Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 14: Lần đầu tiếp xúc thần bí



Một đêm tu luyện trải qua, tuy rằng không hề chợp mắt nhưng Triệu Thiên Dương cảm thấy cơ thể mình tốt hơn bao giờ hết.

Từng giây, từng khắc, đều có linh khí cùng thiên địa nguyên tố được hấp thụ. Thể nội hắn hiện tại giống như một cái động không đáy, tham lam hút toàn bộ năng lượng xung quanh, từng tia hắc khí du động trong từng điều kinh mạch, cường hóa cơ thể hắn.

Thế nhưng, Triệu Thiên Dương lại nhíu mày, tốc độ này bây giờ cũng có chút …không đủ dùng.

Kì thật, nếu như tu sĩ bình thường, nếu sống trên địa cầu thì việc tăng cấp độ khó có thể so với lên trời. Triệu Thiên Dương tuy có nhiều thủ đoạn nhưng tiêu hao lại càng lớn hơn.

Mỗi một cái kia tia xám tro khí tức cần tới hơn mười, thậm chí có lúc là mấy chục tia linh khí mới tạo lên được. Tiêu tiền cái này không phải bình thường ít a.

Chưa kể bây giờ hắn còn sắp tấn cấp hồn cảnh, linh hồn cần đại lượng thiên địa nguyên tố, do đó, Triệu Thiên Dương cảm thấy niềm vui vừa tới không bao lâu thì khổ não cũng kéo nhau tới gõ cửa. Hắn cần tìm thêm nhiều cái khác biện pháp để gia tăng tiến độ tu luyện.

- -----------

Thức dậy cùng vệ sinh cá nhân buổi sáng xong, Triệu Thiên Dương chào ba mẹ cùng em gái, đi đến trường. Dạo gần đây, hắn cảm thấy cuộc sống mình trôi qua khá bình dị ngày ngày đùa giỡn Dao Dao. Đi học về lại thấy em gái tung tăng nhảy nhót đến làm nũng.

Thiệt tình, thời gian như thế thật tốt. Nếu không phải nhận được truyền thừa kia, hắn cũng chẳng muốn đâm đầu vào tu luyện lắm.

Bởi vì hắn biết, những gì mình nhận được là có thật. Hắn lo sợ cái mà tiền bối đã gọi là nhận loại tận thế.

Phải biết, con người văn minh đến hiện tại không phải là chuyện đùa. Súng ống, đại bác, vũ khí hóa học … tất cả những thứ đó sức mạnh cùng uy lực đều không thể nghi ngờ.

Cho dù là các thế lực siêu nhiên cũng khó có khả năng khiến nhân loại lâm vào tuyệt cảnh. Mà cho dù bí quá, đạn hạt nhân chỉ cần một quả, thế là “ Bùm chíu “, mọi việc xong xuôi.

Tuy vậy, có thêm thực lực vẫn là tốt nhất. Đặc biệt là hoàn cảnh kinh tế của gia đình hắn hiện tại đang cần hỗ trợ. Năng lực mới này sẽ giúp đỡ rất nhiều.

Cứ miên man suy nghĩ, hắn nhận ra, mình dường như, đã quẹo nhầm vào một ngã rẽ khác. Hơi hơi nhìn một chút xung quanh cảnh vật, hắn lắc đầu định rời khỏi cái này vắng vẻ đường đi.

Đây là một cái ngõ tắt để đến trường, nhưng thông thường rất ít ai đi. Bởi vì, ngõ này kéo nagng qua một dãy khu nhà hoang bỏ trống lâu năm.

Nghe đồn, trước kia chủ dãy nhà đó làm ăn sung túc khá khẩm. Nhưng chẳng hiểu sao, có một ngày, gia đình ông ta đột nhiên tan vỡ. Vợ con ly tán, chủ nhân thì thắt cổ chết. Nhưng ai đó đồn rằng, khu này đã bị quỷ ám.

Thành phố cũng đã nhiều lần định cho gỡ bỏ, nhưng lại tiếc nuối công trình tiền bạc, nên tìm người muốn giá rẻ mua lại.

Tuy nhiên chẳng ai dám. Thế là, khu nhà hoang này cũng trở thành một “ kì quan “ đồng thời cũng là cấm địa của cư dân quanh đây. Nghe đâu, hằng đêm vẫn còn tiếng than khóc rợn người, những tiếng tru kì quái.

Thậm chí trước đây, còn có vài người gan lớn đến tìm hiểu nơi này. Nhưng bỗng dưng chết bất đắc kì tử. Gia đình cũng gặp thảm họa liên tục.

“Nếu là người bình thường, ta nhất định sẽ tránh chỗ này ra, càng xa càng tốt.”

Triệu Thiên Dương thầm nghĩ:

"Nhưng bây giờ, thân phận ta đã khác, thực lực cũng có, ta muốn tìm hiểu nơi đây xem thế nào."

Tìm một chỗ kín kẽ, hắn nhẹ nhàng mở ra một cánh cửa nhỏ phía sau khu nhà kế chót, lặng lẽ tiến vào. Không khí sớm lạnh lẽo, mà trong dãy nhà đó, lại càng lạnh hơn.

Hắn đang ở tầng gara cuối chót để xe, phía trước dường như có một mảnh sương mù che khuất. Có cái gì đó rất quái lạ ở đây.

“Nơi này thật tà môn.”

Triệu Thiên Dương hơi co rút người âm thầm di chuyển thấp người về phía trước. Không hiểu sao, linh thức của hắn lại bị giảm xuống đột ngột, phạm vi soi xét chỉ có 5 mét bên trong.

Tuy nhiên, ở hoàn cảnh nơi này vậy cũng đủ. Điều duy nhất trở ngại là, hắn không tài nào thấy rõ được cái gì trong lớp sương mù tại đằng trước, chỉ mờ mờ một chút bóng dáng mà thôi.

Đột ngột, một tiếng nói vang lên xa xa.

Đó là một âm thanh trầm đục, lại rè rè, như lâu lắm rồi đã không nói chuyện cùng ai.

"A Tam … mấy hôm nay …bắt được bao nhiêu người rồi?"

Lặng im một lúc sau, có thể vang vọng đáp lại.

"Lần này có đến gần mười tên ngu ngốc vô rọ, lão Bát, kế hoạch sắp đủ điều kiện để thực hiện chưa."

"Sắp rồi!"

Cái kia gọi A Bát người trả lời. Bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm về phía Triệu Thiên Dương đang ẩn nấp.

"Lão Tam, nơi đây … không hề có người chứ?"

"Không có, nơi này ta đã bí mật bày ra Mê Tung Vụ, bất cứ kẻ nào lạc vào đều mất đi tầm nhìn, tự đưa đầu đến chỗ chúng ta mà thôi.

"Tốt!"

" Kế hoạch lần này cực kì trọng yếu, phía trên không cho phép một chút sai lầm, rõ chưa...!"

Lão Bát trầm giọng nói:

" Nếu lần này thành công, chúng ta liền hưởng đủ, ha ha."

Cái kia giọng cười, nghe thật sởn gai ốc. Triệu Thiên Dương tự nhận mình cũng khá to gan, lớn mật, nhưng kẻ này, thật sự đáng sợ.

Hắn ẩn ẩn cảm giác, bản thân cũng không phải hai tên kia địch thủ. Mà bọn chúng cho hắn cảm thấy rất quái lạ. Dường như, không phải là người.

Mà ngay lúc này, cái kia lão Tam tiếp tục nói:

“A Bát, quỷ chủ đại nhân muốn phục sinh cần phải hiến tế bao nhiêu người?”

Hiến tế!

Triệu Thiên Dương kinh hãi. Cái này chính là giết người a. Hắn dù có ngốc đến đâu cũng phải hiểu được điều đó.

"Một trăm người, chỉ cần một trăm người. Qủy chủ lại có thể phục sinh. Lúc đó, chúng ta có thể hoành hành ở nơi đây!"

"Chưa chắc. Ngươi quá tự tin!"

Cái kia Tam phản bác:

"Chính ngài ấy trước khi bị phong ấn có lưu truyền ngôn không thể coi khinh nhân loại. Nhất là những cái kia vũ khí nóng, ngươi nghĩ mình có thể chống cự được bao nhiêu."

Thanh âm trầm mặc một lúc lâu, đáp lời:

“Đúng, là ta mù quáng. Cẩn thận vẫn là trên hết. Lão Tam, đi tuần một vòng đi, để chắc rằng không ai ở đây.”

Nghe nói vậy, Triệu Thiên Dương tim đập thình thịch. Bởi vì bọn người kia tra xét, đã sắp tới chỗ của hắn. Hắn cảm nhận được … một nguy cơ vô cùng to lớn.

Từng giây, từng phút … trôi qua.

Có lẽ, hai tên kia cũng có chút mất kiên nhẫn, chúng chắc có khá nhiều việc để làm.

"Lão Bát, ta nói người nên bỏ cái tính đa nghi quá mức đi, không có ai ở đây đâu."

Lão Tam phàn nàn nói.

"Vậy, quay lại làm việc thôi."

Bên kia nhàn nhạt trả lời, chắc hắn nghĩ mình cũng quá đa nghi.

“Phù, thoát nạn sao.” Triệu Thiên Dương thở nhẹ ra, tim vẫn còn đập thình thịch liên hồi.

Keng!

Một cái tiếng vang của vật gì đó rơi xuống. Trong cái không gian yên tĩnh này, thật chói mắt.

Phía trên xà nhà, có một con mèo đang chăm chú dạo bước.

"Mả cha mày... Mèo ơi... Định bóp *** tao à. "

Triệu Thiên Dương lòng rên rỉ, thân thể càng cứng nhắc, hơi thở thu liễm lại, ngồi im như pho tượng.

"Mèo hả, thịt nó đi!"

Lão Bát cau mày nói, tay búng một cái.

Xoét!

Máu tươi văng tung tóe, cái kia đầu mèo lăn lốc lốc xuống, ngay đúng chỗ Triệu Thiên Dương đang ẩn nấp.

“ Đậu nành, cái số cứt chó gì thế này...! "

Triệu Thiên Dương giật mình, hắn khó khăn lắm mới tìm cách tránh né hai tên kia, vậy mà vận mệnh lại trêu ngươi đưa con mèo này xuống ngay bên cạnh.

Bước chân bỗng vang lên, mỗi lúc một rõ ràng.

Hắn cảm thấy huyết dịch sôi lên, máu như đang dồn lên não. Nguy cơ đang tiến đến, càng ngày càng nhanh.

Lần này, chỉ sợ hắn có sinh tử kiếp nạn.

Hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, hắn suy xét thật nhanh đường lui của bản thân. Lúc này, tinh thần cường hóa lực lộ rõ rệt ưu điểm. Mỗi chỗ ngóc ngách nhanh chóng hiện ra trong trí nhớ. Hắn đã có biện pháp, nhưng lần này, cần liều mạng.

Hai nắm tay siết chặt lại, Triệu Thiên Dương chăm chú nhìn vào khoảng không phía trước, chờ đợi.

Cũng không lâu lắm, một bóng dáng dần hiện ra. Triệu Thiên Dương nheo mắt lại, cái này quả nhiên không phải nhân loại.

Oanh!

Triệu Thiên Dương nhanh như cắt, xông lên phía trước, đấm thẳng cào vái kia phi nhân loại.

Vù!

Bóng người đó có lẽ không nghĩ tới việc sẽ bị tập kích, nên bị ngược nên phía sau gần năm, sáu mét.

"Lão Bát, có chuyện gì xảy ra?"

Lão Tam cảm thấy không đúng lập tức hét lên.

"Nhanh, bắt lấy nó, có nhân loại vào đây! "

Lão Bát gầm thét, đứng dậy.

Mặc dù hắn mạnh hơn Triệu Thiên Dương nhưng dưới tình huống không phòng ngự, lại dính một đấm toàn lực, sức chiến đấu cũng đại giảm.

Triệu Thiên Dương lúc này không ham đánh, tung xong cú đấm, hắn vội lùi lại phía sau thục mạng chạy.

“Mười giây, chỉ cần mười giây. Ta tựu thoát ra nơi này.”

Nhưng ngay lúc đó, dị biến đột ngột nảy sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.