Thần Cấp Ở Rể

Chương 1: Chương 1





Thành phố Tam Giang nằm ở hạ lưu sông Dương Tử, vận tải biển phát triển, các tòa cao ốc nhấp nhô, kinh tế vô cùng thịnh vượng, là nơi sản sinh ra nhiều gia tộc giàu có.


Tập đoàn Lâm Thị không được coi là một gia tộc giàu có ở thành phố Tam Giang, cùng lắm là một doanh nghiệp gia đình phát triển tốt.

Nhưng gia tộc nhỏ này lại nuôi dưỡng ra một nữ thần "Lâm Thư Âm".


Lâm Thư Âm đỗ vào đại học Yến Kinh với tư cách là thủ khoa khối C và đã hoàn thành chương trình Tiến sĩ chỉ trong sáu năm.

Vì sở hữu thân hình và khí chất xuất sắc, cô được ca ngợi là Nữ thần số 1 của thành phố Tam Giang sau khi trở về làm việc trong công ty của gia đình.

Và tất nhiên cô đã trở thành đối tượng theo đuổi của tất cả công tử nhà giàu ở Tam Giang.


Ai ngờ, một năm trước, ông Lâm lại gả cháu gái Lâm Thư Âm, được mệnh danh là nữ thần số 1 của thành phố Tam Giang, cho một đứa trẻ mồ côi tên là Diệp Vô Phong.


Cách đây không lâu, ông Lâm qua đời vì bạo bệnh, công việc làm ăn của nhà họ Lâm cũng sa sút.


Mỗi thành viên trong gia tộc họ Lâm đều có cổ tức, còn Diệp Vô Phong mặc dù ở rể nhưng cũng có phụ cấp hàng tháng lên đến hơn 20.000 nhân dân tệ, nhưng vào thời điểm khủng hoảng, trong khi những thành viên khác đều đang nỗ lực tìm cách cứu vãn công việc kinh doanh đang sa sút, Diệp Vô Phong lại cả ngày không có việc gì làm.



Hắn không bao giờ đến công ty mà chỉ ở nhà làm việc nhà, nói dễ nghe, thì là người đàn ông của gia đình, nói trắng ra thì là đàn ông bám váy vợ.


Người nhà Lâm gia không thể hiểu được hắn.

Họ thường cười nhạo, chế giễu hắn và lúc nào cũng không muốn đuổi hắn ra khỏi Lâm gia.


Ngay cả Lâm Thư Âm cũng coi thường chồng cô, trong mắt cô, Diệp Vô Phong là một kẻ vô dụng, không chút cầu tiến, tham ăn lười làm, và chỉ được cái dẻo miệng.

Không biết hắn dùng biện pháp gì lại dụ dỗ được ông nội, để ông nội quyết định chọn hắn làm con rể!
Trước khi qua đời, ông nội để lại di chúc, "Trừ khi Diệp Vô Phong tự mình đệ đơn ly hôn, còn không không bao giờ được phép ly hôn Diệp Vô Phong."
Vì vậy, cô luôn lạnh nhạt với Diệp Vô Phong, kiên quyết không để Diệp Vô Phong động vào người.

Thậm chí, cô còn cố gắng ra sức ép để Diệp Vô Phong chủ động ly hôn.


Đầu tiên, cô cho người giúp việc nghỉ việc, và giao tất cả công việc nhà bẩn thỉu và mệt mỏi cho Diệp Vô Phong, giặt giũ, nấu ăn, lau sàn, thậm chí cọ nhà vệ sinh.


Lâm Thư Âm tin rằng Diệp Vô Phong dù sao cũng là một người đàn ông, nếu là đàn ông cũng nên có lòng tự trọng, sau một thời gian dài chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục này, không bao lâu nữa sẽ phải rút lui.


Tuy nhiên, sau một năm, mặc dù phải ôm đồm toàn bộ việc nhà nhưng Diệp Vô Phong vẫn tìm được niềm vui trong đó, nhà cửa luôn được dọn dẹp ngăn nắp, hoa cỏ trong vườn đâm trồi nảy lộc tươi tốt.

Diệp Vô Phong càng như vậy, Lâm Thư Âm càng xem thường.

"Bám lấy cái nhà này để được chia cổ tức, Diệp Vô Phong, anh có còn là đàn ông không vậy!"
Chiều nay, Diệp Vô Phong vừa ngâm nga một bài hát, vừa mang quần áo ra phơi, sau đó cầm chổi quét sân, cuối cùng đi xách nước tưới cho vườn rau nhỏ tự trồng.


Đột nhiên, một tiếng huýt sáo vang lên bên ngoài hàng rào.


Diệp Vô Phong nhìn lên, bên ngoài hàng rào có một người đàn ông lông mày rậm, mắt to, cao tầm 1,90 mét.

Anh ta nhếch mép nhìn Diệp Vô Phong cười ngốc nghếch, "Đại ca, rốt cuộc cũng tìm được anh, không ngờ anh lại ẩn cư ở đây?"
Diệp Vô Phong cười nhẹ, nói: "Đường Triển, sao cậu lại ở đây?"

Đường Triệt cười nói: "Đại ca, từ khi anh rời khỏi Long Môn, "Thú Vương" đã nhanh chóng củng cố thế lực, hiện tại ở Trung Đông đã có bốn quốc gia ủng hộ hắn rồi.

Bốn quốc gia giàu có đó, nếu để họ thoát ly khỏi sự bảo kê của Long Môn chúng ta, chúng ta sẽ mất ít nhất 4 tỷ USD mỗi năm.

Hơn nữa, sau khi mở rộng thế lực, Thú Vương nhất định sẽ quay lại đối đầu với Long Môn chúng ta."
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Đó đều là chuyện của cậu.

Dù sao cậu cũng là Tứ Thiên Vương Long Môn.

Danh hiệu Thiên Vương đâu phải nói bỡn là có được đâu."
Đường Triển gãi gãi đầu, nói: "Đại ca, chỉ có anh mới có thể trấn áp Thú Vương thôi.

Nếu anh còn không ra mặt, Long Môn chúng ta e là sẽ tổn thất nghiêm trọng mất."
Diệp Vô Phong vỗ vỗ bờ vai rộng lớn của Đường Triệt, chậm rãi nói: "Đường Triển, kể từ thời điểm này năm ngoái, ta đã không còn là chỉ huy Long Môn nữa rồi."
Đường Triển lo lắng nói: "Đại ca, anh thật sự không niệm tình huynh đệ, khoanh tay đứng nhìn thật sao?"
Diệp Vô Phong nói: "Ban đầu, để cứu cậu, ta đã bị bắn ba phát suýt chết trên chiến trường Bắc Phi.

Đó không phải là niệm tình huynh đệ hay sao? Ta hiện tại đã có vợ, đã từ bỏ cuộc sống giang hồ trước kia.

Đừng làm phiền cuộc sống của ta, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình."
Đường Triển thở dài, đổi chủ đề, nói: "Đại ca, huynh đệ từ xa tới đây, huynh cũng phải tiếp đãi một chút chứ? Đợi chị dâu đi làm về, để chị ấy xuống bếp làm chút đồ nhắm, huynh đệ ta làm vài ly?"
Diệp Vô Phong trừng mắt nhìn Đường Triệt, đột nhiên chửi ầm lên: "Cậu đang nghĩ mình là ai! Còn muốn chị dâu nấu cơm cho ăn? Ta còn chưa từng được đối đãi như vậy.

Đừng ở đây nói nhảm nữa, biến nhanh đi, chị dâu cậu không thích ta tiếp xúc với người lạ."
Đường Triển nói: "Mẹ kiếp! Dù sao cũng là huynh đệ của anh, lặn lội đường xa đến đây, còn không thèm mời lấy một bữa?"
“Đừng nhiều lời, cút!” Vẻ mặt lười biếng của Diệp Vô Phong đột nhiên bắn ra một tia sát khí, Đường Triển run rẩy, cắp đuôi chuồn mất.


Sau khi đuổi Đường Triển đi, Diệp Vô Phong tiện tay hái một ít cà chua trong vườn, vào bếp chuẩn bị bữa tối.


“Dầu mỏ Trung Đông, con gái tổng thống, hừm, tất cả đều là phù du.

Vợ thích ăn cà chua trộn đường nhất, làm thêm vài món cô ấy thích nữa.

Nhìn thấy cô ấy vui vẻ mới là điều quan trọng nhất."
Một chiếc Mercedes màu xám bạc lái vào sân, từ trong xe bước ra, một mỹ nhân tuyệt trần, mái tóc đen như thác nước, đường nét thanh tú, chiếc cổ trắng nõn hồng hào, đeo một chuỗi dây chuyền pha lê, một chiếc váy bó màu đen, quấn lấy những đường cong thân hình hoàn mỹ, vòng eo Ngọc Trinh thon thả, bầu ngực nhô cao đầy đặn như sắp tràn ra ngoài.


Lâm Thư Âm - đệ nhất mỹ nữ hiếm có khó tìm, nữ thần số một thành phố Tam Giang.


Diệp Vô Phong đeo tạp dề từ phòng bếp ra chào hỏi, "Vợ, em về rồi à, vất vả cho em rồi.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, em đi tắm rửa hay ăn cơm trước?"
Lâm Thư Âm sắc mặt lạnh lùng, nhìn Diệp Vô Phong hung hăng trách mắng: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Bất kể ở nhà hay ở công ty, không được phép gọi tôi là vợ, nhất định phải gọi là Lâm tổng!"
Diệp Vô Phong bị mắng nhưng cũng không tức giận, tươi cười nói: "Anh nhớ rồi Lâm tổng, sẽ không có lần sau nữa đâu."
Nhìn vẻ niềm nở của Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm trong lòng cảm thấy chán ghét, tức giận nói: "Anh dọn cơm ra đi, tôi xem xem có muốn ăn hay không."
“Có ngay!” Diệp Vô Phong tung tăng chạy vô bếp, không bao lâu, bốn món ăn đẹp mắt đã được dọn lên.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.