*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bổn gia đã hiểu, khó trách người này dám lộ diện sớm như vậy, hắn muốn ngăn cản đại hội thưởng kiếm này"
Trong âm thanh bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế mang theo tiếng cười lạnh, nhìn thấu vài phần mục đích của La Hồng.
"Giết hết những kẻ đến đoạt kiếm, đại hội thưởng kiếm này...... ắt sẽ thành trò cười."
"Có ý tứ, gan phách mười phần, nhưng....... Hắn thật sự cho rằng một Ngũ phẩm nho nhỏ như hắn có thể trở thành tồn tại vô địch trong tầng lớp tu sĩ dưới Nhị phẩm hay sao."
Nguy Thiên Tuế cười nhạo Viên hạt tử ở trên xe ngựa, gương mặt tràn đầy nếp nhăn, vẻ mặt lạnh nhạt.
Một kiếm của công tử đã giế t chết Chu Hải Tứ phẩm cũng chỉ hành động bình thường, Viên hạt tử cũng không kinh ngạc, cái này chẳng qua cũng chỉ là đồ ăn khai vị thôi.
Tiểu Đậu Hoa kích động ôm lấy kiếm Thiên Cơ, kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng vì phấn khích.
"Công tử, giỏi...... Thật là lợi hại!"
Dùng một kiếm chém chết Tứ phẩm, cực kỳ mạnh mẽ.
Nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình công tử trở nên mạnh mẽ, hiện giờ người đã mạnh như vậy, nàng thân là kiếm thị của công tử cũng cảm thấy vinh dự lây.
Nhóm môn khách giang hồ bên ven hồ đều kích động không thôi, đây là đại sự mười năm khó gặp, bọn họ không kịp xem đại sự huyện An Bình lúc trước, lúc này Lạc Hồng công tử lấy hồ Lạc Thần làm sàn đấu, bày ra lôi đài sinh tử, quả thực đã khiến cho lỗ chân lông của từng hiệp khách đều căng tràn cảm giác sảng khoái.
Tin tức được truyền đi rất nhanh, truyền tới toàn bộ phủ Giang Lăng, trong phủ Giang Lăng to như vậy, môn khách giang hồ vô số, một số môn khách giang hồ không có ý định đi xem trận chiến này cũng biết La Hồng một người, một kiếm, bạch y tuyết trắng, đơn độc ngồi trên hồ Lạc Thần, chiếm hết phong lưu tiêu sái của đại hội thưởng kiếm cũng buông động tác trong tay xuống, đi tới ven hồ.
Cách ven hồ Lạc Thần không xa có một tòa lầu thấp.
Tri phủ Trương Tĩnh Chi chắp tay sau lưng, đứng an tĩnh, từ tòa lầu này nhìn ra hồ Lạc Thần phía xa, có thể thu tất cả tình cảnh trên hồ vào đáy mắt.
Mà ở bên cạnh Trương tri phủ còn có thống lĩnh phủ quân.
Giờ phút này, sắc mặt thống lĩnh phủ quân có chút quái dị, nhìn sắc mặt âm tình bất định của Trương tri phủ, không biết nên nói gì.
"Tri phủ đại nhân, điều này...... hợp quy củ sao?"
Ánh mắt Trương Tĩnh Chỉ nheo lại, trong lúc nhất thời có chút không biết nói gì.
Vừa lúc trước ở trước cửa thành, y bảo La Hồng chỉ cần tuân thủ quy củ, y có thể bảo đảm an toàn cho La Hồng.
Kết quả, La Hồng vừa vào hồ Lạc Thần đã bắt đầu giết người ngay.
Dùng một kiếm giết người, trong chốc lát, đã giết hai người, quan trọng là hai người này đều là người của thế gia trong phủ Giang Lăng.
"Giết người trong phủ Giang Lăng...... Hình như không hợp quy củ." Thống lĩnh phủ quân do dự nói.
Trương tri phủ liếc mắt nhìn gã, nói: "Ngươi có thể coi đây là cuộc báo thù trong giang hồ bình thường..."
"Hơn nữa, đây là quy củ do chính La Hồng định ra, lôi đài sinh tử, người khác có thể giết hắn, hắn cũng có thể giết người khác, cho nên...... cũng nằm trong quy tắc"
Trương tri phủ nói.
Thống lĩnh phủ quân mang vẻ mặt dở khóc dở cười: "Điều này xem như lỗ hổng trong quy tắc sao? Ngông cuồng nhưng không phạm luật sao."
Trương Tĩnh Chỉ lại không nói gì nữa.
Trận chiến trên hồ Lạc Thần, vô số môn khách giang hồ hò hét sảng khoái rất đã nghiền.
Mà trong lòng rất nhiều người lại là phẫn uất, sát khí nổi lên bốn phía.
Từng chiếc thuyền hoa xuôi theo dòng nước, kéo ra khoảng cách, có rất nhiều người từ trong khoang thuyền buông hoa khôi mỹ nữ trong tay, đi ra, đứng lặng ở trên boong thuyền, nhìn chằm chằm hồ Lạc Thần đang trở thành sàn đấu sinh tử của nam nhân bạch y.
Phiêu Tuyết kiếm treo ở phía trước thuyền hoa, kiếm khí như tuyết quang, trong lúc hoàng hôn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng mê ly, lộng lẫy.
Nhưng, giờ phút này, không người nào chú ý tới một Phiêu Tuyết kiếm vang danh thiên hạ này.
Bọn họ đều nhìn chăm chú vào kiếm khách một thân áo trắng kia.
Không ít người sắc mặt khẽ biến, cái chết của Chu Hải đã có tác dụng làm người khác kinh sợ.
Ở đây có không ít người mạnh hơn Chu Hải, nhưng những người có thể một kiếm chém chết Chu Hải cũng không nhiều.
La Hồng......mạnh đến đáng sợ.
Hắn có vốn liếng rất lớn.
Đệ nhị Hoàng bảng, danh bất hư truyền.
"Một người thủ lôi đài có thể trụ được bao lâu?"
"Sức người cũng sẽ có lúc cạn kiệt, dù sao thì sức lực một người cũng hữu hạn, cuối cùng cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ."
"Nếu xa luân chiến (1), La Hồng ngươi......có thể chịu được bao lâu?"
(1) Trong Binh thư của Tôn Tử, "xa luân chiến" là phương pháp sử dụng 2 cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay sở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.
Thanh âm yếu ớt không biết từ trong thuyền hoa nào phiêu đãng truyền ra.
La Hồng điên cuồng thật, nhưng nếu có thể lấy sức của một người làm kinh sợ nhiều tu sĩ, chiếm hết phong lưu của đại hội thưởng kiếm lần này vẫn có chút hơi quá.
Bởi vì, dù sao La Hồng cũng chỉ là một người.
Trong thuyền hoa Ngô gia.
Ánh mắt của một người trung niên đeo hộp kiếm sâu thăm thẳm, nhìn chằm chằm La Hồng.
"Đó là La Hồng, bạn tốt mà Ngô Mị Nương kia kết giao được ở trong học cung sao?"
Người trung niên hỏi.
Một thủ hạ bên người gã liền gật đầu.
"Học cung đúng thật là một nơi tốt, tuổi trẻ thật tốt biết bao, Ngô Mi Nương ở trong học cung có thể biết được người bạn tốt như vậy, thật là hâm mộ"
"Nếu đến lúc người này trưởng thành vẫn còn duy trì quan hệ với Ngô Mị Nương, tương lai người sở hữu được vị trí kiếm đạo đứng đầu Ngô giahẳn sẽ là Ngô Mị Nương"
Tên trung niên buồn bã nói: "Vậy con ta...... Còn cơ hội sao?"
Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh vàng, cười cười.
"bi liên hệ với tu sĩ của mấy thế lực lớn, xa luân chiến để hắn tiêu hao hết kiếm khí, nguyên khí, lẫn tỉnh khí thần của hắn"