Từng đôi mắt ngó nghiêng ra ngoài, nhìn chằm chằm kiếm khách giắt kiếm bên hông đứng yên lặng giữa hồ.
"Hay cho câu "nhất kiếm xuất Thiên Quan, tiên nhân không giáng trần", đáng giá bỏ ra một nghìn lượng!"
Vị kiếm khách nọ cười to, tiếng cười quanh quẩn trên mặt hồ.
Xung quanh có không ít kiếm khách cũng rục rịch nhăm nhe, cũng định nhảy vào hồ Lạc Thần để giành được tiếng tăm.
Thế nhưng cũng có không ít người như cười như không liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa đang đứng bên lan can bạch ngọc ven bờ hồ.
Bọn họ muốn nhìn thử xem La Hồng sẽ có phản ứng như thế nào.
Di vật của La Hồng Trần bị xem như đồ vật để lòe thiên hạ... Thân là người nhà họ La, La Hồng sẽ phản ứng ra sao đây.
Tất nhiên là rất nhiều người ở đây muốn xem La Hồng có thể làm gì được.
Nhiều lắm chắc chỉ là nhẫn nhịn mà thôi.
Dù sao bây giờ chỉ mới là mở màn, chẳng lẽ La Hồng lại nhảy thẳng ra tham gia hay sao?
Tới Viên hạt tử cũng suy nghĩ như vậy.
Lộ mặt quá sớm thật sự không phải là chuyện hay ho gì.
Bỗng nhiên Viên hạt tử ngớ ra.
Ông phát hiện màn che phía sau xe ngựa đã bị xốc lên rồi.
La Hồng vẫn ngồi trong xe ngựa chui ra ngoài.
"Công tử, làm gì?!"
Viên hạt tử kinh ngạc.
La Hồng nhìn Viên hạt tử một chút: "Còn làm gì nữa chứ? Tất nhiên là gi ết chết bọn họ rồi."
La Hồng mỉm cười, lấy Sách Da Người trong ngực ra, lấy bút than mang theo bên mình viết tên của "Lưu Nguyệt Hoa" lên đó.
Sau một khắc.
Áo trắng tung bay, bật người nhảy ra khỏi xe ngựa.
Khí Chính Dương rạng rỡ tỏa ra ngút trời, dưới ánh chiều tà chói mắt như mặt trời ban trời.
La Hồng bay ra khỏi xe ngựa, Tiểu Đậu Hoa cũng phấn khởi chui ra khỏi xe ngựa, yên lặng đứng bên cạnh Viên hạt tử.
Mà La Hồng áo trắng tung bay, chân đạp trên lan can bằng bạch ngọc, tung người bay ra trong vô số ánh mắt kinh ngạc, như hồng nhạn đạp bùn tuyết, bay lên mặt hồ Lạc Thần.
Tay cầm kiếm chỉ, miệng đọc thơ.
"Tuyệt vực tòng quân kế võng nhiên, Tắc Bắc u hận mãn từ tiên."
"Nhất tiêu nhất kiếm bình sinh ý, phụ tẫn cuồng danh thập ngũ niên."
(Dịch thơ:
“Tòng quân nơi xa nghĩ vẩn vơ, nỗi u uất nơi Tắc Bắc viết đầy trên giấy."
"Một tiêu một kiếm – mang theo ý chí một đời người, mười lăm năm qua hoàn toàn cô phụ cái tên "điên cuồng".")
"Kiếm của đại bá La Hồng Trần ta."
"Các ngươi cũng xứng sỉ nhục hay sao?"
Vừa nói dứt lời.
Trong lúc mọi người ngơ ngác mở to mắt nhìn.
Kiếm chỉ của La Hồng đã giơ lên, bên trên xe ngựa, trong tiếng thét kinh hãi của Tiểu Đậu Hoa.
Kiếm Thuần Quân bay ra khỏi vỏ chỉa thẳng lên trời.
Kiếm chỉ của La Hồng bổ xuống kiếm khách Ngũ phẩm Lưu Nguyệt Hoa đứng yên lặng giữa mặt hồ.
Kiếm Thuần Quân chất chồng ba trăm sáu mươi luồng kiếm khí, ngự kiếm chém ngang.
Lưu Nguyệt Hoa thậm chí còn chưa kịp rút kiếm ra, sắc mặt đã cứng đơ lại.
Kiếm khí xuyên thấu qua thân thể của hắn ta, vô số những giọt máu bắ n ra, Lưu Nguyệt Hoa bị chém thành hai nửa, xác chết rớt xuống hồ.
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt mạnh mẽ co rút lại.
Chẳng ai ngờ được La Hồng lại lộ diện nhanh như thế.
Thậm chí còn dùng tư thế như sét đánh, một chiêu kiếm... Giết người.
Sau khi hồ Lạc Thần nuốt chửng xác chết của Lưu Nguyệt Hoa, dường như trong lúc vô tình bị một chiêu kiếm của La Hồng chém ra gợn lên một đợt sóng bạc nho nhỏ cuồn cuộn...
Yên tĩnh.
Dường như tất cả âm thanh trong trời đất đều bị chiêu kiếm đánh cho im bặt không còn một tiếng động!
Ánh chiều tà đỏ rực như máu, phản chiếu xuống mặt hồ cứ như đang chảy ra máu, một vòng sóng bạc gợn lăn tăn, mỏng manh như một con bạch xà đang xoay vòng, rất lâu sau vẫn chưa thể khép lại, đó là do một chiêu kiếm bổ ra.
Tuy rằng chưa phải một chiêu kiếm mở hồ, nhưng mà vẫn làm toàn bộ hồ Lạc Thần chấn động, không ai dám nói tiếng nào.
Chết người rồi.
Đại hội thưởng kiếm vừa mới tuyên bố bắt đầu... Đã có một người chết rồi!
Một vị Kiếm tu Ngũ phẩm, người của Lưu gia ở Bắc Lăng, một trong những thế gia Kiếm tu lâu năm của phủ Giang Lăng, tiếng cười phấn chấn bừng bừng, còn chưa dứt đã bị người ta g iết chết chỉ bằng một chiêu kiếm.
Thi thể cũng bị rớt xuống hồ, chỉ còn dư lại dòng máu tươi đang nổi lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, hơi thở nặng nề quanh quẩn giữa những chiếc thuyền hoa to lớn.
Trên chiếc thuyền hoa to lớn ở chính giữa, Ngụy Thiên Tuế chắp tay, híp mắt nhìn kiếm khách áo trắng bay phất phơ như tuyết, đạp chân đứng trên hồ.
Thật là bá đạo.
Một chiêu kiếm đã g iết chết một vị Ngũ phẩm, chém đứt người mở màn của đại hội thưởng kiếm.
Bằng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, không có hỏi thăm qua lại dư thừa, không có bắt chuyện nhẹ nhàng từ tốn, vừa gặp mặt đã tung một chiêu kiếm, diệt hồn phách dưới mũi kiếm.
"Đây chính là cháu trai của Trấn Bắc vương, con trai của La Nhân Đồ... La Hồng."
Ngụy Thiên Tuế nhìn La Hồng.
Đây là lần đầu tiên lão ta gặp La Hồng, người trẻ tuổi ở huyện An Bình xa xôi đã quậy cho Đế Kinh rối loạn thành một mớ bùi nhùi.
Cũng chính là người trẻ tuổi đã làm cho Thái tử ra lệnh tổ chức đại hội thưởng kiếm, nhằm gài bẫy g iết chết.
Cũng chính là người trẻ tuổi đã giế t chết con trai nuôi Ngụy Nhàn của lão ta.
"Quả nhiên... Có chút năng lực."
Ngụy Thiên Tuế cười nhạt.
"Một tiêu một kiếm – mang theo ý chí một đời người, mười lăm năm qua hoàn toàn cô phụ cái tên "điên cuồng", đây là nói về La Hồng Trần sao?"
"Cũng thật là tài hoa văn vẻ, không hổ là La Hồng đệ tử của Phu Tử có thể giành chiến thắng trong cuộc thi viết."
Ngụy Thiên Tuế hờ hững gật đầu.
Tiểu thái giám đằng sau lão ta có không muốn đi chăng nữa nhưng cũng phải thừa nhận một điều là, bài thơ này của La Hồng rất không tệ.
Ít nhất cũng đè ép được bài thơ Lưu Nguyệt Hoa bỏ ra một nghìn lượng mua trước đó.