Lý Tu Viễn giơ tay vào khoảng không, Hạo NhiênChính khí đổ xuống, nhắm vào cánh cửa, lần lượt khóa chặt từng chốt một.
Phía sau cánh cửa, truyền ra tiếng kêu gào thê lương của La Hồng.
“Cho ta ra ngoài!!!”
Lý Tu Viễn tựa lưng vào cửa, một tay ôm La Tiểu Tiểu đang sững sờ, một tay che miệng, lắc đầu thở dài.
“Sư huynh cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Đọc nhiều sách, học được nhiều Ý Chí Thánh Nhân, làm theo lẽ phải… đó mới là Chính đạo.”
Đối tới tiểu sư đệ này, y đã tận tâm hết lòng giúp đỡ rồi.
…
Ở Tác Bắc, cát vàng phủ đầy trời.
Trên thành, dưới thành, cùng dõi theo.
Làn gió nhẹ phảng phất mang theo lớp cát mịn đang phủ trên mặt đất cùng với cẩm bào của Từ Uẩn.
Trong tay ông ta đang cầm thủ dụ, là thủ dụ của thái tử.
Kỳ thực Từ Uẩn biết rõ thái tử đang muốn làm gì, y muốn nhân cơ hội này làm suy yếu tầm ảnh hưởng của La Nhân Đồ đối với quân binh, mở đường cho Sở gia tiếp quản hắc kỵ dễ dàng hơn.
Thế nhưng, nói thì dễ chứ làm mới khó.
Nghĩ tới đây, việc nên làm Từ Uẩn vẫn phải làm, ông ta là Tự khanh của Đại Lý Tự, nguyện một lòng trung thành với Hạ Hoàng
“Mở cổng thành, thánh chỉ tới.”
“Lúc này Hạ Hoàng đang bế quan, thái tử cầm quyền, thấy thủ dụ của thái tử cũng như thấy thánh chỉ.”
Từ Uẩn vung tay, nâng cuộn thánh chỉ được làm từ tơ lụa vàng lên, nói.
Ở thành lâu, một vị chủ tướng khoác hắc giáp bình tĩnh quan sát, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có ý định mở cổng thành.
Xung quanh đều tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến mức khiến người khác nổi điên.
“Thỉnh La tướng quân ra ngoài thành tiếp thánh chỉ.” Từ Uẩn nâng thánh chỉ hồi lâu, mới chậm rãi nhắc lại, giọng nói cất lên như tiếng chuông, vang vọng khắp thành trì.
Tiếng giáp lạch cạch truyền đến.
Phía trên cổng thành, từng vị chủ tướng khoác hắc giáp từ từ bước ra ngoài.
Bọn họ lẳng lặng đứng trên thành trì, nhìn xuyên qua bức tường phòng thủ, thản nhiên nhìn xuống dưới thành lâu, thấy một mình Từ Uẩn đang đứng nâng thánh chỉ.
Không chỉ vậy, phía trên tường thành, vô số binh lính khoác hắc giáp từ từ xuất hiện, những chấm đen từ đằng xa đều cùng nhìn về hướng của Từ Uẩn thông qua lớp tường thành.
Từ Uẩn đối mặt với ngàn vạn ánh mắt dõi theo, tuy bề ngoài không lộ bất cứ cảm xúc nào nhưng trong lòng có chút hoảng loạn.
Thái độ này của hắc kỵ, còn thái độ của La Hậu… xem chừng là muốn gây sự rồi.
Nhưng La gia đã nhịn nhục nhiều năm rồi, thật sự có gan rút đao sao?
Có phải vì lần trước Trần Thiên Huyền đã đấu một trận với Gia Luật A Cổ Đóa trên thảo nguyên, dùng một kiếm mở Thiên môn, tiến vào cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên, nên mới tăng thêm sức mạnh cho La gia?
Từ Uẩn hít sâu một hơi, giữ vững tâm trí.
Ông ta mở cuộn thánh chỉ ra.
Từ tốn đọc lên: “Thủ dụ của thái tử, tướng quân La Hậu điều binh đến huyện An Bình, khiến chủ tướng Triệu Tinh Hà bỏ qua luật pháp của Đại Hạ, tự ý xuất binh, tội không thể tha, đó là phạm luật, tướng quân có tội nên phạt bổng lộc một năm, chiếu cáo toàn quân, phải tự đóng cửa ở trong thành hối lỗi, không được bước ra khỏi thành nửa bước, khâm thử.”
Vừa dứt lời.
Trên cổng thành.
Ánh mắt của từng vị chủ tướng như bùng lên ngọn lửa, đằng đằng sát khí.
Không chỉ đám chủ tướng mà vô số binh sĩ trong thành cũng vô cùng tức giận, hệt như sói hoang đang gầm gừ.
GIữa thiên địa, dường như chỉ còn lại một màu máu.
Sắc mặt của Từ Uẩn khẽ thay đổi, ông ta có cảm giác như chính mình đang đối diện với cơn sóng tử thần của biển cả.
Một màu máu mang theo khí thế áp bách mà đến.
Đây là… quân thế?
Cho dù Từ Uẩn có là cao thủ Nhất phẩm đi nữa thì trong đầu ông ta hiện giờ chỉ còn có ý nghĩ muốn thoái lui.
Két… Két…
Ngay lúc bầu không khí đang bị kéo căng đến nghẹt thở.
Cổng thành đã đóng từ lâu dần được mở ra.
Tựa như lớp bụi đã đóng mạng ở đây nhiều năm, âm thanh kéo cửa chói tai như tiếng sấm, tách lớp bụi ra từng mảng.
Kế đó ông ta nhìn thấy một bóng người khoác hắc giáp, bên hông giắt một thanh đao, tay đặt lên chuôi, đi từng bước ra khỏi thành.
“La tướng quân…”
Từ Uẩn nhìn La Hậu, cố chịu đựng cảm giác áp lực đè nén do quân binh mang lại, mở miệng nói.
Nhưng La Hậu phớt lờ, đi đến trước mặt ông ta.
Tay tháo mũ giáp trên đầu xuống, hiện lên khuôn mặt phúc hậu đang mỉm cười, tóc mai bay tán loạn theo gió.
Từ Uẩn cũng cười theo.
Tiếp theo đó, nụ cười trên mặt ông ta chợt cứng đờ.
Ông ta thấy La Hậu rút đao ra.
“Hạ Cực còn chưa phải là Hạ Hoàng, cũng xứng để hỏi tội ta sao?
Cùng lúc đó, tiếng leng keng văng vẳng khắp nơi.
Trên thành lâu, bảy chủ tướng không chút biểu cảm rút thanh đao ra, tướng sĩ trong thành cũng đồng loạt rút đao theo.
Ánh sáng phản chiếu từ thanh đao chói lóa xuyên thủng qua bầu trời đầy sao.
Một đao chém thẳng xuống.
Ngay lập tức Từ Uẩn khởi động khí tức Nhất phẩm, để lại thánh chỉ, chạy xa trăm trượng không ngoái đầu lại.
Tại vùng đất được phủ đầy cát bỗng xuất hiện vết nứt rộng hơn trăm trượng như muốn nuốt chửng cả vùng đất này.
Thánh chỉ Hoàng Kim mơ hồ bộc phát ra uy áp.
Nhưng dưới một nhát đao chém xuống, lập tức bị chẻ làm đôi, rơi thẳng xuống đất.
Một đao chém đứt thánh chỉ.
Đôi giày bằng giáp sắt của La Hậu giẫm mạnh lên, đá thánh chỉ văng xuống nền đất đầy cát, ông liếc nhìn về phía Từ Uẩn ở đằng xa, nở một nụ cười hiền hậu.