Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 16: Xuyên qua thời không



Rầm rập, rầm rập!

Có tiếng bước chân đang di chuyển, cái kia Lão Bát, đang quay về.

"Chẳng lẽ lần này, trời lại tuyệt đường ta! "

Triệu Thiên Dương nhìn trước mắt tình cảnh, hơi tuyệt vọng nghĩ. Nhưng rồi, ánh mắt của hắn lại biến thành sắc bén như ban đầu.

“ Quỷ vật đúng không, yêu ma chứ gì, bọn mày muốn tao chết, tao liền giết sạch chúng mày.”

Triệu Thiên Dương dữ tợn nhìn hai thân ảnh phía trước, đôi bàn tay nắm chặt, thậm chí còn xuất hiện huyết. Nhìn qua, hắn đã đến đường cùng.

Hồn thể chung quy vẫn kém một chút nữa mới có thể tấn cấp. Nếu có thời gian, hắn cam đoan mình không hề sợ bất cứ tên nào. Nhưng bây giờ, đó chỉ là nếu như.

“Đã vậy, thiêu đốt, vòng xoáy đi, ta dù chết cũng muốn lôi bọn này chôn theo.”

Chỉ động ý nghĩ, Triệu Thiên Dương liền quyết đoán bạo đi đan điền của bản thân để tăng sức chiến đấu chính mình lên.

“Tích, tích, … tích.”

Dường như, có tiếng đồng hồ kêu đâu đó, và tiếng ai vang vọng thở dài.

"Cậu thanh niên, ta chờ đợi thật lâu mới có người thức tỉnh được bản thân. Không ngờ chủ thể lại bị bức tới mức này. "

"Ông… là ai?"

Triệu Thiên Dương ngay lập tức ngừng lại thiêu đốt đan điền, nghi ngờ hỏi. Bây giờ chung quanh hắn cảnh vật đã bị ngưng đọng lại. Nói đúng hơn chính là đình chỉ chuyển động.

"Ta ư. Một kẻ lỗi thời, một cái khí linh đã suy tàn mà thôi!"

Giọng nói kia đáp lại.

"Khí linh? "

Triệu Thiên Dương kinh ngạc thốt lên, sau đó kích động:

“Chẳng lẽ là trong cái kia tiểu thuyết vô cùng cường đại bảo bối khí linh.”

"Khục khục, thanh niên trẻ, trước kia, ngươi gọi ta như vậy là hoàn toàn chính xác. Nhưng bây giờ, ta đã vô cùng suy yếu. Nếu không nhờ hỗn độn khí của cậu giúp đỡ, với lại lần này cậu lại bị sinh tử đại kiếp, ta sẽ không hiện thân."

“Đúng a.”

Triệu Thiên Dương buồn rầu nghĩ đến tình thế của mình bây giờ, mắt bỗng sáng rực lên hỏi: “ Tiền bối, ông mạnh như vậy, có thể giúp cháu xử lí hai tên quỷ vật kia chứ?”

"Rất tiếc, ta hiện tại không hề có năng lực như vậy!"

giọng nói kia đầy buồn rầu:

“ Ta vốn chính là thiên đạo cấp bí bảo, Cổ Thiên Giới Chỉ. Chính là khí linh chiếc nhẫn trên tay cậu vậy. Bình thường trạng thái, đừng nói hai tên kia,cho dù hơn tỷ tỷ bọn chúng cộng lại, ta chỉ cần thổi một hơi là chết sạch.”

"Trâu như thế? "

Triệu Thiên Dương mừng rỡ. Cái gì thiên đạo bí bảo, tuy không biết mạnh cỡ nào, nhưng hai tên trước mắt là cường địch số một từ trước đến nay của hắn. Cái này tiền bối nói một hơi có thể giải quyết tỷ tỷ tên.

Mặc dù trọng thương bây giờ cũng dư sức chém hai thằng a.

"Không thể."

Giọng nói lại lần nữa thốt lên, nghe vô lực như vậy:

"Bây giờ thực lực của ta so với năm đó, kém không chỉ là một tẹo, có thể nói thiên xoa địa viễn. Hiện giờ tru sát người năng lực, là hoàn toàn không khả năng."

"Má ơi... hố to rồi... Cư tưởng ra cái đại lão giúp sức, ai dè còn phế hơn cả mình!"

"Vậy ta đây phải làm sao?"

Triệu Thiên Dương cực kì nôn nóng. Cứ tưởng lượm được bảo vật, có thể dễ dàng giải quyết hai cái ma vật, không ngờ lại mừng hụt một tràng.

Tư vị này, mẹ nó không dễ chịu a. Như có được khẩu súng mà nòng hết đạn. Làm sao mà giết địch.

Lúc này, vị kia thần bí tiếp tục lên tiếng:

“ Mặc dù không còn nhiều khả năng, nhưng ta có thể giúp cậu phá vỡ cái này thứ nguyên vũ trụ bích chướng, đi đến song hành huyễn tưởng vũ trụ lập thể. Từ đó, cậu có thể nâng cao thực lực bản thân, khi trở về có thể giải quyết hai cái tên này.”

"Vũ trụ lập thể huyễn.. tưởng. Là cái gì quỷ?"

Triệu Thiên Dương khó hiểu hỏi, cái này kiến thức, thật quá mức cao thâm.

"Cậu không biết là đương nhiên. Này nhóc, cậu có nghĩ hành tinh của cậu là cái duy nhất có sự sống không?"

Triệu Thiên Dương lắc đầu:

“ Không hề, cái này khoa học đã chứng minh, có nền văn minh khác tồn tại ngoài thế giới của chúng ta.”

"Tốt!"

Giọng nói tiếp tục:

“Vậy ta cho cậu biết, vũ trụ, không hề là duy nhất.”

Oanh!

Câu nói này như tiếng sấm giữa trời quang, khiến cho Triệu Thiên Dương hết hồn.

Hắn lắp bắp:

“Tiền bối, ngài nói cái này là sự thật.”

"Đúng, năm đó, đại chiến giữa đa thứ nguyên với nhau, liên đới vô số vũ trụ. Sinh linh chết chỉ dùng tỷ tỷ tỷ đến để tính toán. Mỗi lần đại chiến, lại có vô số tinh vực biến mất trong không gian này. Cái này thế giới của cháu, cũng chỉ là hạt cát trong đó mà thôi."

"Vậy ngài, là cái gì cấp độ? "

Triệu Thiên Dương dò hỏi.

"Ha ha, thằng nhóc, ta là vũ trụ này đệ nhất chí bảo. Năm đó đi theo chủ nhân bảo vệ cái này mảnh tinh không cùng các vũ trụ khác, ngăn ngừa những cái kia Thiên Ma Hư Giới xâm lấn. Đến mức chủ nhân chiến tử, ta lưu lạc khắp nơi. Vì bị thương quá nặng nên ta đã tự phong ấn bản thân, để tự mình chữa trị. Không ngờ bị thế hệ các ngươi, gọi là cái gì.. sư. Tìm thấy!"

"Là triệu hoán sư."

Triệu Thiên Dương nhẹ nhàng sửa lại. Hắn trầm ngâm một lúc hỏi:

“ Tiền bối, nếu bây giờ ta thực hiện xuyên toa, liệu còn có thể về lại nơi đây.”

Cái kia khí linh trầm mặc một lúc, đáp:

“ Trên lý luận,điều đó là có thể. Tuy nhiên với kar năng hiện tại của ta bây giờ, chỉ có thể tiến hành phá vỡ hạng nhẹ bích chướng. Đi vào những vị diện cấp thấp mà thôi. Như vậy mới không bị đa nguyên ý chí phát hiện cùng truy xét. Mà đi cao quá thế giới, ta cũng không có khả năng đưa ngươi trở về. Do đó, thanh niên, xác định mục tiêu của mình đi, chúng ta sẽ tiến hành xuyên toa.”

"Tiền bối, ta muốn hỏi một điều cuối cùng trước khi rời khỏi nơi này!"

Triệu Thiên Dương hạ thấp đầu xuống, khiến cho người ta không biết hắn đang nghĩ gì.

"Vậy thì hỏi mau, thời gian của ta không nhiều!"

Triệu Thiên Dương hít một hơi thật sâu nói:

“ Nếu cháu phải ở nơi đó tu luyện quá lâu, thân nhân của cháu đều chết hết rồi, phá giới qua lại liệu còn được việc gì.”

"Ha ha, nhóc lo lắng cái này?"

Nhẫn lão gia cười lớn:

" Nhỏ tuổi không ngờ cũng rất cẩn thận. Nhưng cũng không cần quá lo lắng. Cấp thấp vị diện thời gian, ta còn có thể điều tiết.Nhưng nhiều nhất là một ngày bằng một năm. Đó là cực hạn của ta hiện tại. Nếu muốn tăng lên, cậu trai trẻ, cố gắng đột phá cảnh giới linh hồn cùng công pháp hiện tại đi. Ta mới có thể giúp cậu nhiều hơn."

"Vậy tốt quá!"

Triệu Thiên Dương mừng rỡ:

"Như vậy, chúng ta xuyên qua."

"Từ từ, cậu chưa xác định cho ta tọa độ, không cách nào qua được!"

"Vậy hả, cái này lỗi của cháu."

Triệu Thiên Dương hơi ngây ngô cười, mặt đỏ lên. Mới rồi, hắn hưng phấn quá mức, bởi vì mộng tưởng của mỗi thanh niên là xuyên việt a. Chủ giác chính cùng ngón tay vàng, hiện nay, hắn đều có hết.

"À, có việc này cần nhờ cháu."

Khí linh lên tiếng lần nữa:

"Và lần sau, cứ gọi ta là Cổ lão là được."

"Vậy Cổ lão cần cháu giúp gì?"

Triệu Thiên Dương tò mò.

"Cái này giới chi lực, vì nằm trong tinh thần của cháu, nên đã có liên hệ đặc biệt với truyền thừa triệu hoán sư gì đó rồi. ta phải khắc cái kia ma pháp trận lên tay cháu mới có thể tiến hành xuyên toa, cháu cố chịu đau một lúc."

Triệu Thiên Dương giật mình, há mồm định nói gì đấy, bỗng cương cứng lại. Tiếp theo, cơ thế hắn lên cơn co giật đột ngột, mắt, mũi miệng, sôi trào bọt mép.

Nương theo đó, một cái hình vẽ kì dị hiện ra từ từ hiện ra trên tay hắn. Chính là ma pháp triệu hoán bản thu nhỏ!

Trên đầu hắn lúc này đang lơ lửng một ông lão hình bóng, chính là cái kia tự xưng Cổ lão khí linh.

Ông đang xem xét Triệu Thiên Dương, sắc mặt khá hài lòng:

“ Cậu thanh niên này khá tốt, ý chí nghị lực cũng cứng cỏi phi thường, rất thích hợp làm truyền nhân của vũ trụ này. Còn cái kia hồn thể, thật là vạn thế kỷ nguyên đến này chưa từng xuất hiện, thậm chí, ta chỉ nghe truyền lưu ở chủ nhân miệng. Không ngờ nó lại thực sự xuất hiện, nhưng cũng mới chỉ là phôi thai. Tuy nhiên, là cái mầm móng tốt."

Bây giờ, Triệu Thiên Dương đã tỉnh lại. Hắn xin thề, đây là điều thống khổ nhất từ trước đến nay hắn trải qua, thậm chí còn hơn cả lúc hắn nhận truyền thừa.

"Đừng bất ngờ!"

Cổ lão lên tiếng:

"Cái này là liên tiếp với đa thứ nguyên vũ trụ giả lập, nhóc phải trải qua khảo nghiệm là bình thường. Tốt lắm, bây giờ hãy nghĩ thế giới huyễn tưởng trong đầu cậu đi, chúng ta sẽ phá vỡ hư không mà vào.Nên nhớ là không thể đẳng cấp quá cao."

“Thế giới nào nhỉ? “

Triệu Thiên Dương tự nhủ. Bản thân hắn tuy là một cái trạch trong nhưng năm qua, nhưng coi phim kể ra lại không hề nhiều.

Vì chủ yếu hắn vẫn lấy tiểu thuyết là chính. Nhưng, có một bộ phim, đã mang lại cho hắn vô số hồi ức, cùng những huyễn tưởng đẹp nhất.

“Liền chọn nó.”

Triệu Thiên Dương thầm nghĩ.

ROẸT...!

Không gian xung quanh nhấp nhô gợn sóng, như muốn nứt toác ra. Thậm chí nơi đó còn tỏa vài cỗ khí tức tà ác, nhưng ngay lập tức bị trấn áp lại, biến mất vô tung.

Mà lúc này đây, vị trí nơi Triệu Thiên Dương ở, đã không còn ai. Hắn hiện tại, chính thức bước lên trên con đường du hành qua đa thứ nguyên. Mà để lại vô số kỷ nguyên phía sau những câu chuyện, về một truyền thuyết bất hủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.