La Hồng quay lại Đông Sơn, mặc dù Triệu Tinh Hà đã nhắc nhở hắn rằng Sở Thiên Nam - người đứng thứ hai trong Hoàng bảng có thể tìm tới hắn để cướp lại tướng quân lệnh trong tay, nhưng hắn không để ý lắm.
Chảng mấy chốc, La Hồng cùng với Triệu Đông Hán và Tiểu Đậu Hoa đã đi tới bãi đất trống giữa sườn núi.
Trong huyện đất tràn ngập máu, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến học cung trên Đông Sơn.
Cây hoa đào vẫn như cũ.
Lý Tu Viễn vẫn nằm nghiêng dưới gốc cây, tay áo rộng đung đưa, trong tay cầm cuốn sách thánh hiền chăm chú đọc.
La Tiểu Tiểu cũng không khóc, ngồi bên cạnh Lý Tu Viễn cười đùa, trong tay còn cầm một nhánh đào cài vào búi tóc của Lý Tu Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như hoa, vui vẻ vỗ tay.
La Hồng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi sững sờ.
Hắn không ngờ rằng quan hệ của La Tiểu Tiểu cùng với Nhị sư huynh đã tiến triển nhanh tới vậy.
“Ca.”
La Tiểu Tiểu nhìn thấy La Hồng, đôi mắt to sáng lên, vui mừng gọi.
Lý Tu Viễn hơi nhướng mi, nhìn qua hướng La Hồng, trong lòng không khỏi thở dài khi nhìn toàn thân La Hồng đầy máu.
Tiểu sư đệ này sát tâm rất nặng, muốn hướng hắn theo con đường chính đạo quả thực là gánh nặng đường xa.
Lý Tu Viễn không đọc sách nữa.
Y đứng dậy ôm lấy La Tiểu Tiểu. La Tiểu Tiểu nhân cơ hội lại cắm vài cành đào lên đầu Lý Tu Viễn, trên mặt cười tươi như hoa.
Lý Tu Viễn cưng chiều nhìn vào mắt cô bé, đưa tay phủi lấy bụi đất dính trên mặt La Tiểu Tiểu: “Nhìn đẹp không?”
Lý Tu Viễn mỉm cười, cũng không lấy cành đào xuống, tay áo phất phơ, đi kèm với hoa đào rơi từ trên cây tựa như tiên cảnh.
“Giải quyết mọi chuyện xong rồi thì vào học học cung đi, phu tử bảo ta hôm nay dẫn đệ đi đọc sách.”
Lý Tu Viễn ôn nhu cười.
La Hồng nghe vậy gật đầu.
“Ta thu nhận Tiểu Tiểu làm đồ đệ, Tiểu Tiểu còn nhỏ, cần một tỳ nữ.”
Lý Tu Viễn quay người ôm lấy La Tiểu Tiểu đi lên theo con đường đá.
La Hồng ngẩn người.
Hồng Tụ cũng lộ vẻ vui mừng, đuổi theo sau đi vào con đường đá. Lực ngăn cách vốn có trên đường giờ như gió mát thổi qua mặt, lay động mái tóc xanh của nàng ta.
La Hồng cười cười, mang theo Tiểu Đậu Hoa tiến vào đường đá, đi về hướng học cung trên đỉnh núi.
“Công tử, còn ta thì sao?”
Vẻ mặt Triệu Đông Hán mờ mịt, nói.
Sao ai cũng lên núi hết rồi?
Còn hắn ta thì sao?
“Ngươi… tự lo liệu đi, thích đi đâu thì đi không thì cứ ở lại bãi đất trống này cũng được.”
La Hồng bật cười, nói.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán mấp máy một hồi, nhìn bóng lưng của đám người La Hồng dần biến mất, không khỏi uất ức ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn.
Lý Tu Viễn dẫn theo La Hồng đến cung điện, y cưng chiều mà ôm lấy La Tiểu Tiểu.
Sắc mặt của La Hồng kỳ quái, cảm thấy Lý Tu Viễn giống ca ca của cô bé hơn là hắn.
Nhưng may mắn là La Hồng rất giỏi kể chuyện xưa còn Lý Tu Viễn thì không.
“Đúng rồi sư huynh, huynh có biết một kẻ tên là Sở Thiên Nam không?”
La Hồng hỏi.
“Sở Thiên Nam? Đệ đệ của Sở Nguyệt sao? À, ta biết, năm đó tỷ tỷ của hắn ái mộ ta.”
La Hồng kinh ngạc.
Sư huynh, huynh cũng phong lưu thật.
“Thực lực của Sở Thiên Nam không tồi, đứng thứ hai trong Hoàng bảng, nếu luận về sức mạnh thì mạnh hơn Gia Luật Sách. Hơn nữa khi còn nhỏ, Sở Thiên Nam đã được Sở Vương Tằng đưa vào cung, rất được Hạ hoàng xem trọng, cũng từng được Hạ hoàng đích thân dạy bảo…”
Lý Tu Viễn chậm rãi nói.
“Nếu không có gì bất trắc thì tương lai người này sẽ tiến nhập Thiên Bảng của Đại Hạ mà chẳng khó khăn gì.”
Mặc dù giọng của Lý Tu Viễn không nặng không nhẹ, nhưng có thể nhận thấy rằng, y cũng đánh giá cao Sở Thiên Nam.
Thiên Bảng của Chiến Bảng Đại Hạ là tiêu chuẩn cao nhất để đánh giá chiến lực đứng đầu, người có thể lọt vào trong Thiên Bảng thì đều là những cường giả đỉnh cấp.
“So với Gia Luật Sách thì thực lực của Sở Thiên Nam nhỉnh hơn. Hơn nữa Sở Thiên Nam còn là một Kiếm tu, được Hạ hoàng ban cho thanh kiếm “Thuần Quân” vang danh thiên hạ, nếu sư đệ chạm mặt y, ha… sư huynh khuyên đệ một câu quân tử động khẩu bất động thủ*.”
*Chỉ nói chuyện chứ không đánh nhau.
Lý Tu Viễn nói.
“Sở Thiên Nam phụng mệnh của Thái Tử chuẩn bị tiếp quản năm nghìn hắc kỵ bên ngoài huyện An Bình, mà trong tay đệ đang nắm giữ tướng quân lệnh nên chắc chắn y sẽ đến tìm đệ.”
La Hồng nói.
“Không sao, sư huynh dẫn đệ đi đọc sách, hắn muốn tìm đệ thì cứ để cho hắn tìm. Nếu đệ không đọc sách xong thì Sở Thiên Nam dù có gầm trời phá đất cũng chẳng thể nào động được tới một cọng tóc của đệ…”
“Sư đệ đọc sách đi. Trên đời này, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện sự đệ đọc sách chứ?”
Lý Tu Viễn trêu chọc La Tiểu Tiểu, nói.
La Hồng nghe xong, sắc mặt kỳ dị, lời của sư huynh nói có ý là… đọc sách có thể trâu bò như vậy sao?
“Hôm nay… huynh không gõ chuông sao?”
La Hồng hỏi.
Lý Tu Viễn lắc đầu: “Không gõ.”
La Hồng thở phào nhẹ nhõm, vậy thì thực không tệ.
Lý Tu Viễn ôm theo La Tiểu Tiểu cùng đưa La Hồng đi đến Tàng Thư Các.
Đây là Tàng Thư Các của học cung, có vẻ không cho người ngoài vào, mặt khác học viên của học cung cũng không được đặc cách bước vào.
Lý Tu Viễn mở cửa ra, bên trong Tàng Thư Các tối om.
“Sư đệ, vào thôi.”
Lý Tu Viễn nói: “Sư đệ từ từ mà đọc, sư huynh sẽ ở đây canh chừng ngươi.”
La Hồng nhìn Tàng Thư Các tối thui, do dự, lưỡng lự không muốn vào.
Lý Tu Viễn thấy vậy, giơ tay lên đẩy hắn vào.
Y đẩy với một lực lớn, La Hồng đứng không vững mà ngã vào trong Tàng Thư Các.
Lý Tu Viễn tay nhanh mắt lẹ, một tay ôm La Tiểu Tiểu, một tay đóng cửa Tàng Thư Các, tiện tay còn đóng chốt cửa lại.