Cảnh tượng trước mắt này có hơi buồn cười, không ít học viên trong học cung lộ ra vẻ mặt quái dị, Ngô Mị Nương dở khóc dở cười lắc đầu còn Tiêu Nhị Thất thì bất chấp cười to.
“Lão La vẫn là lão La mà, bị ghi vào cuốn sổ ấy rồi thì không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Tiêu Nhị Thất nói.
Bỗng nhiên gã lại hơi hâm mộ La Hồng, còn định học hỏi theo La Hồng tự làm cho mình một cuốn sổ nhỏ. Chờ đến khi gã hành tẩu khắp giang hồ theo lời gia huấn của tổ tiên Tiêu gia, thấy ai đáng ghét thì ghi thù vào cuốn sổ, sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại danh dự!
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhị Thất đột nhiên hiểu ra một chút về La Hồng, có thù tất báo, bản chất Kiếm tu là như thế mà Đao khách như gã cũng như thế.
Chỉ có như thế thì ý niệm trong đầu sẽ thông suốt, không còn buồn bực phiền lòng, thanh kiếm không còn mềm oặt yếu ớt.
Sở Thiên Nam đã thua rồi.
Trận chiến vừa rồi khiến cả quảng trường trong học cung như một bãi hoang tàn, trận chiến giữa hai người kia khiến những người chứng kiến nửa hiểu nửa không.
Ý chí thiên tử, Hư ảnh Thánh nhân… đây sao có thể là một trận ước chiến bình thường được chứ.
Trên đường đá.
Sở Thiên Nam ho ra máu, nhìn La Hồng tiêu sái quay lưng rời đi.
Đây là phong thái của kẻ chiến thắng.
Hắn ta thừa nhận là đã đánh giá thấp La Hồng, vốn cho rằng con bạch xà này trấn thủ ở huyện An Bình nhỏ này vốn chưa có thực lực là mấy, với Thuần Quân trong tay hắn ta có thể dễ dàng chém đứt nó, nhưng xem ra hắn ta đã quá coi thường đối thủ rồi.
Không chỉ mất hết mặt mũi, mà còn bị đoạt mất Thuần Quân.
“La gia xuất chân long rồi…”
Sở Thiên Nam lầm bầm, lau vết máu ở khóe miệng.
“Thuần Quân, ta nhất định sẽ quay về đoạt lại.”
Sở Thiên Nam nói.
Thanh âm vang vọng khắp đường đá, kế đó xoay người đi.
Trên bãi đất trống giữa sườn núi, lão Hoàng rút đao ra, chém xuyên qua rào chắn của đường núi, đến bên cạnh Sở Thiên Nam.
Lão Hoàng cười lộ cả hàm răng vàng: “Tiểu Hầu gia, người thấy thế nào?”
“Ta đã coi thường La Hồng, coi thường La gia, đây là điều ta phải nhận.” Sở Thiên Nam nói.
Lão Hoàng cười cười, kéo lấy vạt áo của Sở Thiên Nam, trong chớp mắt đã đi tới cuối đường đá, dừng chân tại bãi đất trống.
Triệu Tinh Hà một thân mặc hắc giáp, bình tĩnh nhìn Sở Thiên Nam.
Ý chí của Hạ Hoàng ẩn chứa bên trong thanh kiếm của Sở Thiên Nam, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là Hạ Hoàng sớm đã chống lưng cho Sở gia rồi.
Nghĩ tới đây, nét mặt vốn nghiêm nghị của Triệu Tinh Hà lộ chút biểu cảm không rõ ràng, ông giơ tay lên, đặt tay ngay chuôi đao trên thắt lưng.
Lão Hoàng nhếch miệng cười lộ ra hàm răng vàng ố.
Sở Thiên Nam nhìn Triệu Tinh Hà, nói: “Triệu chủ tướng, năm nghìn quân hắc kỵ này ta không có cơ hội tiếp nhận rồi, hy vọng lần sau chạm mặt, có thể mở mang hiểu biết về uy phong của hắc kỵ La gia.”
Sở Thiên Nam nói.
Triệu Tinh Hà nheo mắt nói: “Tiểu Hầu gia có thể nhìn thấy.”
Có thể nhìn thấy ở chiến trường.
Sở Thiên Nam cười đầy ẩn ý, không nói nhiều lời, đi cùng lão Hoàng xuống núi, đi ngang qua đám giang hồ khách không dám hó hé một lời nào, xoay người nhảy lên bạch mã, phi thẳng ra khỏi huyện An Bình như hai luồng sấm sét màu trắng.
Trong học cung, mặt đất xung quanh hỗn độn, vô số khe rãnh chạy ngang dọc không theo quy tắc nào.
Đám học sinh đang tụ tập không ngừng thảo luận, tán thưởng không thôi, trận chiến ngày hôm nay quả thực đáng cho bọn họ mang làm đề tài trong suốt mấy năm.
Cứ cho là kết quả trận đấu có phần bất ngờ đối với bọn họ, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán.
Dù rằng Sở Thiên Nam đứng hạng hai trong Hoàng bảng thì tu vi cũng chỉ là Tứ phẩm, chưa lên tới Tam phẩm.
Tứ phẩm trở xuống nằm trong Hoàng bảng, Tam phẩm nằm trong Huyền Bảng, Nhị phẩm nằm trong Địa Bảng, Nhất phẩm nằm trong Thiên Bảng…
Đây là cách phân chia xếp hạng Võ lực của Chiến Bảng Đại Hạ.
Lần trước La Hồng đánh một trận với Gia Luật Sách ở trong Thiên Cơ bí cảnh, khi đó La Hồng mang theo tu vi Thất phẩm tiến nhập bí cảnh, thăng lên thành Kiếm tu Lục phẩm khi ở trong đó.
Lục phẩm là có thể đấu với Gia Luật Sách.
Nhưng hiện giờ La Hồng đã lên hàng Ngũ phẩm, thực lực của Sở Thiên Nam và Gia Luật Sáchchênh lệch không lớn, việc La Hồng đè ép được Sở Thiên Nam cũng không khiến người ta quá khó tiếp nhận.
Huống chi rằng La Hồng còn vào trong Tàng Thư Các, hiểu thấu chân ngôn của Thánh Nhân, được ý chí thánh nhân tăng thêm sức mạnh.
Nếu không phải như vậy, kết quả của trận chiến này hẳn sẽ là La Hồng bại nhiều thắng ít.
Dù sao thì Sở Thiên Nam cũng có ý chí thiên tử gia trì, La Hồng không có hư tướng thánh nhân chắc chắn sẽ đánh không lại.
Một nhát kiếm cuối cùng của hai người quả thực khiến người xem xung quanh vô cùng kinh ngạc, dù là Sở Thiên Nam hay là La Hồng đi chăng nữa, thì một chiêu kiếm cuối cùng ấy cũng xứng đáng để vang danh thiên hạ.
Điều này khiến cho không ít học viên sinh ra một loại cảm xúc, sinh cùng thời với hai người này quả thực là quá bi ai.
Đương nhiên loại cảm xúc này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Bọn họ cũng là thiên tài, có thể nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc, biến áp lực thành động lực, chuẩn bị tiếp tục tu luyện trong học cung.
La Hồng mang theo Thuần Quân, dẫn theo Tiểu Đậu Hoa chậm rãi đi tới. Bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì phấn khích, bên cạnh nàng còn có tỳ nữ Hồng Tụ.
“Công tử… Người… lợi hại quá đi!”
Tiểu Đậu Hoa kích động đến xoắn xuýt cả đầu lưỡi.
Đó chính là Sở Thiên Nam đó, Tiểu Đậu Hoa thân là con gái của Ngự Sử, lúc nhà nàng chưa bị sa sút thì đã từng nghe qua thanh danh của Sở Thiên Nam rồi.
Được Hạ Hoàng triệu kiến, ban kiếm, phong chức Hầu, tiền đồ rộng mở biết bao.
Ngay cả phụ thân của nàng cũng phải khen ngợi Sở Thiên Nam kia mà.
Nhưng một thiên kiêu kiêu ngạo như thế đã bị công tử đánh bại hoàn toàn!