Cánh cửa Tàng Kinh Các đóng lại, thậm chí, La Hồng còn nghe được tiếng khóa rơi.
Lý Tu Viễn đây là muốn nhốt hắn ở bên trong các?
Chết tiệt!
Đọc sách mà cần phải làm đến thế này sao?
Lập tức, trong lòng La Hồng xuất hiện một dự cảm không lành.
La Hồng một mực bài xích việc gõ chuông, Lý Tu Viễn biết điều đó, cho nên Lý Tu Viễn không dẫn hắn đi gõ chuông, mà lại dẫn hắn đến Tàng Kinh Các, đã vậy còn khóa cả cửa lại.
Điều này nói lên rằng, Lý Tu Viễn biết chắc La Hồng sẽ bài xích những đồ vật trong Tàng Kinh Các giống như việc hắn bài xích việc gõ chuông.
Trong lòng La Hồng đột nhiên cảm thấy bi thương.
Tại sao hắn lại gặp phải một kẻ không đáng làm sư huynh như thế.
“Sư đệ, ngoan ngoãn đọc sách đi, sư huynh làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi.”
Bên ngoài Tàng Kinh Các lời khuyên của Lý Tu Viễn truyền vào trong.
La Hồng liếc mắt.
Mang theo ý nghĩ nhập gia tùy tục, đưa mắt quét qua bên trong Tàng Kinh Các.
Bên trong Tàng Kinh Các vốn tối đen, bỗng có ánh lửa nhảy lên, ánh nến đung đưa, chiếu sáng một mảng đen tối.
Không gian bên trong căn phòng rộng hơn tưởng tượng rất nhiều, hàng loạt quyển sách được xếp ngăn nắp chỉnh tề trên giá sách, phía bên trên trưng bày rất nhiều thư tịch, đủ các niên đại, khiến cho người ta gợi nhớ đến một khoảng thăng trầm của thời gian.
Mỗi một quyển tịch thư cũng giống như một vị hiền triết thượng cổ, đứng sừng sững ở trong dòng chảy thời gian, nghịch ngợm nháy mắt ra hiệu cho ngươi.
Vốn dĩ trong lòng La Hồng có chút bức bối, ở thời điểm này lại trở nên yên lặng.
Máu của những người vừa bị hắn giết còn vương lại, dường như cũng được vô số hương sách tẩy rửa.
La Hồng mặc y phục trắng, nhanh nhẹn di chuyển giữa từng giá sách, ngón tay thon dài kẽ vuốt lên cạnh giá sách, mùi mực lan tỏa, quẩn quanh ở giữa hơi thở.
Hắn vương tay, lấy ra một quyển sách. Mắt chưa nhìn đến thì trong sách đã có vô số ý niệm phun trào, giống như có ai đó đang thấp giọng thì thầm vào tai hắn.
Trong đan điền của La Hồng, hư ảnh Thánh nhân mở mắt, giống lộ ra nụ cười vui mừng.
Nơi ma kiếm A Tu La cư ngụ hiện lên hình ảnh hồng y xinh đẹp, hừ một tiếng nhỏ xíu như không hề có, hóa thành một luồng sáng một lần nữa quay trở lại ma kiếm.
Mà hư ảnh Tà thần đang ngồi xếp bằng trong Nê Hoàn Cung của La Hồng thì ghét bỏ mà nhếch miệng, thu liễm khí tức, tựa như trở nên trong suốt.
Trong lúc La Hồng đọc sách, thời gian lặng lẽ trôi qua.
……
Không phải tất cả học sinh trong học cung đều có thể vào được Thiên Cơ bí cảnh, cho nên, vẫn có không ít học sinh đến học cung, tu tập ở các cung điện lớn.
Cho nên học cung cũng không cô quạnh, ngược lại thỉnh thoảng có bóng người lấp lóe.
Tiêu Nhị Thất và Ngô Mỵ Nương một lần nữa lại bị trưởng bối đưa đến, đi đến Đông Sơn, bước vào học cung.
Ngay thời điểm hai người chạm mặt, xuất hiện trăm mỗi cảm xúc
Tiêu Nhị Thất đeo đao hai bên hông, có vài phần biếng nhác, có mấy phần bất cần đời: “Lão Ngô, người đã nghe chứ? Lão La lại gặp rắc rối…… Thái tử Đại Hạ hạ lệnh muốn bắt hắn vào Đế Kinh, hắn liền trực tiếp đoạt thánh chỉ, giết khâm sai, giết sạch binh lính muốn bắt hắn vào kinh thành…….”
Tiêu Nhị Thất chậc chạc, kinh thán không thôi.
Bí cảnh Thiên Cơ mới được đóng lại không bao lâu, La Hồng lại gây ra chuyện lớn như vậy.
“Đây là chuẩn bị trở mặt hoàn toàn với Hạ gia sao?” Tiêu Nhị Thất không khỏi tò mò, nói.
Nàng liếc nhìn Tiêu Nhị Thất một cái, tức giận nói: “La Hồng đã làm gì sai? Thái tử Đại Hạ hạ lệnh sai người bắt hắn vào kinh thành, còn bổ nhiệm u Dương Phi làm khâm sai, rõ ràng là đang dự định mượn u Dương Phi âm thầm ra tay giết chết La Hồng, nếu La Hồng ngoan ngoãn vào kinh thành, hiện tại thi thể cũng đã lạnh luôn rồi.”
Ngô Mỵ Nương ngược lại nhìn thấu tất cả.
Tiêu Nhị Thất gật gật đầu, suy luận này không hề sai.
Hai người không nói gì nữa, chuẩn bị vào trong học cung tu hành.
Lúc đi qua Tàng Kinh Các, hai người liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
“Tàng Kinh Các này, chỉ có đệ tử của phu tử mới có thể vào, nghe nói ở trong đó có thể gia tăng ngộ tính, nếu có cơ hội tiếp xúc với sách của Thánh nhân thì rất có thể sẽ được ý chí Thánh nhân tẩy rửa và hun đúc, tương lai đạo tu hành…… sẽ lên như diều gặp gió.”
Tiêu Nhị Thất nói.
Ngô Mỵ Nương quả thực có mấy phần hâm mộ, đáng tiếc, có hâm mộ cũng không được.
Trước đó rất nhiều người tranh giành vị trí đệ tử của phu tử, cuối cùng chỉ có La Hồng là được.
Để trở thành đệ tử phu tử, không chỉ có cơ duyên, mà còn cần vận khí.
“Lão Ngô……ngươi nói, bây giờ Lão La có đang ở trong Tàng Kinh Các này không?
Tiêu Nhị Thất đột nhiên hỏi.
Ngô Mỵ Nương nghe vậy, khẽ giật mình.
Lập tức, đôi mắt hai người hướng nhìn về phía Tàng Kinh Các có mấy phần u oán, cũng có chút chua xót.
Phu tử lại mở cửa sau cho La Hồng.
Đây chính là sự khác biệt giữa đệ tử thân truyền và đệ tử bình thường.
……
Bên ngoài huyện Bình An, đình Nam Lý.
Cây cỏ mọc bên ngoài đình.
Một thanh niên thân mặc cẩm bào, đầu đội kim quan nghỉ ngơi ở trong đình.
Bạch mã bị cột một bên đang gặm cỏ.
Trong đình, ngoài người thanh niên này ra, còn một ông lão trông vô cùng bình thường, mặt đầy nếp nhăn, giống như một lão nông dân quanh năm dãi nắng dầm sương. Quần áo mặc trên người cũng không giống người thanh niên áo quần lộng lẫy kia, mà là một bộ y phục bằng vải lanh bình thường, giống như một lão nông phu ở tầng lớp dưới chót, cười hé lộ hàm răng ố vàng.
“Lão Hoàng, ông nói xem, nếu ta đến thẳng đại doanh Hắc Kỵ thì Triệu Tinh Hà có đồng ý để ta tiếp quản không?”
Thanh niên tiện tay rút sợi cỏ dại khô đang ngậm trong miệng ra, nhìn lên mấy đám mây trên trời, nói.