Thần Cấp Ở Rể

Chương 80: 80: Thuận Nước Đẩy Thuyền





Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng nói thêm: “Nếu như anh không đồng ý.

Vậy thì tôi muốn gửi quyết việc công! Chuyện say rượu lái xe, tôi có thể mặc kệ, cái chết của Phùng Nhị Bưu, có lẽ tôi không có chứng cứ.

Nhưng mà có người nhìn thấy Mạc Đông Lôi ở khách sạn Hoàng Triều đánh nhau với trăm người, trong đó làm ba mốt người bị thương nặng.

Hai ngày nay tôi vẫn luôn điều tra tư liệu của anh ta.Tôi phát hiện chiếc Bugatti Veyron mà anh đi kia thuộc về anh ta.

Hơn nữa, một tuần vừa rồi, ở lầu Tháp Tự có xảy ra một vụ tai nạn xe cộ đáng ngờ.

Chiếc Passat của Lâm Thư Âm và chiếc xe Bugatti Veyron này xảy ra sự cố va chạm…”
Diệp Vô Phong không ngờ người tên Bạch Tinh Đồng này lúc phá án lại cẩn thận như thế này.

Ngay cả vụ án mạng của Đường Trảm cũng lật lại, nếu như cô ta lại tra được, thân phận của Đường Trảm không phải không thể lộ ra ánh sáng.

Một khi để lộ danh tính của Đường Trảm là tư lệnh của Long Môn, nhất định sẽ khiến cho người có địa vị cao trong nước chú ý, phiền phức tìm đến mình sẽ ập đến từng cơn từng cơn như thủy triều.


“Xem ra, không bằng cứ tạm thời đồng ý, giúp cô ta bắt hai tên tội phạm nhỏ.

Dù sao thì sau này mình vẫn muốn định cư tại thành phố Tam Giang này.

Cô ta không chỉ là bạn học của Thư Âm, lại còn là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Thêm bạn thì thêm đường, thêm kẻ thù thì thêm bức tường.”
Nghĩ đến đây, Diệp Vô Phong cười ha ha: “Đội trưởng Bạch, cô thật sự là người có lòng.

Vậy thì chúng ta không cần nói nhiều nữa.


Tôi đồng ý với điều kiện của cô.

Nhưng mà bây giờ tôi bị đạn bắn bị thương, cần phải về nhà xử lý vết thương một chút.”
Bạch Tinh Đồng gật đầu nói: “Có thể đi rồi.”
Diệp Vô Phong nói một câu “Tạm biệt.” Sau đó anh xoay người rời đi.


Bạch Tinh Đồng đứng phía sau nói: “Nhớ kỹ.

Anh phải nghe theo lệnh triệu tập của tôi bất cứ lúc nào!”
Diệp Vô Phong tạm biệt Bạch Tinh Đồng.

Đầu tiên lái chiếc Bugatti Veyron bề căn biệt thự số chín trên núi Nhạn Tê, sau đó bắt một chiếc xe taxi quay về khách sạn Hoàng Triều.

Đi vào phòng làm việc của mình, anh lấy từ trong ngăn kéo ra hộp thuốc trị vết thương cho đạn bắn tốt nhất, sau đó thoa lên vết thương.

Loại thuốc này không bán trong bệnh viện, trị vết thương bên ngoài vô cùng hiệu quả.

Cơ thể Diệp Vô Phong cường tráng, mấy vết thương nhỏ tầm đấy với anh không tính là gì.


Anh vừa mới bôi thuốc xong thì Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi đột nhiên đẩy cửa tiến vào: “Vô Phong, em đang muốn nói với anh chuyện này, Vừa rồi nghe Tử Mạch nói cô ấy nhìn thấy anh quay về.”
“Ối.

Anh bị thương sao?” Lâm Thư Âm nhìn thấy băng gạc dính máu bên người Diệp Vô Phong, cô lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Diệp Vô Phong gậy đầu nói: “Vết thương nhỏ thôi, em đừng lo lắng.”
Bạch Nhạn Phi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đảo Diêm Vương kia lại phái mấy tên sát thủ mạnh hơn đến sao? Ai có thể làm anh bị thương chứ?”
Diệp Vô Phong nói: “Không liên quan đến đảo Diêm Vương, là tôi gặp được bạn học của Thư Âm - Bạch Tinh Đồng.


Đúng lúc Bạch Tinh Đồng muốn bắt tội phạm bỏ trốn, trên người tên kia mang theo súng, nên tôi không cần thận trúng một phát.”
Lâm Thư Âm nghe thấy Diệp Vô Phong bị trúng đạn thì cô lại càng thêm kinh hoảng: “Vô Phong, anh thật sự không sao chứ?”
Bạch Nhạn Phi cười một tiếng: “Thư Âm, nhìn cậu bị dọa kìa.

Chồng cậu là thần thánh đấy, người bình thường không giết được anh ấy đâu.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Thư Âm, anh thật sự không sao cả.

Chỉ là bị trầy chút da thôi.

Đáng tiếc là tên khốn kiếp kia lại trốn mất.”
Lâm Thư Âm: “Sao anh lại gặp được Bạch Tinh Đồng? Cô ấy tìm đến để gây phiền phức cho anh sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Trưa nay anh có uống chút rượu, không ngờ lại gặp được cô ấy đi kiểm tra nồng độ cồn.

Nhưng mà, đội trưởng Bạch nể mặt em không truy cứu chuyện anh uống rượu lái xe.

Nhưng, cô ấy có ra một điều kiện, muốn nạ giúp cô ấy bắt tên buôn lậu thuốc phiện khốn kiếp kia.”
Lâm Thư Âm: “Có thể gặp nguy hiểm gì không?”
Diệp Vô Phong nói: “Em yên tâm đi, anh không sao đâu.”
“Thư Âm, hai người tìm anh có chuyện gì?” Diệp Vô Phong hỏi.


Lâm Thư Âm thở dài nói: “Mới vừa rồi, nhà đầu bếp Phương của khách sạn chúng ta xảy ra chuyện.”
Diệp Vô Phong hỏi: “Tình huống thế nào?”
Lâm Thư Âm nói: “Vợ của đầu bếp Phương tối hôm trước có đến khách sạn tìm anh ấy bàn bạc chút chuyện.

Lúc về thì trời đã tối.


Kết quả cô ấy gặp phải tên dâm tặc ở hồ Nhạn Tê.

Vợ anh ấy bị tên kia cưỡng bức.

Đầu bếp Phương đã báo án, em cũng cho anh ấy nghỉ mấy ngày để anh ấy về nhà chăm sóc vợ mình.

Thế nhưng, sáng sớm hôm nay, vợ của đầu bếp Phương giấu anh ấy cắt tay tự tử.

May mắn đầu bếp Phương phát hiện sớm, kịp thời đưa vợ vào bệnh viện mới có thể bảo toàn tính mạng vợ anh ấy.”
Bạch Nhạn Phi nói: “Tính tình cô gái này cứng cỏi! Tên dâm tặc kia thật là đáng hận.

Nếu như tớ mà bắt được anh ta, nhất định sẽ thiến anh ta.”
Lâm Thư Âm nói tiếp: “Vết thương của Bạch Nhạn Phi còn chưa tốt đã muốn vội vàng đi đến hồ Nhạn Tay kia bắt dâm tặc.

Ý của em là, chuyện này muốn bàn bạc với anh một chút.”
Diệp Vô Phong mím môi: “Tên dâm tặc ở hồ Nhạn Tay sao? Tên này quá huênh hoang rồi, dám động đến gia đình của nhân viên khách sạn Hoàng Triệu chúng ta.

Thư Âm, vừa hay Bạch Tinh Đồng cũng phụ trách vụ án này.Vừa rồi anh cũng đã nói, anh bị cô ấy bắt vì tội uống rượu lái xe, cô ấy muốn anh giúp cô ấy phá án, vừa hay anh thuận nước đẩy thuyền giúp đỡ cô ấy luôn.”
Lâm Thư Âm nhíu mày: “Mặc dù anh có năng lực, nhưng mà tên dâm tặc kia rất giảo hoạt.

Nếu hắn ta cố tình trốn đi không chịu ngoi lên, vậy thì sao anh có thể bắt được hắn chứ?”
Diệp Vô Phong nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Cuối buổi chiều hôm nay anh đi tìm Bạch Tinh Đồng, thăm dò tin tức rõ ràng vụ án về tên dâm tặc này.

Hai người đi đến bệnh viện, thăm hỏi vợ của đầu bếp Phương một chút.

Không nhủ cô ấy thật tốt, đồng thời nói cho cô ấy biết, nhất định anh sẽ báo thù rửa hận thay cho cô ấy!”
Lâm Thư Âm gật đầu nói: “Được.

Vậy chúng ta chia nhau ra làm việc.”
Chập tối, Diệp Vô Phong đi đến chỗ đội cảnh sát hình sự, Bạch Tinh Đồng vô cùng ngạc nhiên: “Diệp Vô Phong, không ngờ anh lại có tinh thần tự giác cao như này đấy nhỉ?”
Diệp Vô Phong nói: “Người như tôi, điều không muốn nhất là nợ ân tình người khác, bằng không, ban đêm sẽ không ngủ được.”

Bạch Tinh Đồng cười thần bí một tiếng: “Không ngờ anh lại có thứ tình cảm sâu đậm như này đấy? Cũng tốt, sau này tôi sẽ để anh mãi mãi thiếu nợ ân tình của tôi.”
Diệp Vô Phong nghiêm mặt nói: “Đội trưởng Bạch, tôi đến đây để thảo luận tình tiết vụ án với cô.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Trong tay tôi có hai vụ án, anh muốn thảo luận cái nào?”
Diệp Vô Phong nói: “Tên dâm tặc ở hồ Nhạn Tây.”
Bạch Tinh Đồng hỏi: “Vì sao không phải là vụ án buôn lậu thuốc phiện?”
Diệp Vô Phong trả lời: “Trước đây tôi bị cô đổ oan là tên dâm tặc kia.

Tôi muốn vì danh dự của mình.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa, vợ của một đầu bếp trong khách sạn chúng tôi bị tên dâm tặc kia cưỡng bức.

Tôi thân là đội trưởng đội bảo vệ, có trách nhiệm phải báo thù thay cho cô ấy.”
Bạch Tinh Đồng gật gật đầu: “Anh còn rất có tình người.

Được thôi, anh đến xem cái này đi.”
Bạch Tinh Đồng lấy một tấm bản đồ ra từ trong ngăn kéo, trải lên trên bàn rồi nói: “Anh nhìn xem...”
Trên bản đồ có ba nơi bị bút đỏ khoanh lại.

Bạch Tinh Đồng nói: “Địa hình xung quanh hồ Nhạn Tây hết sức phức tạp, điều tra một góc nhỏ thôi cũng rất khó khăn.

Nhưng mà, sau khi tôi cẩn thận phân tích chi tiết, phát hiện ra địa điểm dây án của tên dâm tặc kia đều tập chung ở phía Đông.

Theo suy đoán của tôi, khả năng chỗ ở của tên này nằm ở phía Đông hồ Nhạn Tây.”
Diệp Vô Phong híp mắt, nhìn những vòng đò trên bản đồ, trong lòng như đang suy nghĩ gì đó.


“Diệp Vô Phong, muốn bắt tên dâm tặc kia quả thật là không dễ dàng.

Tên đó giảo hoạt như vậy, sao có thể tùy tiện xuất hiện chứ? Nhân lực trong đội cảnh sát chúng tôi cũng không ít, nhưng mà không tìm được chỗ ra tay.”
Diệp Vô Phong nói: “Vừa rồi tôi nghe cô thuật lại tình tiết vụ án, tính cả người bị hại là vợ của đầu bếp Phương thì cô ấy là người thứ tư bị hại.

Đã có lần nào nhân viên tuần tra của đội cảnh sát hình sự các cô đối đầu với một tên dâm tặc mà công phu của tên này quá mạnh, giúp hắn ta trốn thoát chưa?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.