*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả người lão Hoàng đầy mùi rượu, mùi hương son phấn chưa phai dính đầy trên mặt, đi tới bên cạnh của Sở Thiên Nam.
"Sao tiểu Hầu gia lại không đi tụ tập tham gia cuộc vui?"
"Đại hội thưởng kiếm lần này rõ ràng chính là một cái hố, cạm bẫy giăng ra chờ La Hồng, vừa khéo, tiểu Hầu gia không đi lên rửa sạch mối nhục hay sao?"
"Huống hồ là tiểu Hầu gia đã mất Thuần Quân rồi, nếu như có thêm Phiêu Tuyết của đại bá La Hồng thì cũng là một chuyện rất thú vị."
Lão Hoàng cười nói, nhếch miệng để lộ hàm răng vàng ố.
Sở Thiên Nam nghe thấy thế, mặt lạnh te nhìn lão Hoàng.
"Ta để mất Thuần Quân, muốn lấy về cũng phải là Thuần Quân, huống chi... Thanh Phiêu Tuyết kiếm này là bội kiếm mà La Hồng Trần đã sử dụng. Người tên La Hồng Trần này, ta cũng rất khâm phục, năm đó tài hoa hơn người, đứng trên biết bao nhiêu thiên kiêu, nắm giữ vị trí số một trên cả Hoàng bảng, Huyền bảng và Địa bảng, ta rất khâm phục."
"Vì thế nên đại hội thưởng kiếm lần này ta sẽ không ra tay, coi như là gửi lời chào tới người mà ta từng kính trọng vậy."
Sở Thiên Nam lạnh lùng nói.
"Huống chi, Thái tử đưa kiếm của La Hồng Trần ra làm phần thưởng, nói thẳng ra là vì muốn vả vào mặt của La gia, mục đích là để gài bẫy giết chết La Hồng, tất nhiên người của Sở gia cũng sẽ ra tay thôi, không cần tới ta ra tay."
"Hơn nữa, trước khi ta còn chưa chắc chắn là sẽ đánh thắng được La Hồng thì đi lên đó... Cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Điều quan trọng nhất là, ta vừa mới mất đi tình yêu cũ, lại tìm một niềm vui mới... Dư luận cũng sẽ không tốt lắm."
Sở Thiên Nam nói xong thì rót ực rượu trong ly sứ Thanh Hoa vào miệng.
Lão Hoàng nghe thấy thế thì lườm một cái.
Sau đó, lão ta nhìn về phía bức tranh xinh đẹp với những chiếc thuyền hoa tranh nhau khoe sắc dưới ánh chiều tà.
"Tiểu Hầu gia, người nói xem La Hồng có dám đến không? Nói thật, lão Hoàng ta thật sự không nghĩ ra được hắn có lý do gì để tới đây... Ngụy Thiên Tuế bảo vệ kiếm, cho dù La Hồng thật sự có thể giành được kiếm nhưng chỉ sợ là cũng quá sức."
"Muốn sống sót đi ra khỏi phủ Giang Lăng, e rằng rất khó khăn."
Lão Hoàng nói.
Sở Thiên Nam hít sâu một hơi, cầm chén rượu, cả người dựa hẳn vào bệ cửa sổ, híp mắt.
"Hắn sẽ đến, bởi vì... Đã tới rồi."
Nói xong, Sở Thiên Nam nhìn cầu bạch ngọc hình vòm chép miệng.
Lão Hoàng nhìn lại, bỗng "Ồ" lên một tiếng, chậc chậc rồi chép miệng nói.
"Đúng là tới thật rồi, thật sự dám tới à..."
...
Xe ngựa thong thả, bánh xe vững vàng nện trên con đường lát gạch đá màu xanh.
Bởi vì có sự nhắc nhở của Trương Tri phủ, thế nên Viên hạt tử bèn dứt khoát kéo xe chở La Hồng đi thẳng về phía hồ Lạc Thần.
Đi lên cầu bạch ngọc hình vòm, chính là đám người đang ồn ào, náo nhiệt kia.
La Hồng xốc rèm che của xe ngựa lên, nhìn mọi thứ bên ngoài, không khỏi cười cười.
"Thật náo nhiệt."
Viên hạt tử ôm gậy trúc ngồi trước xe, gật gù.
"Thế gian này chưa bao giờ thiếu kẻ thích xem náo nhiệt."
"Hy vọng bọn họ chỉ đơn giản là muốn xem trò vui mà thôi, nhưng mà không biết bên trong những kẻ thích xem náo nhiệt này có ẩn giấu bao nhiêu kẻ mang ý đồ riêng tới đây." La Hồng bĩu môi.
Xe ngựa tiếp tục băng băng, cũng không biết là Viên hạt tử đã sử dụng thủ đoạn gì, đoàn người cứ như bị một nguồn sức mạnh vô hình tách ra, giống như mặt biển bị một đao bổ làm đôi không thể khép lại được.
Xe ngựa thong thả chạy về phía trước, đi tới trước lan can bạch ngọc mới ngừng lại.
Viên hạt tử tựa trước khung xe, chần chừ một chút mới hỏi: "Công tử, hay trước tiên chúng ta cứ xem náo nhiệt đi, đi ra ngoài sớm quá sợ là sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công."
La Hồng ngồi trong thùng xe cười cợt nhưng lại không lên tiếng trả lời.
Mục tiêu bị tấn công?
Từ lúc mới bắt đầu ra khỏi huyện An Bình thì đã trở thành mục tiêu bị công kích rồi.
Thậm chí ngay giờ phút này cũng đã có không ít ánh mắt nhìn về phía này, nhìn chằm chằm buồng xe La Hồng đang ngồi, dường như muốn xuyên qua buồng xe ngựa để nhìn thẳng vào La Hồng đang ngồi trong xe.
Có không ít ánh mắt nghiền ngẫm, không ít ánh mắt ẩn chứa sát ý, không ít ánh mắt len lén chất chứa ý cười nhạo báng.
Có điều xe ngựa vẫn cực kỳ bình tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh gì, không thèm đá động gì tới những ánh nhìn tìm tòi kia.
Trong đám người, cách chiếc xe ngựa không xa.
Một bóng hình xinh đẹp mang khăn che mặt, lưng đeo hộp đàn, hơi ngẩn ngơ nhìn xe ngựa.
Dưới lớp khăn che mặt, dường như ẩn hiện hàng mi nhíu chặt lại: "Cháu trai của Hồng Trần à?"
"Đúng là một đứa trẻ có tình có nghĩa, nhưng mà thật sự không nên tới đây."
"Hồng Trần đã chết mười lăm năm rồi, La gia nhịn nhiều năm như vậy cũng không tiếp tục nhẫn nhịn nữa sao?"
Giờ phút này trong đôi mắt của nữ tử như cười như khóc, có vui mừng, có bi thương, nhưng nhiều hơn vẫn là đau thương và mất mát.
Trên hồ Lạc Thần.
Ngụy Thiên Tuế đang nhắm mắt lại thảnh thơi nghe nhóm hoa khôi đàn hát, bỗng mở mắt ra.
Giây phút khi lão ta mở mắt ra, tất cả những âm thanh đều ngừng hẳn, những hoa khôi câm như hến, không dám tiếp tục làm ra bất cứ một tiếng động nào.
Ánh mắt Ngụy Thiên Tuế xếch lên, lướt qua mặt hồ dập dờn sóng nước, nhìn thẳng chiếc xe ngựa đằng sau lan can bạch ngọc.
Khóe miệng không khỏi nhếch lên.
"Hảo tiểu tử, thật sự dám tới đây, có chúng ta bảo vệ thanh kiếm mà cũng dám tới..."
Sau khi Ngụy Thiên Tuế ngạc nhiên thì bật ra tiếng cười âm độc.
Nhìn Phiêu Tuyết kiếm lơ lửng trước lầu các, lão giơ tay lên nhẹ nhàng búng ra, bắn vào không khí, giống như đang lướt trên thân kiếm.
Keng!