Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 288: Anh Tài Kiệt Xuất Trong Thiên Hạ Tề Tụ Giang Lăng (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Tu Viễn lập tức ngừng việc đưa tinh thần lực vào trong sách thánh nhân.  

Trên tảng đá xanh, nhiều học sinh đang đắm chìm tinh thần vào bên trong bí cảnh lần lượt mở mắt ra  

Từng ánh mắt nhìn nhau hoảng hốt, ngồi xếp bằng trên tảng đá xanh.  

Thì ra, tuy rằng bọn họ đã trải qua nhiều trận chiến đấu, trải qua đủ loại thử thách ở trong bí cảnh nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn chỉ là ngồi trên tảng đá xanh.  

“Kỳ thi tháng kết thúc, tiếp theo sẽ là ba trận khiêu chiến đệ tử của phu tử dành cho ba thứ hạng đầu trong cuộc thi tháng lần này.”  

Lý Tu Viễn đóng quyển sách Thánh Nhân lại, giơ tay lên vẫy vẫy.  

Phiếu điểm đã được viết xong nhưng vẫn chưa khô mực nhanh chóng bay lên, trôi về hướng mỗi học sinh.  

Từng học sinh lao xao nhận tờ thành tích, nhìn thấy thành tích của mình, có kẻ xúc động, có người vui mừng nhưng cũng có người thất vọng che mặt.  

Tiêu Nhị Thất nhìn xếp hạng của mình, lại tiến đến Ngô Mỵ Nương ở bên cạnh, nhìn thấy Ngô Mỵ Nương xếp hạng nhất, lập tức liền chua xót.  

Tốt xấu gì gã cũng là hạng nhất thi võ cơ mà, sao tổng kết lại đứng hạng nhì cơ chứ.  

Nhưng, rất nhanh, gã liền ỉu xìu, hiển nhiên trong thước đo đánh giá của Lý Tu Viễn, đứng nhất trong cuộc thi văn có giá trị cao hơn.  

Mặc dù Tiêu Nhị Thất không cam lòng, nhưng gã cũng không dám bày tỏ bất mãn với Lý Tu Viễn.  

Nghe người ta nói Lý Tu Viễn nà tuy là Bán bộ Nho tiên, nhưng cũng không phải người có tính tình tốt gì.  

Trên tảng đá, các học sinh lần lượt đi xuống.  

Chỉ có một bóng người vẫn ngồi xếp bằng trên đó.  

Nhiều học sinh quay đầu lại, trong lòng chấn động, thích thú, lần lượt cất tờ phiếu điểm của mình đi, mang theo hứng thú nhìn về phía tảng đá xanh.  

Trận chiến tiếp theo trên tảng đá xanh mới là trọng điểm của kỳ thi tháng này.  

Ba học viên đầu bảng thi tháng sẽ khiêu chiến với đệ thân truyền của phu tử.  

Không ít học sinh cũng có vài phần mong đợi.  

Đặc biệt là, La Hồng vừa mới được xếp vào hạng hai Hoàng Bảng, càng làm cho những học sinh thêm phần hứng thú.  

Nếu La Hồng bị lật xe, thua trong trận chiến lần, vậy thì thú vị rồi.  

Trên tảng đá xanh, La Hồng khoanh chân, nhắm mắt, dường như đang điều khí.  

Hắn đột nhiên mở mắt, chớp mắt một cái, khí Chính Dương ở quanh người, giống như hóa thành một vệt hào quang sáng chói ngút trời.  

Hào quang chói mắt kia, khiến không ít học sinh bên dưới kinh ngạc thốt lên.  

“Không hổ là La Hồng, khí Chính Dương lại trở nên dày đặc hơn rồi, có được Hư tướng Thánh Nhân, chính khí càng dày đậm cũng là bình thường.”  

“Nghe nói khí Chính Dương là biểu hiện nội tại của một người, một người càng cương trực công chính, khí Chính Dương sẽ càng lúc càng phát thêm dày đặc.”  

“La Hồng không cương chính? Không chính trực? Trước đó, trong cuộc khảo hạch học viên học cung, đã một mình đàn áp bao nhiêu người Hồ? Nghe nói La Hồng công tử là khắc tinh của tà tu, tà ma ở huyện An Bình bị một mình hắn trừng trị hết!”  

Từng học sinh châu đầu ghé tai, thời gian dần trôi qua, không ít ánh mắt đang nhìn về phía La Hồng biến thành ngưỡng mộ.  

Mức độ ngưỡng mộ trong mắt, so với những tên giang hồ kiếm khách hay những bách tính thích tham gia náo nhiệt ở huyện Bình An cao hơn rất nhiều.  

Những học sinh này phần lớn đều là thiên tài đến từ các nơi, để được họ chấp nhận cũng không phải là việc dễ dàng.  

Mà. La Hồng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, trong lòng lại bị thương  

Có phải các ngươi lại đang âm thầm khen bản công tử không?  

Đừng tưởng rằng bảng công tử không biết!  

Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới gốc cây đào, cây đào hoa nở rực rỡ, từng đóa hoa đào chập chờn đung đưa trong gió.  

“Cuộc thi này tương đối thoải mái, các ngươi tự do phát huy đi, đương nhiên, chỉ là so tài, đến điểm là dừng, chớ có đuổi cùng giết tận.”  

“Còn có, La Hồng cấm không được sử dụng Hư tướng Thánh Nhân.”  

“Uhm, cứ như vậy, bắt đầu thôi…  

Lý Tu Viễn nói.  

Ở bên trong Tắc Hạ học cung, một khi La Hồng thi triển Hư tướng Thánh Nhân, nhận được sự gia trì từ ý chí Thánh Nhân, vậy thì căn bản không cần phải đánh.  

“Lão Tiêu, lên đi.”  

Lý Tu Viễn vừa dứt lời, ánh mắt La Hồng lướt qua, rơi ở trên người Tiêu Nhị Thất.  

Tiêu Nhị Thất nheo mắt, cẩm bào trên người tung bay, bên hông lộ ra một nửa chuôi đao.  

Ngô Mị Nương và Khổ Nguyệt cũng không định ra tay, tất cả đều yên tĩnh quan sát.  

Nhưng, bên trong mắt họ cũng lấp lánh ánh sáng, rất mong chờ kết quả của trận chiến này.  

La Hồng… đăng lâm Hoàng bảng, đây là một độ cao khiến bọn họ phải sợ hãi thán phục, thể hiện sự công nhận của Tư Thiên Viện đối với La Hồng, chấp nhận La Hồng là thiên kiêu tuyệt thế.  

Là thiên kiêu cùng cấp bậc với Gia Luật Sách, Sở Thiên Nam.  

Nhưng…  

Trên thực tế, Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương với những người khác đều biết, La Hồng có thể chiến thắng Gia Luật Sách ở trong Thiên Cơ bí cảnh là nhờ địa lợi, là vì nhận được truyền thừa, mượn pháp lực đặc thù trong bí cảnh mới có thể đè ép được Gia Luật Sách. Mà đối với Sở Thiên Nam, cũng là mượn Hư tướng Thánh Nhân, thánh nhân cầm ma kiếm, mới chiến thắng được Sở Thiên Nam.  

La Hồng đều là mượn nhờ ngoại lực.  

Bọn họ cảm thấy, bọn họ có lẽ…… vẫn còn có cơ hội chiến thắng  

Trước đó La Hồng chẳng qua là Thất phẩm, Lục phẩm, mà nay, La Hồng đã Ngũ phẩm.  

Chiến đấu trong cùng cấp, khả năng bọn họ thất bại là vô cùng lớn, nhưng chí ít, bọn họ có cơ hội biết được, rốt cuộc thì chênh lệch giữa bản thân mình và La Hồng là bao nhiêu.  

Oanh!  

Trên người Tiêu Nhị Thất bỗng nhiên có đao khí cuồn cuộn, sợi tóc của gã bị thổi không ngừng tung bay.  

Hai tay gã rơi xuống bên trên nửa chuôi đao bên hông  

Nhảy lên tảng đá xanh.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.