Tiếng chuông du dương vang lên, một luồng khí tức tường hoà bap phủ, làm cho cả người và vật ở huyện An Bình đều cảm thấy thoải mái.
Những người ngủ say thức dậy sau giấc ngủ dài.
Một vài Võ khách giang hồ thiếu kiên nhẫn, háo hức chạy tới Đông Sơn trên những con hẻm ít người.
Trong khách điếm ở trong thành, có xe ngựa vọt lên cao, đều là chở những cao thủ từ các nơi đến đến Đông Sơn.
Cảnh tượng này khiến cho một vài dân chúng há hốc mồm.
Hôm nay là ngày Tắc Hạ Học Cung yết bảng, rốt cuộc ai mới có thể trở thành đệ tử của phu tử là điều mà mọi người chú ý nhất,
Mỗi một lần phu tử thu nhận đệ tử thì đều chấn động cả thiên hạ.
Trên thực tế, không chỉ mỗi huyện An Bình, mà ngay cả triều đình Đại Hạ cũng chú ý, kinh thành cách xa sáu ngàn dặm cũng đều dõi mắt về đây.
Sau khi Lý Tu Viễn đánh chuông xong, y thong thả đi tới lan can của lầu các, một cơn gió lướt qua, khẽ đung đưa tà áo xanh lam của y, y nhìn xuống Đông Sơn.
Có thể nhìn thấy bóng người đi lại trên con đường đá, trên mặt xuất hiện nụ cười bí hiểm.
Nếu cả thiên hạ này biết phu tử thu nhận một tên đệ tử đi thi nộp giấy trắng, không biết sẽ thế nào.
Đáng tiếc là, tờ giấy trắng kia đã bị y lấp kín.
…
La phủ.
La Hồng tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng chuông kêu, tiếng chuông đã phần nào xoa dịu tinh thần uể oải khiến hắn tỉnh táo hơn.
Vặn lưng vài cái, ngáp.
Bên ngoài, nha hoàn nghe thấy tiếng động trong phòng, lần lượt đẩy cửa vào, chờ La Hồng rửa mặt, thay y phục.
Đi vào sảnh chính, thấy Trần quản gia và Viên mù đã ngồi vào bàn ăn sáng, Trần quản gia ngẩng đầu nhìn La Hồng, nhất thời giật mình.
Trên người La Hồng tỏa ra khí Dương Chính ngày càng nồng đậm.
La Tiểu Tiểu đang ôm một cái bánh bao lớn, gặm nhiệt tình.
Tiểu Đậu Hoa thì bận rộn trong gian bếp, bưng bữa sáng của La Hồng ra ngoài.
Trần quản gia nói với La Hồng: “Công tử, hôm nay là ngày sẽ công bố kết quả thi viết, quyết định việc người có được trở thành đệ tử của phu tử hay không, người ăn sáng xong thì nhanh tới học cung đi.”
“Nhân tiện mang theo Diêu Tĩnh luôn, ta đã truyền lại cho con bé cách dưỡng kiếm của Kiếm thị rồi, người có thể mang theo con bé nhập cung. Ở Tắc Hạ học, được hạo nhiên khí thiên địa uẩn dưỡng, thì hiệu quả của việc dưỡng kiếm sẽ tốt hơn nhiều.”
La Hồng không từ chối.
Hắn chậm rãi dùng bừa sáng, không có vẻ gì là lo lắng.
Hắn chỉ nộp mỗi tờ giấy trắng… tới đó góp vui làm gì?
Người khác có thành tích thế nào, hắn không biết, nhưng thành tích của hắn, nhắm mắt cũng có thể đoán được.
Hạng nhất từ dưới đếm lên, ai dám tranh với hắn chứ?
Ai có thể đoạt được vị trí đó của hắn chứ?
Trần quản gia nhìn La Hồng vẫn bình tĩnh ăn sáng, không khỏi vui mừng.
Công tử càng ngày càng trưởng thành, đến ngày biết kết quả mà vẫn điềm tĩnh, không hổ là nhi tử của tướng quân, cháu trai của Trấn Bắc Vương, thật giỏi!
Sau khi ăn sáng xong, La Hồng nhìn Tiểu Đậu Hoa, gỡ thanh kiếm cổ đeo trên lưng xuống, đưa cho nàng.
“Này, tiểu Kiếm thị, cầm kiếm đi.”
Tiểu Đậu Hoa thụ sủng nhược kinh*, vội vàng lau tay lên y phục, cực kỳ nghiêm túc mà cầm lấy.
Có điều, sức nặng của thanh kiếm cổ Địa Giao khiến cho sắc mặt Tiểu Đậu Hoa lập tức thay đổi, suýt nữa ngã xuống sàn.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, cắn răng, lông mày cau lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Vận dụng chiêu thức dưỡng kiếm mà ta đã dạy ngươi đi.”
Trần quản gia gần như bị nghẹn, nói thẳng với Tiểu Đậu Hoa.
Tiểu Đậu Hoa nghe vậy vội vàng điều khí, trong cơ thể có một làn sóng vô hình đang chuyển động.
Thanh kiếm cổ nặng trịch lúc nãy, giờ đã nhẹ hơn nhiều.
Dù vẫn còn nặng, nhưng ít nhất là vẫn nâng lên được.
Tiểu Đậu Hoa thở hổn hển, ôm chặt thanh kiếm cổ bằng hai tay, giống như ôm cái gối.
La Hồng khẽ liếc mắt nhìn nàng.
Nghĩ đến việc hắn không hung dữ với Tiểu Đậu Hoa liền thấy không quen.
Vậy nên lớn tiếng nói: “Ngươi là heo sao? Ôm kiếm là ôm kiểu này sao? Ngươi như thế ra ngoài thì mặt mũi của bổn công tử biết để đâu.”
“Ngươi muốn dưỡng thanh kiếm thành tú hoa châm đấy à?”
“Ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, mắt nhìn trước, chân tạo thành hình chữ bát!”
La Hồng quát.
Tiểu Đậu Hoa sắp khóc đến nơi, quả nhiên công tử chỉ tốt với nàng được nửa ngày, lại dữ với nàng tiếp rồi.
“Công… công tử… đừng… đừng mắng ta.”
Tiểu Đậu Hoa mếu máo nói.
Làm theo như lời của La Hồng, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng hông…
Phụt!
Trần quản gia đang húp cháo liền phun hết ra.
Nha đầu ngốc này, ông nghi ngờ liệu rằng quyết định để nha đầu này làm Kiếm thị của công tử có phải quyết định đúng đắn hay không.
La Tiểu Tiểu cắn một miếng bánh bao, cười khanh khách không ngừng.
La Hồng nhìn sang, giơ tay véo má của La Tiểu Tiểu.
“Vui nhỉ?”
“Tối nay ca ca sẽ kể tiếp cho muội nghe câu chuyện vui hơn, chịu không?”
Nụ cười của La Tiểu Tiểu dần tắt ngúm ngay khi nghe xong, cảm thấy cái bánh bao trong tay cũng không còn thơm như lúc nãy nữa.
…
La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, ôm kiếm đi ra ngoài, thị vệ Triệu Đông Hán cũng đi theo, ba người tiến về phía núi Đông Sơn.
Không bao lâu, đến bãi đất trống giữa sườn núi, xe ngựa dừng lại.
Không ít hộ đạo giả ngồi trong xe ngựa, thoải mái an nhàn.
Có vài hộ đạo giả nhìn thấy La Hồng, hai mắt sáng lên, mơ hồ có luồng khí cuồng bạo xuất hiện.
La Hồng không quan tâm, kết cục của Hoàn Nhan Xa Cổ rành rành trước mắt, dù có những kẻ tâm cơ bất chính ẩn náu trong đám hộ đạo giả này, hắn cũng không lo lắng rằng những kẻ này sẽ dám ra tay ở Đông Sơn.
Triệu Đông Hán bị luồng khí vô hình trên núi chặn lại, không thể bước qua con đường đá, Tiểu Đậu Hoa thân là Kiếm thị cũng bị luồng khí đó ngăn cản, nhưng mau chóng biến mất, ngầm cho phép nàng đi theo La Hồng vào Tắc Hạ học cung.