Thần Cấp Ở Rể

Chương 43: 43: Tình Yêu Và Tình Thân





Lâm Thư Âm cười khổ một tiếng: “Anh không muốn nói thì thôi.

Em vẫn luôn cảm thấy thành phố Tam Giang nhỏ bé này không chứa nổi anh.”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Thư Âm, anh đã không còn là anh của trước kia! Bây giờ anh chỉ là chồng của Lâm Thư Âm em thôi, Tam Giang mãi mãi là nhà của anh.”
Lâm Thư Âm gật đầu, cô nắm lấy tay Diệp Vô Phong: “Tình cảnh trước mắt của em anh cũng thấy đấy.

Mạc Đông Lôi sẽ không từ bỏ, chuyện này khó nói trước, nhưng anh ta chắc chắn sẽ thâm độc hơn.

Em vốn không hiểu chuyện giang hồ, nhưng lại bị cuốn vào mất rồi, em còn đắc tội rất nhiều người.

Mặc dù có Bạch Nhạn Phi giúp, nhưng em rất lo, em cứ mãi sợ em sẽ liên lụy đến anh, đến cả nhà họ Lâm này!”
“Thư Âm, em không cần lo lắng nữa, đã có anh ở đây! Ban đầu dù cho anh có cả một thế giới, nhưng trong cái thế giới rộng lớn đó không có thứ hạnh phúc thuộc về anh.

Anh vẫn mãi liều mạng tìm kiếm một thứ không tồn tại, rồi đến một ngày anh hiểu ra, hạnh phúc của đời anh là em! Thế nên anh chấp nhận buông bỏ tất cả, chỉ cần có em là anh đã mãn nguyện rồi!”
“Vậy hãy cùng nâng ly vì nhau.” Lâm Thư Âm uống một hơi cạn ly rượu, rồi cô nghiêng người, cơ thể mềm mại ngát hương của cô nhẹ nhàng dựa vào bờ vai của Diệp Vô Phong.

Ngoài cửa sổ, đêm lặng như nước, hai thân ảnh dịu dàng dính vào nhau, họ đứng đó bất động một lúc lâu.


Diệp Vô Phong rất muốn ôm thật chặt cơ thể nồng nàn quyến rũ của cô, rồi bế cô lên giường mà giãi bày niềm mong muốn cuồng nhiệt.


Nhưng anh mãi lo này sợ kia không dám làm như vậy.

Không biết lí do vì sao, nhưng sự quyến rũ là độc nhất trên cơ thể cô gái trước mặt anh này khiến anh có một cảm giác thân thiết.



Người ta nói yêu nhau lâu dài mới nảy sinh tình thân, nhưng hai người còn chưa chân chính yêu nhau, sao lại có thể tồn tại thứ gọi là tình thân được?
Uống hết ly rượu vang khiến Lâm Thư Âm có chút mệt mỏi, cô e thẹn nói ra: “Vô Phong, em buồn ngủ.”
Diệp Vô Phong dìu cô đến bên giường, cô nằm xuống, Diệp Vô Phong vẫn cứ thế ngây thơ thành thật đắp chăn cho cô.

Cô nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu: “Vô Phong?”
Diệp Vô Phong ngẩng đầu hỏi lại: “Sao thế Thư Âm?”
Trong lòng Lâm Thư Âm rất muốn nói một câu: Anh không cần phải ngủ dưới đất đâu.

Nhưng là, mấy chữ này lại nặng tựa ngàn cân khiến cô không thể nói thành lời.


“Không có gì, chỉ là lòng em còn hơi sợ.” Lâm Thư Âm nói lấp lửng.

Cô cảm thấy kỳ quái, hai người rõ là đã kết hôn được một năm, cũng đã nảy sinh tình cảm cần có rồi mà.


Trong lòng Lâm Thư Âm như có con ngựa chạy loạn: “Cho em nắm tay anh được không, có thể lòng em sẽ dịu lại.”
Diệp Vô Phong cười cười, anh ngồi xích vào giữa giường, đưa tay ra để Lâm Thư Âm nắm lấy: “Thư Âm, có anh ở đây em không việc gì phải sợ.

Dù trời có sập xuống anh cũng sẽ chống lấy vì em!”
“Hì, em tin anh mà.” Lâm Thư Âm ôm lấy tay Diệp Tiểu Phong chìm dần vào giấc ngủ.


Sau khi chiếc xe Passat được sửa xong thì giao lại cho Tả Tiểu Thanh.

Tả Tiểu Thanh hôm nay cũng định về nhà mẹ đẻ.


Bên nhà ngoại của bà hôm nay có một buổi họp mặt nhỏ, chủ yếu là để thảo luận chuyện hôn nhân cho cậu của Lâm Thư Âm.


Nhà Tả Tiểu Thanh có hết thảy bốn người con.

Tả Tiểu Thanh là con thứ hai, chị cả là Tả Tiểu Hồng, Tả Tiểu Lam là gái út, cậu út tên là Tả Đại Phú.


Tả Đại Phú đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa có nghề nghiệp ổn định.

Anh ta dựa vào công ty xây dựng của nhà họ Lâm để đầu cơ trục lợi một ít vật liệu xây dựng mà sống, cũng coi như không phải lo chuyện ngày mai ăn gì.

Chỉ là người cậu này của Lâm Thư Âm có một tật xấu, chính là ham mê cờ bạc.


Gần đây Tả Đại Phú có quen một cô bạn gái.

Gia đình hai bên cũng đã gặp mặt, nhà gái đưa ra yêu cầu nếu muốn kết hôn cần sở hữu một căn nhà ở trung tâm thành phố.

Nhưng trong tay Tả Đại Phú làm gì có tiền?
Bố mẹ của Tả Tiểu Thanh đều vẫn khỏe mạnh, hai người cũng gần bảy mươi tuổi rồi.

Tất nhiên hai ông bà không có khả năng tiếp tục chu cấp cho Tả Đại Phú chuẩn bị chuyện kết hôn, thế là gánh nặng ngàn cân này rơi thẳng xuống đầu ba người chị ruột.


Hôm nay về lại nhà mẹ đẻ, Tả Tiểu Thanh là muốn lái chiếc BMW X5 nhưng Lâm Thư Âm lo lắng khả năng lái xe của mẹ cô không vững nên đã nói: “Mẹ, mẹ muốn dùng chiếc nào cũng được, nhưng mẹ có thể để Vô Phong làm tài xế một ngày không?”

Tả Tiểu Thanh hiểu rằng con gái lo bà sẽ gặp tai nạn, cộng thêm lá thư đe dọa ngày hôm qua, chỉ là bà vẫn có chút không tin tưởng Diệp Vô Phong.

Nhưng bà nghĩ, Diệp Vô Phong dù có vô dụng, thân thể anh cũng coi như khỏe mạnh, gặp mấy tên du côn lắt nhắt chắc là không sao nên cũng đành đồng ý.


Diệp Vô Phong lập tức lái xe chở Tả Tiểu Phong rời trung tâm thành phố về đến huyện Đông Hoa.

Đông Hoa là một huyện trực thuộc thành phố Tam Giang có vị trí địa lí ở hướng đông trung tâm thành phố, thuộc khu vực duyên hải, cần đi xe một tiếng mới tới nơi.


Không lâu sau đó Tả Tiểu Thanh về đến nhà mẹ đẻ của bà.

Xe vừa chạy đến cả nhà Tả Tiểu Thanh đã ra đón tiếp, chị cả và em gái bà tay bắt mặt mừng vô cùng thân thiết với Tả Tiểu Thanh.

Sau đó nhóm ba người họ đi vòng quanh chiếc BMW X5 này xem xét.


“Chiếc xe này đẹp thật! Chị ba, chị mua nó bao nhiêu thế?” Tả Tiểu Lam hỏi.


Tả Tiểu Thanh đắc ý trả lời: “Cũng chỉ hơn ba tỷ sáu thôi.”
Tả Tiểu Hồng hâm mộ tiếp lời: “Kiểu dáng quá sang trọng! Con gái em thật sự rất có tài.

Lúc còn đi học thì là thủ khoa, vừa biết kinh doanh đã hoàn thành một thương vụ lớn, chị nghe nói kiếm được không ít tiền đúng không?”
Tả Tiểu Thanh đáp: “Là cái công trình ba ngàn tỷ kia? Nhà chúng em cũng chỉ kiếm được ba trăm tỷ thôi.

Nhưng số tiền đó cũng chẳng về tay Thư Âm.

Bà cụ nhà em thật sự rất nham hiểm chị biết không?”
Tả Tiểu Lam ghen tị nói: “Sao bà cụ nhà em có thể chi li như vậy chứ? Thư Âm nói gì thì cũng là cháu nội bà ấy nha? Nếu không nhờ Thư Âm thì cái công trình đó nhà em sẽ có phần sao?”
Tả Tiểu Thanh thở dài nói: “Quyền hành cả một dòng họ đều nằm trong tay bà cụ, nhà em cũng chỉ đành nén giận.


Nhưng cứ chờ công trình này kết thúc đi, Thư Âm nhà em chắc chắn sẽ ăn được năm mươi tư tỷ!”
Tả Tiểu Hồng vui vẻ: “Thế cũng không đến nỗi tệ.

Năm mươi tỷ cũng đã là con số một đời nhà chị có mơ cũng không dám rồi.”
Tả Tiểu Lam hỏi: “Chị ba, chuyện Đại Phú muốn mua nhà, chị định góp bao nhiêu?”
Tả Tiểu Thanh đáp: “Chị dự định chi chín trăm triệu.”
Tả Tiểu Lam tiếp lời: “Em và chị hai đều phải trích quỹ cả nhà, nên mỗi người chỉ góp ba trăm triệu, cũng mong chị thông cảm.”
Tả Tiểu Thanh nói: “Chuyện tất nhiên rồi.

Lại nói, một tỷ năm cũng đã đủ làm tiền cọc, hôn sự của Đại Phú chị em mình tuy cần có trách nhiệm, nhưng tiền trả góp vẫn phải do cậu ta tự lo.”
Tả Tiểu Lam quay đầu nhìn thì gặp Diệp Vô Phong: “Chị ba, đây là ai thế?”
Biểu cảm của Tả Tiểu Thanh lập tức u ám đi.

Ngày Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm kết hôn thì gia đình bên ngoại có mặt đông đủ, ai mà ngờ được ấn tượng của Diệp Vô Phong là hoàn toàn bằng không, đến cả dì của Lâm Thư Âm cũng không nhận ra anh.


Diệp Vô Phong cũng không tức giận, anh vừa cười vừa nói: “Dì à, cháu là chồng của Thư Âm, Diệp Vô Phong đây! Chẳng lẽ dì quên rồi, hôm tiệc cưới cháu còn đến mời rượu dì đó.”
Tả Tiểu Lam vỗ vỗ đầu: “A! Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là tên chồng vô dụng của Thư Âm đúng không?”
Tả Tiểu Thanh thấy hối hận rồi, quả nhiên không nên mang Diệp Vô Phong về nhà mẹ đẻ, mất mặt quá đi.

Quả là dù bà đi tới đâu thì cũng không thoát được cái danh có chàng rể ăn bám này.


Tả Tiểu Hồng nhíu mày: “Tiểu Thanh, sao không mang Thư Âm đến mà lại mang tên vô dụng này theo?”
Tả Tiểu Thanh trả lời: “Công việc bên công trường nhiều quá nên Thư Âm không đi được.

Cậu ta ở nhà không làm gì, coi như làm tài xế cho em.

Thôi, em cũng nên vào kính bố mẹ hai ly mừng gặp mặt đây.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.