La Hồng nhìn thoáng qua những cổ kiếm này, những cổ kiếm này hình như lấy cung Kiếm Tu làm cơ sở, hấp thu khí trong Tắc Hạ học cung để dưỡng bản thân, đây chính là phương pháp dưỡng kiếm đỉnh cấp.
“Thuật kiếm trận.”
La Hồng lật một bản điển tịch, lông mi hơi nhíu.
“Tu vi kiếm thuật của kiếm trận đạt tới cấp bậc Tứ phẩm Ngự Kiếm mới có thể đọc lướt qua, bây giờ ngươi xem cũng vô dụng.”
Nơi xa, Ngô Mị Nương liếc mắt nhìn La Hồng, có lòng tốt nhắc nhở.
La Hồng cười cười, như có điều suy nghĩ, bỏ thư tịch lại chỗ cũ, sau đó hắn lại lật một số điển tịch kiếm đạo thì không còn hứng thú nữa.
Dù sao, những kiếm thuật Trần quản gia dạy bảo cho hắn kia đã đủ cho hắn học tập rất lâu.
La Hồng đến nhanh, đi cũng nhanh, Ngô Mị Nương hơi kinh ngạc nhìn La Hồng nhanh chóng rời đi, dường như không hiểu trong thời gian ngắn như vậy có thể học được gì từ điển tịch.
Rời khỏi cung Kiếm Tu, La Hồng vẫn không có tới cung Tà Tu, mà đi đến cung Phật Tu.
Trong cung Phật Tu, La Hồng không nhìn thấy Khổ Nguyệt hòa thượng, việc này làm cho hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, dường như sau khi Khổ Nguyệt hòa thượng xem bảng danh sách xong liền trực tiếp xuống núi, La Hồng đi loạn trong đó một hồi mới đi ra.
Sau đó mới đưa Tiểu Đậu Hoa đi tới trước cung Tà Tu.
Cung Tà Tu hơi âm u, xây ở góc tương đối hẻo lánh, chưa bước vào trong cung điện, La Hồng đã có thể cảm nhận được khí tà sát tại kia ẩn ẩn phun trào.
“Ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
La Hồng nghĩ nghĩ, cảm ứng được khí tà sát của cung Tà Tu nên không có ý định đưa Tiểu Đậu Hoa đi vào.
Dù sao Tiểu Đậu Hoa đang dưỡng kiếm, khí tà sát trong cung Tà Tu sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả dưỡng kiếm.
Tiểu Đậu Hoa hơi gật đầu, ưỡn ngực hóp bụng tấn chân ở cửa ra vào.
La Hồng cười cười, quay người vào cung Tà Tu.
Vừa vào cung Tà Tu, khí tà sát nồng đậm liền càn quét đến, âm u, áp lực... Đây là quan điểm chính của cung Tà Tu.
La Hồng đặt chân vào đây, khí Chính Dương óng ánh như ánh mặt trời trên người bắt mắt vô cùng.
Những tà tu đang cầm kinh điển Tà Tu xem, nhìn thấy La Hồng cả người đều là khí Chính Khí, sắc mặt khẽ thay đổi, để sách xuống, vội vàng hấp tấp rời đi.
Đương nhiên, cũng có một số hạng người kiêu ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm La Hồng, nhếch miệng lộ ra nụ cười lạnh như băng, nhưng mà cũng không có ở lâu liền rời khỏi cung Tà Tu.
Trái lại La Hồng cảm giác rất thân thiết đối với cung Tà Tu.
Bảy mươi hai viên sát châu xâu chuỗi thành một vòng khép kín ở trong đan điền phóng thích ra lực hấp, từng chút một hấp thu tà khí trong cung Tà Tu thu nạp vào đan điền.
Nhưng mà, bảy mươi hai viên sát châu dường như đã đạt đến cực hạn, không cách nào lại tiếp tục ngưng tụ sát châu.
Việc này khiến cho La Hồng hơi nhíu mày, tiếp theo đó hắn lại nghiêm túc lật xem mấy quyển điển tịch Tà Tu, cố gắng làm hết nghĩa vụ của một tà tu Bại Hoại.
Chẳng qua, La Hồng chẳng tìm được chút cộng minh nào khi nhìn những quyển sách này. Hắn cũng không cảm thấy có chút hứng thú chút nào với phương pháp tu hành Tà Tu ghi chép trong thư tịch.
Hắn có cảm giác, những thứ này kém hơn nhiều so với “Vong Linh Tà Ảnh” và” “Thiên Thủ Tà Phật”
Sau khi xem một hồi, La Hồng bỏ thư tịch lại chỗ cũ.
Hắn tìm một chỗ trống, khoanh chân ngồi xuống, dự định trùng kích tiến lên cảnh giới Tà Tu Lục phẩm.
Cung Tà Tu này có tà sát nồng đậm, là nơi rất tốt để yểm trợ cho hắn.
Tâm thần La Hồng chìm vào đan điền.
Bảy mươi hai viên sát châu lơ lửng, La Hồng vận chuyển 《 Vong Linh Tà Ảnh 》, khí tà sát cuồn cuộn, bắt đầu không ngừng trào lên, trào lên...
Ầm...
Theo sự phun trào của khí tà sát, tướng Thánh Nhân cũng tản ra quang mang, vầng sáng màu trắng càng phát ra nồng đậm.
Làm cho khí Chính Dương trên người La Hồng óng ánh vạn phần.
Có tà tu đẩy cửa vào vừa hay nhìn thấy La Hồng khoanh chân trên mặt đất, tản ra khí Chính Dương như ánh mặt trời.
“Mẹ kiếp!”
“Bệnh tâm thần sao! Một Nho tu chạy tới địa bàn của Tà Tu đột phá, đây là muốn làm cho người ta kinh tởm phải không?!”
Tà Tu này tức giận mắng một câu, quay người rời đi.
Da mặt La Hồng run lên, trong đan điền ầm một tiếng xảy ra biến hóa, khí tà sát đánh vỡ ràng buộc, trong nháy mắt khí tà sát nồng đậm kéo lên một cái cầu thang.
Lục phẩm rồi!
La Hồng mở mắt ra, hơi hưng phấn lấy quyển sổ da người ra.
Ở cột cảnh giới: Lục phẩm ( Địa Sát), Thất phẩm ( Thế Kiếm), Thất phẩm ( Chính Khí)
Tà Tu Lục phẩm, Địa Sát!
La Hồng nheo lại mắt, hắn càng ngày càng mạnh, dần dần sẽ trở thành lão đại bên trong Tà Tu!
La Hồng đứng dậy, tâm thần khẽ động, có cảm giác mình có thể triệu hoán tất cả tà ảnh ra.
Trước kia hắn phải tốn rất nhiều sức khi muốn triệu hoán tất cả ra, hiện tại dường như dễ dàng hơn rất nhiều.
“Tương lai... Một mình ta chính là một quân (1)!”
(1)Quân ở đây có nghĩa là quân đội, ý La Hồng là khi hắn trở nên mạnh mẽ hơn thì sức một mình hắn cũng có thể sánh ngang với một đội quân.
Ánh mắt La Hồng rạng rỡ.
Ý nghĩ vừa động.
Xung quanh cơ thể của hắn, từng viên sát châu hiển hiện, bảy mươi hai viên sát châu lơ lửng, nhanh chóng hóa thành sát châu kiếm màu đeo.
Có lẽ là do tướng Thánh Nhân nên bên ngoài sát châu kiếm bị bao phủ bởi một lớp ánh sangs chính khí nhàn nhạt, trái lại nhìn không ra đây là vật tà sát.
“Kiếm trận sao?”
La Hồng cảm thấy có lẽ hắn có thể đi nghiên cứu kiếm trận một chút, lấy sát châu tụ kiếm trận.
Mặc dù hắn chưa đạt tới trình độ Kiếm tu Tứ phẩm Ngự Kiếm, nhưng mà có thể dùng ý niệm khống chế sát châu kiếm, có thể xem là một loại ngự kiếm cấp thấp rồi, tăng thêm kiếm trận, có lẽ sẽ bộc phát ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.
La Hồng thu hồi sát châu kiếm. Vì vừa đột phá nên tâm tình của hắn không tệ, chắp tay đi ra bên ngoài cung Tà Tu.
Nhưng mà vừa đi đến cửa, bước chân La Hồng dừng lại, sắc mặt dần dần âm u.
Bởi vì hắn nhìn thấy bên ngoài cung Tà Tu.
Khoé miệng Tiểu Đậu Hoa chảy máu, nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy cừu hận, chống kiếm Địa Giao gian nan bò dậy khỏi mặt đất.
Mà phía trước Tiểu Đậu Hoa, một thanh niên mặc cẩm phẩm, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, từng bước một đi tới gần Tiểu Đậu Hoa.