Trấn Bắc Vương già nua nhìn tin trong mật thư, có chút hoảng hốt.
Một khắc sau, mật thư bị vò thành một viên tròn, bị chấn vỡ nát.
"Hạ Cực!"
Trấn Bắc Vương nhắm mắt lại, hô hấp vô cùng dồn dập, chóp mũi hít sâu một hơi, như một con rồng to lớn hít ra thở vào.
Râu tóc căng cứng, sát khí trên người Trấn Bắc Vương cuồn cuộn.
"Di vật của Hồng Trần... mà hắn dám lấy ra làm vật ban thưởng, đây là thưởng kiếm sao, đây là đem La gia ta ra làm trò cười..."
Trấn Bắc Vương mở mắt, khô phục lại bình tĩnh, nhưng ẩn sâu dưới đáy mắt là sự mệt mỏi.
Trong bóng tối xuất hiện bóng người, âm thanh mang theo mấy phần hàn ý, nói: "Vương gia, có cần thuộc hạ tập hợp Ảnh Vệ, đi đoạt lại "Phiêu Tuyết" của Tiểu vương gia không?"
"Không được, Đại hội thưởng kiếm này là cạm bẫy trần trụi. "
"Ngụy lão cẩu tự mình bảo vệ kiếm, Lão Ly cùng lắm chỉ đỡ được mười chiêu của Ngụy lão cẩu, người cảm thấy ngươi có thể đánh thắng được sao? Hơn nữa còn có năm vạn quân lính phủ Giang Lăng, Tri phủ Giang Lăng là Trương Tĩnh Chi, con trai của Trương Thọ Phủ. Người này không hề giống Trương Thọ Phủ, hành xử vô cùng cổ hủ cứng nhắc, trong lòng hắn ta quy củ là lớn nhất, nếu xuất thủ đoạt kiếm, chắc chắn hắn ta sẽ lệnh năm vạn quân xuất động, đến lúc đó... tất cả các ngươi đều sẽ bị bắt."
Trấn Bắc Vương bình tĩnh nói.
Bóng người trong bóng tối liền phẫn nộ cùng không cam lòng.
"Hạ Cực muốn dùng cái này để kích thích bản vương, nhưng, hết lần này đến lần khác bản vương không xuất thủ..."
"Huống hồ, mục tiêu của Hạ Cực không phải bản vương." Trấn Bắc Vương hít một hơi sâu: "Hạ Cực đem Phiêu Tuyết kiếm làm phần thưởng, mục đích lớn nhất là muốn dẫn dụ La Hồng, mục tiêu của hắn ta là La Hồng."
Bóng người trong bóng tối khẽ giật mình.
"Tiểu công tử?"
"Di vật lúc còn sống của đại bá La Hồng, lấy tính khí chính nghĩa lẫm liệt, cương trực, trong mắt không một hạt bụi của La Hồng, biết được di vật của đại bá bị vũ nhục, sao lại không đến?"
Trấn Bắc Vương nói, nói xong, thở một hơi thật dài
"Đứa trẻ này... chính là quá chính trực đi."
Trong bóng tối Ảnh vệ trầm mặc.
Sau đó, trong đình dài rơi vào yên tĩnh.
Hồi lâu, Trấn Bắc Vương mới lệnh nô bộc mang giấy bút đến, tự mình viết thư tín, sau đó, một con chim bồ câu tung cánh bay khỏi Trấn Bắc Vương phủ.
Trấn Bắc Vương đặc biệt viết một lá thư, bảo La Hồng đừng tham gia Đại hội thưởng kiếm.
...
Đế Kinh.
Phủ Ninh Vương.
Đây là một tòa phủ đệ có vài phần xơ xác, ít nhất là từ bên ngoài nhìn vào, hiện tại trong mắt rất nhiều quan viên trong triều Đại Hạ, chủ nhân của toà phủ đệ này, càng tiêu điều, thảm hại hơn.
Vương phi bị Hạ Hoàng nhìn trúng, đưa vào cung cấm, nạp làm phi tử, thể nhưng Ninh Vương một lời cũng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn mà tiếp nhận.
Đây là chuyện thảm hại đến mức nào, vợ bị cướp mất, ngay cả dũng khí vì hồng nhan mà phẫn nộ cũng không có.
Nhưng, mọi người lại đều thông cảm cho ông ta, bởi vì người cướp vợ là Hạ Hoàng, thiên tử chí cao vô thượng của Đại Hạ
Bên ngoài phủ đệ vô cùng đìu hiu, nhưng bên trong lại không giống như thế.
Không chỉ lá rơi được quét sạch sẽ, ngay cả trung đình cũng đều được quét dọn đến không nhiễm bụi trần.
Trong phòng, một nam tử trung niên uy nghiêm, ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, phía trước, có một người mang mạn che mặt, chỉ nhìn phong thái giữa lông mày thôi cũng đủ biết dung nhan của người này vô cùng xinh đẹp. Tay nàng ta ôm một cây Tiêu Vĩ mộc cầm (*), ngón tay trắng nõn tinh tế gảy trên từng dây đàn, tiếng đàn như hạt châu rơi trên trên đĩa ngọc quẩn quanh không dứt.
(*) Một loại đàn cổ, do Thái Dung thời Đông Hán chế tác. Phần đuôi đàn bị cháy xém khi Thái Dung đi lánh nạn. Vì có âm sắc êm dịu dễ nghe nên Tiêu Vĩ cầm sớm nổi danh thiên hạ. Một trong Tứ đại cổ cầm.)
Đàn hương đong đưa quanh quẩn, xoay tròn trong phòng.
Khiến cho người ta tĩnh khí ngưng thần, tinh thần có chút dao động.
Hồi lâu, tiếng cầm dần dừng lại.
Bàn tay nữ tử đặt lên đàn, khiến dây đàn ngừng hẳn, tiếng đàn trong phòng cũng theo đó mà biến mất.
Bóng dáng người ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cũng từ từ mở mắt.
"Cầm nghệ của Tư Đồ Đại Gia càng ngày càng cao thâm, nghe được tiếng đàn, tâm bản vương như được tẩy rửa, vui vẻ không thôi."
Ninh Vương kẽ cười.
Nữ tử đứng lên, khẽ cúi người, dung nhan tuyệt mỹ để lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Vương gia quá khen."
Ninh Vương phất phất tay, đứng lên, duỗi lưng một cái, trên mặt không hề có một chút uất hận gì khi phu nhân bị cướp đi.
Ngược lại thoải mái nhàn nhã giống như một ông chủ điền trang hơn.
Ninh Vương chắp hai tay sau lưng, nhìn quanh đình đã được quét dọn không còn một hạt bụi, cười nói: "Tư Đồ Đại Gia sao không đi Giang Lăng một chuyến?"
"Thanh kiếm "Phiêu Tuyết" của La Hồng Trần, bị huynh trưởng của ta đem ra làm phần thưởng, Tư Đồ Đại Gia không tức giận?"
Ninh Vương xoay người, mỉm cười nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ nhạc công.
Nữ tử đã mang cổ cầm đặt vào hộp, vác lên tấm lưng mỏng manh xinh đẹp.
"Năm đó "Hồng Trần múa kiếm, Tư Đồ đánh đàn, một khúc tương tư tìm tri âm" đã khiến không ít văn nhân ở Đế Kinh tán thưởng không thôi, đáng tiếc, Hồng Trần đã mất, tiếng đàn của Tư Đồ Đại Gia không còn vì người múa kiếm mà cất lên..."
Ninh Vương nói.
"Là không có người xứng." Nữ tử trả lời.
Nụ cười yếu ớt xinh đẹp, lại kiêu ngạo nói.
"Phủ Giang Lăng ta tự nhiên sẽ đi, kiếm của Hồng Trần, không người lấy, ta lấy, Vương gia... gặp lại sau."
Nữ tử nói.
Sau đó, hướng về Ninh Vương khẽ khom người, hướng ra ngoài trung đình mà cất bước rời đi.
Nụ cười trên gương mặt Ninh Vương dần dần biến mất, hướng nhìn bóng dáng nữ tử, nhíu mày lại, trong lòng buồn bã.
"Người đã mất, sao vẫn phải để ý như thế?
"Nếu như nàng nguyện ý, bản vương có thể tùy lúc buông bỏ danh vị Vương Hầu này, cùng nàng ở ẩn sơn lâm..."
Bóng dáng nữ nhân dừng lại, lắc lắc đầu.
Một trận gió nhẹ thổi lên, hình ảnh nữ tử như hòa nhập vào trong gió, dần dần biến mất.
Phủ Ninh Vương lại khôi phục sự yên tĩnh.
Từ trên cây xơ xác, một chiếc lá khô bay lên không trung, im lặng nằm ở dưới sàn đình vương phủ không vướng một hạt bụi trần.
Ninh Vương kinh ngạc nhìn chiếc lá rơi, sắc mặt đột nhiên khó chịu, kinh tởm giống như vừa nuốt phải một con ruồi, giơ tay lên nắm lấy, chiếc lá rơi lập tức bị lực vô hình bóp nát thành tro bụi.
Trung đình lại khôi phục sự sạch sẽ, không vướng nhiễm bụi trần.