Khí nóng khủng bố đánh tới, Phương Viêm không chần chừ đánh ra Băng Sơn Quyền. Hai sức mạnh va chạm, chỉ nghe oanh một tiếng, Phương Viêm là lùi lại hơn mười bước, hư ảnh Phượng Hoàng này liền ảm đạm xuống, rít lên một tiếng, liền tung ra một trảo, lần nữa chộp tới hướng Phương Viêm.
"Pháp khí này thật mạnh, không có người điều khiển đã có uy lực như vậy rồi, nếu là có người điều khiển, thì uy lực sẽ mạnh hơn bao nhiêu nữa." Phương Viêm lui lại, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn không ngừng, hắn giữ vững tinh thần, lại là một đòn Băng Sơn Quyền đánh về phía hư ảnh Phượng Hoàng kia.
"Phương Viêm, ta tới giúp ngươi." Lạc diệp kiếm pháp thi triển ra, kiếm khí tung hoành, hai người cùng hư ảnh Phượng Hoàng đại chiến cùng nhau..
Cái hư ảnh Phượng Hoàng này thật sự quá mạnh mẽ, có thể so với tu sĩ bạo Khí Cảnh, Phương Viêm cùng Phó Khinh Huyên liên thủ đều không áp chế nổi cái hư ảnh Phượng Hoàng này, sóng lửa cực nóng nướng hai người mồ hôi đầm đìa, bất luận bọn họ liều mạng như thế nào đều không đến được gần thân thể nó.
"Huyên tỷ, không thể tiếp tục như vậy được, cái hư ảnh Phượng Hoàng này thật sự quá mạnh, chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của nó, phải nghĩ biện pháp khác mới được." Phương Viêm toàn thân khô nóng khó chịu, vết thương trên người đều sắp cháy đen, nếu như cứ theo tình huống này, bọn họ nhất định sẽ bị sóng lửa cực nóng này nướng thành than mất.
"Phương Viêm, ta tới ngăn chặn cái hư ảnh Phượng Hoàng này, ngươi đi nhổ cây kiếm cổ này lên." Phó Khinh Huyên nghe vậy không khỏi nói.
"Được, ngươi cẩn thận, ta đi một chút sẽ trở lại." Phương Viêm cũng cảm nhận được, tuy cái hư ảnh Phượng Hoàng này mạnh mẽ, nhưng bản thể nó cũng chỉ khống chế được một khoảng cách nhất định, như vậy mới có thể hóa giải nguy cơ lần này.
Phương Viêm đánh ra Băng Sơn Quyền, khí kình khủng bố đánh tới hư ảnh Phượng Hoàng, mà hắn thì dùng bộ pháp lui ra, như thiểm điện lướt lên trên bình đài.
"Phốc." Thiếu Phương Viêm ngăn cản, Phó Khinh Huyên căn bản cũng không phải là đối thủ của hư ảnh Phượng Hoàng này, chỉ một kích, Phó Khinh Huyên đã trọng thương thổ huyết, thân thể bay ngược ra sau, mà lúc này, Phương Viêm vừa mới nhảy lên trên bình đài.
Khi Phương Viêm lướt lên bình đài, hư ảnh Phượng Hoàng cũng đã nhận ra ý đồ của hắn, rít gào một tiếng, bất chấp đối phó với Phó Khinh Huyên, đánh tới hướng Phương Viêm.
Phương Viêm tay cầm chuôi kiếm, dùng sức nắm chặt, một cổ sức lực kinh khủng bắn ra từ hai tay hắn, hư ảnh Phượng Hoàng bổ nhào về phía hắn, trong nháy mắt liền một trảo đánh bay Phương Viêm.
"Như thế nào mạnh như vậy, chỉ là một thanh kiếm vậy mà đánh cho chúng ta bị thương thành bộ dạng này, chẳng lẽ chúng ta không có duyên với kiếm này sao?" Phương Viêm trọng thương, lồng ngực cháy đen một mảnh. Phương Viêm vội vàng kích hoạt hệ thống chữa trị, lông mày nhăn thành chữ xuyên.
"Lực bài xích rất mạnh, chẳng lẽ do Kiếm tự chọn chủ."
"Huyên tỷ, ta tới ngăn cản, ngươi đi rút kiếm." Phương Viêm cảm nhận được cổ kiếm này đột nhiên bộc phát ra một cổ lực bài xích mãnh liệt, trong đầu nghĩ tới điều gì, thần binh có linh, tự chọn chủ, mà kiếm này là một thanh bội kiếm của nữ tử, lập tức không khỏi nói.
Nếu như vậy vẫn không được, thì bọn họ thật sự vô duyên cùng kiếm này.
"Được, ngươi yểm hộ ta, để ta đi thử." Phó Khinh Huyên từ mặt đất nhẹ nhàng nhảy lên, mặc kệ vết máu ở khóe miệng không lau đi, lao đi hướng bình đài.
"Băng Sơn Quyền."
Phương Viêm đánh ra một quyền, ngăn cản được một trảo của hư ảnh Phượng Hoàng, cả người cũng lướt lên trên bình đài, cầm trong tay cực phẩm linh binh Huyết Nhận, thi triển ra Thủy Ảnh Kiếm, đánh úp về phía sóng lửa cực nóng kia.
"Đứng vững, nhất định phải đứng vững." Phương Viêm cắn răng, Thủy Ảnh Kiếm thi triển ra, hắn chống lại tất cả công kích, Kiếm Ảnh sống lại, như có một màn nước chảy dài không dứt, chặn tất cả thế công của hư ảnh Phượng Hoàng.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ độ thành thạo của Thủy Ảnh Kiếm +5."
"Đinh! Chúc mừng kí chủ độ thành thạo của Thủy Ảnh Kiếm +10."..
Hắn đem Thủy Ảnh Kiếm phát huy đến mức tận cùng toàn lực chống đỡ công kích sắc bén của hư ảnh Phượng Hoàng, Phương Viêm một mực cắn răng kiên trì, khóe miệng đều tiết ra máu đỏ tươi. Điều làm cho hắn cảm thấy vui mừng chính là, toàn lực thúc dục Thủy Ảnh Kiếm, độ thành thạo của hắn lại tăng nhanh chóng, trong nháy mắt đã vượt qua năm mươi. Thanh âm hệ thống nhắc nhở không ngừng vang lên, dễ nghe giống như Linh Âm vậy, độ thành thạo đang không ngừng tăng trưởng mỗi giờ mỗi phút.
Độ thành thạo của Thủy Ảnh Kiếm tăng trưởng, đại biểu cho Phương Viêm cách cảnh giới nhất đại tông sư càng ngày càng gần. Được Phương Viêm hỗ trợ, Phó Khinh Huyên đã tránh được áp lực lớn lao, thành công tiếp cận Phượng Hoàng cổ kiếm này.
"Phốc."
Phó Khinh Huyên thân thủ lướt tới Phượng Hoàng cổ kiếm, chuôi kiếm trắng nõn như ngọc truyền đến một lực phản chấn, chấn nàng thân hình lay động không ổn, nàng còn đang cắn răng kiên trì, lại lần nữa tiến lên, kế tiếp lại đưa tay ra chộp tới nó lần nữa. Liên tiếp thử nhiều lần, nội phủ bị chấn thành trọng thương, thương thế nặng vậy nàng cũng áp chế không nổi. Chỉ nghe ộc một tiếng, Phó Khinh Huyên phun ra một ngụm máu, thân thể bị lực phản chấn kịch liệt đánh bay rớt ra ngoài.
"Vẫn thất bại, chẳng lẽ là chúng ta cơ duyên không đủ, cùng thanh cổ kiếm này vô duyên." Phương Viêm nhìn Phó Khinh Huyên bị cổ kiếm đánh bay, lông mày tự giác nhăn lại.
"Xích! Xích!"
Phó Khinh Huyên tuy nhiên bị đánh bay, mà lúc nàng bị đánh bay phun ra một ngụm máu lại có hai giọt văng lên trên Phượng Hoàng cổ kiếm. Hại giọt máu này bị Phượng Hoàng cổ kiếm hấp thu, hư ảnh Phượng Hoàng đang không ngừng công kích Phương Viêm đột nhiên được một lực lượng nào đó triệu hoán, liền hóa thành một đạo kiếm quang chui vào bên trong Phượng Hoàng cổ kiếm.
Kế tiếp, Phương Viêm bọn họ không có chú ý tới, kiếm sơn đã xảy ra chấn động rất nhỏ, trên kiếm sơn các loại kiếm khí hóa thành tiểu xà cũng tùy theo biến mất không thấy gì nữa.
"Đây là có chuyện gì." hư ảnh Phượng Hoàng biến mất không thấy gì nữa, Phương Viêm vẻ mặt kỳ quái, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái hư ảnh Phượng Hoàng này sao lại đột nhiên biến mất không thấy.
"Phương Viêm, hình như, hình như Phượng Hoàng cổ kiếm đã nhận ta làm chủ nhân." Phó Khinh Huyên theo từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt một mảng trắng bệch, nhưng giữa con mắt lại lộ ra một thần sắc hưng phấn.
"Cổ kiếm này nhận ngươi làm chủ nhân." Phương Viêm nghe vậy vẻ mặt cũng mừng rỡ. Phó Khinh Huyên có pháp khí này, lực chiến đấu của nàng nhất định sẽ tăng lên mấy lần, đến lúc đó muốn tiêu diệt đám người Cao Tiến cùng Vương Yên Nhiên còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Không có hư ảnh Phượng Hoàng công kích, Phó Khinh Huyên vui mừng chốc lát, liền đứng dậy đi về hướng bình đài. Nhẹ nhàng dùng lực, lập tức Phượng Hoàng cổ kiếm liền được rút ra.
"Huyên tỷ, Kiếm này thật xứng đôi với ngươi a!" Phó Khinh Huyên cầm trong tay Phượng Hoàng cổ kiếm, anh tư sáng ngời, Phương Viêm nhịn không được lên tiếng khen.
"Lần này cũng nhờ có ngươi, nếu như không có ngươi, ta cũng không thể thu phục được Phượng Hoàng cổ kiếm này." Phó Khinh Huyên mặt cười như hoa, đối với Phượng Hoàng cổ kiếm trong tay yêu thích không buông tay.
"Huyên tỷ, Kiếm này phẩm cấp thế nào, không phải là cực phẩm pháp khí chứ." Phương Viêm nghe vậy cười hỏi.
"Kiếm gọi là Phượng Hoàng cổ kiếm, đích thực là cực phẩm pháp khí. Đáng tiếc, thực lực của ta thấp kém, căn bản là không thể phát huy ra uy lực vốn có của Phượng Hoàng cổ kiếm." Phó Khinh Huyên vung khẽ Phượng Hoàng cổ kiếm trong tay, liền cười nói.
"Ân, cũng đúng, pháp khí này vũ khí của tu sĩ đã ngoài Tiên Thiên cảnh mới có thể sử dụng được, chúng ta không thể phát huy uy lực vốn có của nó, điều này cũng hợp tình lý." Phương Viêm cười nói.
"Ầm ầm!"
Cực phẩm pháp khí Phượng Hoàng cổ kiếm bị Phó Khinh Huyên lấy đi, Kiếm mộ đột nhiên bộc phát ra một hồi tiếng nổ ầm ầm, kiếm sơn sau lưng Phương Viêm thoáng cái đã sụp xuống, các loại bảo kiếm cắm ở trên kiếm sơn trong khoảnh khắc liền hóa thành tro bụi, từng đạo kiếm khí hội tụ thành dòng nước lũ hướng về Phượng Hoàng cổ kiếm trong tay Phó Khinh Huyên dũng mãnh lao tới.
Nguyên lai Kiếm sơn tồn tại là vì Phượng Hoàng cổ kiếm, giờ phút này, Phượng Hoàng cổ kiếm bị người lấy đi, Kiếm sơn đã không cần tiếp tục tồn tại.