểu Hoàng, ở khoản cách gần như thế này, ngay cả Dương Long ẩn ở bên trong cũng cảm thấy cả hồn thể của hắn cũng nóng lên. Trêu đùa chốc lát, Tiểu Ngọc mang theo gói dược đã mang từ hiệu thuốc kia đi ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại Dương Long. Thông qua tinh thần lực thì hắn có thể dò xét được xung quanh nơi này có rất nhiều thị vệ canh gác, tu vi của những người này thậm chí có người đã đạt đến Thiên Vương Cảnh. Nhưng nếu chỉ nhìn bằng mắt thì thật sự giống như rằng cả phủ, trừ những người giúp việc ra thì hoàn toàn không có một thị vệ nào.
Biết được điều này, Dương Long cũng không nhịn được mà thốt lên một câu:
“ Cường giả Thiên Vương Cảnh lại đi làm một tên thị vệ a, nội tình của đại thế gia thật là quá mức dọa người.” hắn tuy nói vậy nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, nơi này là thủ phủ của một đại gia tộc a, dù có thêm một Thiên Tôn cảnh ở gần đây thì cũng không có gì lạ. Nhưng thật sự thì một Thiên Tôn Cảnh thì sẽ chẳng bao giờ làm công việc canh giữ, gác đêm như thế này, đó đã là một cường giả đỉnh cao của Thần giả, hoàn toàn có tư cách để khai tông, lập phái.
Lúc này, Dương Long bắt đầu tập trung tinh thần lực, cả người của Tiểu Hoàng bắt đầu tỏa ra một vòng quang mang màu tím, bao phủ toàn thân nó vào trong. Đây chính là vòng ngăn cách bằng tinh thần lực do Dương Long hiển hóa thành để tránh trong lúc vô tình bị cường giả của Hạ phủ phát hiện.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Dương Long lúc này đã xâm nhập vào bên trong đại não của con mèo mập, hắn sử dụng tinh thần lực tạo thành một cái túi nhỏ phong ấn ý thức của con mèo vào trong, sau đó thu hẳn luồng ý thức này cất vào trong Hắc Châu. Tuy Hắc Châu không thể thu được cả cơ thể vật sống nhưng nó hoàn toàn có thể chứa mọi loại thuộc tính tinh thần lực a.
Lúc này, nếu nhìn từ bên ngoài thì Tiểu Hoàng giống như là đang ngủ say, thậm chí nếu đến gần còn có thể nghe được tiếng ngáy phát ra từ nó. Đây hoàn toàn là do thói quen của cơ thể nó tạo thành, dù ý thức của nó bị khóa lại cũng không khiến thói quen này mất đi. Cảm thấy đã thành công bước đầu, Dương Long bắt đầu xếp bằng lại trong một kinh mạch trên đầu của con đại Miêu, hai tay hắn kết ấn, tinh thần lực bắt đầu tan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể con con mèo mập.