"A... Ta chân đứt đoạn mất, kẻ địch quá mạnh mẽ, ta sắp chết."
"Đánh không lại những tên tù phạm này, ta muốn rút lui."..
"Giết, giết hết mấy tiểu súc sinh chưa dứt sứa này, giết, vì huynh đệ đã chết báo thù."
"Giết!"..
Phương Viêm, Phương Thanh, Phó Khinh Huyên ẩn núp trong rừng, nhìn thấy cảnh tượng hỗn chiến ở phía trước mà bị trận đại chiến thảm liệt này làm cho chấn động.
Tiếng kêu rên của đệ tử hai nhà Cao Vương vang lên liên hồi, rất nhiều người không chịu được tình cảnh máu tanh tàn nhẫn này mà khiếp sợ. Đối lập với bọn họ là bọn tù phạm liều mạng, bọn họ bị thương phi thường nặng, nhân số thì ít hơn, nhưng là bọn họ sát khí lẫm liệt, rêu rao lên không ngừng ở trong đám người xung phong. Chiến đến một giọt máu cuối cùng, quản chi không thể đứng lên, nhưng chỉ cần còn có một hơi, trong mắt hung quang không lùi, bò đi mà đánh úp về phía kẻ địch, mãi đến tận khi bị loạn đao loạn kiếm của đối phương chém thành thịt nát mới thôi.
Đánh giết một tên tù phạm liều mạng, đối phương phải trả giá mấy lần, thậm chí mười mấy lần nặng nề đánh đổi mới được. Một ít người tâm trí không kiên định, bị phương thức lấy mạng đổi mạng của mấy tên tù phạm liều mạng này làm cho sợ vỡ mật, không có dũng khí để chiến một trận.
"Chạy mau a! Mọi người chạy mau a, những người này quá mạnh mẽ, lưu lại chỉ có một con đường chết."
"Khốn khiếp, các ngươi mấy tên khốn kiếp này, ai cho các ngươi chạy trốn, mau mau cút trở về tử chiến cho ta." Cao Tiến nhìn đám con cháu Cao gia không ngừng chạy trốn mà gầm lên không ngừng.
Có người không chịu được cảnh máu tanh tàn khốc này mà chạy trốn, đã có một, thì sẽ có hai, có ba cái, như cây đổ thì bầy khỉ tan, chính là nói đến tình cảnh hỗn loạn hiện tại này, không người nào có thể trực tiếp đối mặt tử vong. Mặc kệ người dẫn đầu hai nhà Cao Vương tức giận mắng mỏ thế nào, nhưng người trốn vẫn cứ trốn, không trốn, lưu lại chỉ có một con đường chết.
"Tiên sư nó, đám rác rưởi này, thùng cơm đều chạy trốn, chúng ta lưu lại cũng là một cây làm chẳng lên non, những kẻ tù phạm liều mạng này cũng bị thương, bọn họ căn bản là không trốn được, không có linh dược chữa thương, xác suất bọn họ sống sót không đủ mười phần trăm, đến lúc đó chúng ta lại tụ tập nhân thủ đến làm thịt mấy tên cặn bã này." Vương Sở nhân vật thủ lĩnh của Vương gia nhìn tộc nhân Vương gia bị giết cho đại bại, hiện tại cũng đã có bốn, năm người chạy trốn tán loạn, nhất thời có chút bất đắc dĩ nói.
"Lui." Cao Tiến cầm đầu tử chiến, nhưng đại thế đã mất, bị kẻ địch giết cho sợ vỡ mật, không thể không ra lệnh rút lui. Chỉ một mình hắn liều mạng có tác dụng gì gì, chỉ khi mọi người phải cùng nhau liều mạng mới có tác dụng.
"Các huynh đệ, giết a, giết sạch mấy thằng con hoang này, vì huynh đệ đã chết báo thù."
"Các huynh đệ giết a, đường sống ở phía trước, chỉ cần lấy đầu của mấy tên tiểu tử này chúng ta có thể rời đi nơi quỷ quái này rồi." Đại hán độc nhãn sĩ khí như cầu vồng, hét lớn không ngừng.
"Những người này thật không hổ là làm ác đa đoan, đại ác nhân tội ác tày trời đại, chỉ chín người mà giết cho đối phương đại bại thua thiệt." Nhìn đám con cháu thế gia chạy trốn tứ phía, bị giết gào khóc thảm thiết, Phương Thanh nhịn không được cau mày nói.
"Phương Viêm, bây giờ ta nên làm gì, kết cục này quá ngoài dự đoán của mọi người. Cao Tiến, Vương Sở bọn họ người rác rưởi này lại bị chín người giết cho chật vật chạy trốn, cùng kế hoạch lúc trước của chúng ta không hợp, chúng ta có nên tạm thời tránh mũi nhọn, chờ những người này người kiệt sức, ngựa hết hơi rồi đồng thời ra tay đem tất cả tiêu diệt." Phó Khinh Huyên nghe vậy lông mày sâu sắc nhăn lại.
Trong kế hoạch của nhóm người Phương Viêm, bọn họ phải đợi đệ tử hai nhà Cao Vương cùng bọn tù phạm liều mạng đánh cho cá chết lưới rách, chỉ còn lại một phe nhân mã, đến lúc đó bọn họ sẽ toàn lực ra tay chúng ta sẽ ngồi ngư ông đắc lợi. Nhưng mà bọn tù phạm này lại thừa thế xông lên, lấy ít địch nhiều, hơn nữa còn đem kẻ địch đẩy lùi, hiện thực cùng dự liệu có sai lệch không nhỏ.
"Tạm thời tránh mũi nhọn, tại sao phải tránh, đệ tử hai nhà Cao Vương bị giết cho chạy trốn tứ tán, chúng ta nên thừa cơ mà đánh giết, hiện tại chúng ta chặn giết mấy tên tù phạm liều mạng này. Bọn họ tuy rằng hung hãn, nhưng đã bị thương nặng, giờ bọn họ đã như nỏ mạnh hết đà. Cao Tiến Vương Sở bọn họ không dám, nhưng không có nghĩa là chúng ta không dám. Chiến đấu cùng tu luyện đều như thế, đều là đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Gặp phải vấn đề nhỏ bé khó khăn liền dễ dàng lui bước, chúng ta làm sao vấn đỉnh trường sinh làm sao nhìn thấu sinh tử, làm sao hướng thiên đoạt mệnh, chúng ta cần một trái tim dũng cảm tiến tới." Phương Viêm nhìn thấy Phó Khinh Huyên cùng Phương Thanh chịu ảnh hưởng của cuộc chiến phía trước, lòng sinh khiếp sợ muốn lùi bước, nhất thời không khỏi trầm giọng nói.
"Đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, một chút khó khăn như vậy đã không khắc phục được làm sao có thể trở thành cường giả." Phó Khinh Huyên lông mày nghiêm nghị, một mặt trịnh trọng.
"Như vậy, liền để chúng ta đi ngược dòng nước, mở một đường máu, vấn đỉnh tu luyện đỉnh cao." Phương Viêm nghe vậy không khỏi trầm giọng nói.
"Giết!"
Phương Viêm hét lớn một tiếng, trước tiên từ trên nhánh cây tráng kiện nhảy xuống, đánh thẳng tới đại hán khôi ngô độc nhãn này.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ thành công lĩnh ngộ dũng sĩ chi tâm, kinh nghiệm tu luyện tăng gấp đôi."
Ngay khi Phương Viêm phi thân phóng đi hướng về phía đại hán khôi ngô độc nhãn, đột nhiên, thanh âm hệ thống âm thông báo vang lên trong đầu Phương Viêm.
"Dũng sĩ chi tâm, kinh nghiệm tu luyện tăng gấp đôi." Phương Viêm nghe thanh âm hệ thống thông báo cảm thấy rất ngờ vực, nhưng mà công kích thì không chút rối loạn, một chiêu Huyễn Ảnh Trảm chém về phía đại hán khôi ngô độc nhãn.
"Đáng ghét, ở đâu ra một tên tiểu tử điếc không sợ súng, không ngờ lại dám đánh lén gia gia nhà ngươi, xem ta có chém sống ngươi không." Đại hán độc nhãn cảm nhận được sau lưng kình phong bất ngờ nổi lên, đúng vào lúc này tóc gáy liền nổi lên, đình chỉ truy kích kẻ địch, xoay người, nhìn thấy Phương Viêm một tiểu tử Luyện Khí kỳ tầng tám giun dế dĩ nhiên lại đánh lén hắn, tức giận, hét lớn một tiếng, trên mặt xuất hiện một vẻ bạo ngược, bàn tay lớn chộp tới hướng Phương Viêm.
"Muốn chết." Phương Viêm trong lòng cười gằn, tên ngu xuẩn này dĩ nhiên lại dùng tay đỡ Huyễn Ảnh Trảm của hắn, đúng là điếc không sợ súng. Vào đúng lúc này, lại tăng thêm mấy phần sức lực.
"A! Tiểu tặc, cánh tay của ta, ta muốn ăn sống ngươi.." Cánh tay đại hán độc nhãn vừa mới chạm tới Kiếm Ảnh, liền kêu lên thảm thiết. Bàn tay lớn tráng kiện một mảnh máu thịt be bét, hiển nhiên đã bị phế.
Phương Viêm vừa ra tay đã có tác dụng, Phó Khinh Huyên, Phương Thanh cũng đúng lúc này gia nhập vào trong chiến đấu, từng người cuốn lấy đối thủ của mình.
"A! Thằng con hoang, đại gia muốn ăn sống ngươi." Đại hán độc nhãn chỉ một chiêu đã rơi vào hạ phong, Phương Viêm công kích lại mãnh liệt thêm mấy phần, so với những kẻ tù phạm liều mạng này còn muốn hung hãn hơn mấy phần, đại hán độc nhãn gào thét liên tục. Thân thể không ngừng bị Phương Viêm chém trúng, đặc biệt nơi ngực một đạo vết thương ghê rợn, suýt nữa lấy mạng già của hắn.
"Ngươi có thể xuống lòng đất bồi huynh đệ của ngươi rồi." Phương Viêm cười lạnh một tiếng, đánh ra một đòn Băng Sơn, một luồng khí thế cuồng bá va chạm cùng thân thể của đối phương. Hắn liều mạng ngạnh kháng một cước của đối phương đá tới, tiếp tục tung ra một chiêu Huyễn Ảnh Trảm đem đối phương loạn kiếm phân thây.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ vượt cấp giết địch thành công, đạt được sáu mươi điểm tích luỹ."
Phương Viêm bị kình phong một cước sắp chết của đối phương quét bay lên trời, người còn ở giữa không trung, thanh âm hệ thống thông báo đã vang lên trong đầu, vừa hạ xuống đất, cũng không áp chế nổi thương thế trên ngực, khóe miệng tràn ra một tia máu đỏ tươi.
"Một đòn của tu sĩ Bạo Khí Cảnh tầng năm sắp chết thật đúng là mạnh." Phương Viêm khóe miệng chảy máu, trong tâm cũng hơi sợ, nếu không là đối phương bị thương, hắn căn bản không phải đối thủ, còn may là hắn đánh lén.
"Lão đại chết rồi..."
"Chuyện này làm sao có thể, lão đại dĩ nhiên đã chết." Thi thể của đại hán độc nhãn ngã xuống đất, bọn tù phạm ở bốn phía không nhịn được cả kinh kêu lên.