Minh Tâm Cảnh, ý ngĩa như tên gọi của nó vậy. Người, chỉ có nhận thức, mới có thể đạt đến được cảnh giới này.
Xưa nay, minh tâm, là chỉ định một việc ai đó đã hiểu rõ chân ngã bản thân. Nhưng ở đây, là đại biểu cho việc, hắn có thể thông hiểu vạn pháp.
Bởi vì minh tâm, chủ yếu chính là ở đốn ngộ. Mà bản thân Triệu Thiên Dương tu luyện chính là “Thôn Thiên Quyết”,bản thân công pháp này cần thôn phệ là chính.
Cái kia bóng tối, chính không mưu mà hợp, giúp cho linh hồn hắn gia tăng được năng lực thôn phệ, lại còn hấp thu thêm được năng lượng từ bên trong nó. Cả hai yếu tố này mới giúp cho hắn đột phá cảnh giới mới.
Mặc dù nói thông hiểu vạn pháp là hơi quá mức. Nếu nói giản đơn hơn, chính là suy diễn cùng thấu hiểu vậy.
Giả sử, một con người, nếu học môn học nào đó cần thời gian là một năm để nhập môn, đối với Triệu Thiên Dương, chỉ cần tốn một hai ngày, thậm chí chỉ cần mấy giờ là có thể hoàn thành xong.
Thật sự, rất nghịch thiên đấy – Triệu Thiên Dương thầm nghĩ. Hắn nhìn xung quanh bóng tối đang từng chút một biến mất, càng nhiều ánh sáng đang đập lại vào tầm mắt hắn. Và rồi, hắn thấy một hình ảnh lóe lên.
Hình ảnh đó, mỗi lúc một chân thật hơn, rõ nét đến từng chi tiết. Triệu Thiên Dương giật mình, chẳng biết từ lúc nào, hắn đang đứng ở một mảnh thảo nguyên bao la, phía trên cao là mặt trời tỏa ra vô tận ánh nắng chói chang.
Grào!
Một tiếng hống như muốn xé nát cả thương khung. Triệu Thiên Dương hơi kinh hãi nhìn về phía xa xa.
Ở đó, có một bóng hình hùng vĩ, đứng che khuất cả một khoảng trời rộng. Nó há mồm một cái, toàn bộ không gian xung quanh chợt vặn vẹo, ánh sáng đột ngột biến mất vô tung. Nhìn như là, con vật này mới nuốt sống mặt trời vậy.
"Đây là cái quái gì thế? "
Triệu Thiên Dương thốt lên, là lần đầu tiên hắn chứng kiến một thứ có uy lực kinh khủng như vậy, có thể nói là hủy thiên diệt địa cũng không kém.
“Nhóc, cái này là ấu sinh kỳ Thao Thiết Thú. “
Một giọng nói hơi có vẻ mệt mói, nhưng trong đó lại ẩn chứa vẻ vui mừng.
"Cổ lão, là ngài?"
Triệu Thiên Dương mừng rỡ hô lên. Trời mới biết là hắn trông mong Cổ lão thức tỉnh đến mức nào. Mặc dù đến thế giới này đã hơn một tháng, bản thân hắn cũng đã dung nhập vào cái này xã hội cùng gia đình, hắn vẫn còn rất nhiều nỗi lo ngại cùng kiêng kị.
Nhưng bây giờ, chỗ dựa đã chân chính tỉnh dậy, bảo sao Triệu Thiên Dương không vui mừng. Điều này có nghĩa hắn không cần phải tự mò mẫm nữa. Thậm chi là có thêm rất nhiều tuyệt chiêu, võ học, ma pháp bí điển sử dụng.
"Nhóc, rất tốt, may mắn có cậu tiến cảnh thêm một bước, ta mới tỉnh lại được từ giới chỉ đây."
Cổ lão giọng cười nói:
"Tuy nhiên, lão già này không ngờ cậu lại có thể gặp được Thao Thiết Thần thú ấu sinh vậy.À không, cái này là chấp niệm của nó mới đúng, con này thú, chỉ sợ đã gặp nạn. Đáng tiếc a."
"Cái này, Thao Thiết thú là gì vậy ạ? "
Triệu Thiên Dương tò mò hỏi.
Cổ lão trầm mặc:
“ Bây giờ, ta chỉ có thể tiết lộ chút ít về nó thôi. Thật sự, với cấp độ bây giờ, cậu còn không nên tiếp xúc với những thứ này.Nó sẽ ảnh hưởng đến tu luyện sau này. Thú này, vốn là hậu duệ đời sau của Thôn Phệ Ma Thú, mà con này, lớn lên cực hạn, có thể nuốt cả một cái tinh vực. Có thể nói là đỉnh cấp thần thú vậy.”
"Nuốt cả cái … tinh hệ. Ngài không đùa chớ! "
Triệu Thiên Dương nghẹn họng, hắn thật sự có chút nghi ngờ lỗ tai của bản thân rồi.
"Chuyện đó là bình thường, nhóc, không phải ta đã nói sao, tầm mắt hiện tại của cậu còn quá nhỏ. Bây giờ, cậu cần thời gian nhiều hơn để trưởng thành. Tận dụng ưu thế của mình trong thế giới này đi. Bây giờ, ta sẽ giúp cậu thu phục vật này, sau đó còn phải tiếp tục ngủ say nữa."
Triệu Thiên Dương nghi ngờ hỏi:
“ Tại sao ngài cần ngủ tiếp, không phải cháu đã tiến cấp rồi sao?”
"Tiến cấp chỉ có thể giúp ta thức tỉnh thôi. Bây giờ, ta có thể tự chủ hấp thu ngoại giới năng lượng bổ sung bản thân. Nếu không, cậu muốn ở lại thế giới này mãi mãi à?"
"Đương nhiên cháu phải về!"
Triệu Thiên Dương nhảy dựng lên, bên cái kia địa cầu,hắn còn ba mẹ, em gái cùng thanh mai trúc mã cần chăm sóc.
Mặc dù có chút luyến tiếc cái này thê giới, nhưng nó chỉ giới hạn ở gia đình hắn mà thôi.
Lúc đó, lại nghĩ biện pháp là được.
"Tốt, vậy giờ, dồn tinh thần vào con kia thú đi."
Cổ lão trầm giọng bảo
Triệu Thiên Dương lập tức nghe theo,đầu hắn điều động tinh thần lực, từng chút một, tiến gần hình bóng phía trước.
Ngao … Rống...!
Từng đợt âm thanh phảng phất đến từ thời viễn cổ kêu goị, nếu không phải hắn ý chí kinh người, chỉ sợ sớm hôn mê.
"Tập trung."
Cổ lão lên tiếng. Bỗng nhiên, Triệu Thiên Dương cảm thấy đầu óc quay cuồng, tựa như có thứ gì cưỡng ép mình, tiến vào thân thể con kia vậy.
"Ha ha, nhóc, lần này cậu lời lớn. Cái này vũ khí lại còn ẩn chưa bộ phận tàn hồn của nó. Hấp thu chúng đi, cậu có thể vững chắc cảnh giới hiện tại, thậm chí càng tiến thêm một bước."
Triệu Thiên Dương cảm thấy bản thân vô cùng thư sướng, hắn tựu chỉ nghĩ một việc, đó là hút.
Mà theo đó, trong thế giới liền hình thành một đợt lốc xoáy cực lớn. Mà bóng mờ ấy, càng lúc càng mờ nhạt.
Oành!
Theo sau lần hấp cuối cùng, bóng dáng ấy cũng biến mất hoàn toàn thiên địa cũng sập đổ hóa hư vô. …
‘Hô."
Triệu Thiên Dương thở dài. Đột nhiên, hắn phát hiện, bản thân đã quay trở lại tiệm Đũa Phép Ollivanders.
Mà lúc này, cả ba người kia đều đang nhìn chằm chằm hắn.
“Trên mặt em có hoa sao. Mọi người nhìn dữ vậy “
Triệu Thiên Dương có chút kinh ngạc, sờ sờ lên mặt mình.
"Jack, anh đã đứng đó gần một giờ đồng hồ rồi!"
Hermione lo lắng nhìn hắn nói – Ban đầu, em định đánh thức anh. Nhưng giáo sư cùng cụ Ollivanders ngăn lại, bảo là làm vậy sẽ gây nguy hiểm cho anh. Bây giờ anh có sao không?
Nhìn dáng dấp nôn nóng của cô bé. Sống mũi hắn cay cay.
Có lẽ, đây là người duy nhất thật quan tâm mình đi, cho dù là ông bà Granger sợ cũng không hề hơn được Hermione.
"Anh không sao!"
Hắn xoa đầu cô bé và cười. Sau đó, quay lại nhìn bên cạnh giáo sư McGonagall và cụ Ollivanders.hai người như đang đợi một lời giải thích của hắn vậy.
Triệu Thiên Dương hơi nghĩ nghĩ, cuối cùng, hắn quyết định tiết lộ chút ít sự thật:
"Thật ra thì … cây này đũa phép, thật sự có ẩn chưa một chút bí mật."
Hắn ngừng lại một chốc, nhìn hai người, tiếp tục nói:
“ Bản thân nó lõi, chính là một con thượng cổ hung vật để lại. Mà cái kia Đông Phương bằng hữu của cụ Ollivanders chính là dùng nó để điều chế nên cây đũa.
Bởi vậy, con cần thông qua khảo nghiệm để đạt được sự tán thành,mà giờ, con đã thành công.
Hắn nhìn xuống cây đũa phép mà bạc mỉm cười. Hiện tại, trên cây đũa có vô số đường vằn ri màu đen cùng đỏ đan xen,nhìn rất sống động. Nhưng chỉ có hắn biết, những cái này có ý nghĩa thật sự là gì.
Tuy nhiên, quan trọng nhất là, hắn lần này thu hoạch rất phong phú.Tiến giai Hồn Cảnh, thức tỉnh Cổ lão. Thu phục đũa phép cùng thôn phệ Thao Thiết Thần Hồn.