Sáng sớm tinh mơ, khi những tia nắng đầu tiên mới ló dạng, xuyên suốt vào trong tòa lâu đài cổ kính, chiếu lên những cái kia đang ngủ nướng cô cậu học trò.
“Dậy mau! Gần đến giờ học rồi!" – Dean hét lớn, nhảy xuống khỏi giường, thay đồ ngay tức khắc.
Phía bên đối diện, Harry cùng Ron vẫn đang còn say trong giấc nồng.
“Ách. Jack, cậu dậy … Sớm vậy? "–Nó lắp bắp kinh ngạc khi thấy một người đang ngồi xếp bằng trên cái giường phía trong góc. Và đặc biệt hơn, cậu ta đã thay quần áo xong xuôi.
“Hửm?"
Triệu Thiên Dương hơi nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy phía trước đang há hốc mồm, hắn mỉm cười: “ Chào buổi sáng Dean! “
"Cái kia, cậu tỉnh từ lúc nào thế?"
Dean Thomas kinh ngạc hỏi. Nó cảm thấy cậu bạn mới này thật kì lạ, và dường như, là không ngủ cả đêm vậy.
“Mình hả?" –Triệu Thiên Dương chỉ bản thân, khẽ lắc đầu: “Khoảng bốn giờ sáng mình đã dậy rồi. “
Thật ra, hắn vẫn chưa nói hết. Dậy sớm là đúng, nhưng cũng không phải là bốn giờ sáng, mà là nguyên đêm.
Phải biết hiện tại, hắn đang bức thiết gia tăng thực lực bản thân. Tu luyện còn có thể khiến cho tâm trí trở nên tỉnh táo, đầu óc không hề mụ mị, hoàn toàn có thể thay thế ngủ a. Nhưng bây giờ ở trường, nếu làm việc có mức rõ ràng sẽ có phiền toái không cần thiết. Lỡ như mấy thằng nhóc kia nghĩ rằng hắn bị bệnh gì thì sao. Mất công lại rùm beng rồi phải xuống phòng y tế với bà Pomfrey.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Triệu Thiên Dương nhoài mình sang lấy cây đũa phép cùng cái đồng hồ mà ông bà Granger đã mua lúc trước để tiện cho việc học hành của hắn.
“Đã sáu giờ rưỡi rồi. Chúng ta xuống ăn điểm tâm còn lên lớp, nếu không trễ mất. “
Dean quay lại nhìn Harry cùng Ron: “ Hai bạn, tui với Jack đi trước đây. Nhớ dậy đi đó.”
- -----------
Cả hai đứa đi xuống Đại Sảnh Đường giờ đã đầy nhóc người cùng với mùi thơm nức mũi của trứng và thịt xông khói.
Ăn xong, cả bọn hộc tốc đi tìm phòng học của bản thân.
Có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang ở Hogwarts.Có cầu thang rộng, sạch bóng ; có cầu thang hẹp, ọp ẹp ; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì lại dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường ; có cái lại biết di động, biến mất nửa chừng mà người ta đi tới đó phải biết và nhảy qua. Lại có những cán cổng không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn.
Những con ma cũng chẳng được tích sự gì, chỉ giỏi làm người ra giật cả mình, nhất là khi đang loay hoay mở cửa thì chúng vèo vèo bay xuyên qua.
……
Nói chung, Triệu Thiên Dương thấy trường Hogwarts rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với những điều buồn tẻ mà hắn phải học ở thế giới thực.
Vả lại, linh dịch của hắn cũng đã tụ được chín giọt, sắp đại công cáo thành vậy.
Ở trường phép thuật này, ngoài tu luyện ra, hắn còn học rất nhiều về bùa chú cùng ma pháp mới từ các giáo sư. Điều này làm Triệu Thiên Dương cảm thán không thôi, quả nhiên có người hướng dẫn cùng tự học có sự khác nhau một trời một vực a!
Vào lúc nửa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời kính viễn vọng, học tên các vì sao và quan sát chuyển động của các hành tinh. Mà việc này Cổ lão chỉ là xì mũi coi thường. Tuy nhiên Triệu Thiên Dương vẫn thấy hứng thú với nó vì hắn cảm giác được mình sẽ còn cần sử dụng cái này một lúc khác.
Mỗi tuần ba lần, mọi người phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại thảo dược với một phù thủy nhỏ loắt choắt và chán ngắt gọi là giáo sư Sprout. Ở đó, Triệu Thiên Dương hiểu thêm về cách trồng cùng chăm sóc nhiều loại cây cỏ cùng nấm mốc.
Mà lớp học duy nhất để bất cứ ai cũng nhàm chán, đó là lớp Lịch Sử Pháp Thuật. Tại nơi này, Triệu Thiên Dương chỉ ngồi tu luyện, sau đó về mượn tập của Hermione chép lại. Mặc dù cô bé nhiều lần phàn nàn nhưng đều bị hắn kiếm cớ nói lảng sang chủ đề khác.
Thầy giáo dạy môn Bùa Mê, giáo sư Flitwick, là một ông lão nhỏ xíu, mà ai cũng đoán có huyết thông yêu tinh. Cá nhân Triệu Thiên Dương cho rằng ông cụ này rất đáng kính. Vì hắn chuyên gia đặt những câu hỏi hóc búa khiến nhiều giáo viên khá điêu đứng.
Lớp của giáo sư McGonagall luôn khác người, khi điểm danh sĩ số học sinh trong lớp, bà có ngừng lại hai lần. Một là khi đọc đến tên của Harry Potter, ánh mắt của bà chăm chú vào thằng nhóc đến nỗi Triệu Thiên Dương cảm nhận trái tim Harry đang đập thình thịch.
Mà một người khác … chính là hắn.
Triệu thiên Dương còn nhớ rõ cái nhìn đầy thâm ý của bà khi gọi tên Jack Andrew. Nhưng hắn chỉ bình tĩnh đáp lại. Khuôn mặt không hề để lộ bất kì cảm xúc gì.
Giáo sư McGonagall đọc xong, gấp cuốn sổ lại và nói với lũ trẻ:
"Thuật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất sứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó!"
Và ngay sau khi nói, bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến nó về thành cái bàn lại. Bọn trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay làm ngay. Triệu Thiên Dương chỉ bĩu môi cười thầm. Hắn nghĩ mình làm được, và hoàn toàn có thể. Minh Tâm Cảnh thần hồn có thể hữu dụng dò xet một trăm mét phương viên khoảng cách quanh hắn, không có góc chết. Mà điều này có nghĩa là khả năng khống chế năng lượng cùng phát câu chú tỉ lệ thành công rất cao.
Có thể nói, trừ phi ma lực không đầy đủ, còn lại hắn có thể thuấn phát bất kì phép thuật gì, thậm chí là không hề nói một lời nào. Điều mà Triệu Thiên Dương đang nhắm tới chính là không trượng thi pháp vậy.
Học ở Hogwarts chỉ để trau dồi thêm kiến thức về bùa chú cùng ma dược của hắn thôi!
Ở trong lớp biến hình tiết đầu tiên, giáo sư McGonagall phát cho bọn trẻ mấy que diêm, yêu cầu tụi nó biến thành que kim. Và cả lớp đều ngoác mồm không ngậm được khi Triệu Thiên Dương chỉ vậy nhẹ cây đũa phép là đã thành công. Mà kế đó chính là Hermione. Biểu hiện xuất sắc của cả hai giúp nhà Gryffindor dành được hai mươi điểm cộng thêm.
Ngoài ra, lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của giáo sư Quirrell rất buồn cười. Nhưng Triệu Thiên Dương không nghề nghĩ thế. Hắn biết được, đằng sau tấm khăn trùm đầu, chính là kẻ mà mọi người đang sợ hãi bấy lâu.
- -----------
“Bữa nay, tụi mình học môn gì?" –Harry lên tiếng hỏi khi bọn trẻ đang đứng chờ tại Đại Sảnh Đường.
“Hai tiết Độc Dược, học chung với tụi Slytherin.Thầy Snape là Chủ nhiệm nhà Slytherin. Nghe nói ổng thiên vị tụi nó lắm! “
“Phải chi giáo sư McGonagall cũng thiên vị tụi mình ha.”
“Đừng có mơ!"
"..."
Sau bữa ăn, cả bọn di chuyển về một cái tầng hầm lạnh buốt, lạnh hơn trên phòng chính của tòa lâu đài rất nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Xung quanh toàn lũ côn trùng li ti bay đầy trong các ống nghiệm.
Thầy Snape, cũng giống như thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Triệu Thiên Dương ẩn ẩn cảm giác lão ta cũng đang chú ý mình.
“ Chẳng lẽ là bởi vì giáo sư McGonagall? “
Khi đọc đến tên Harry Potter, ông dừng lại,môi nhếch lên một nụ cười:
"À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta."
Giọng ông dịu dàng, nhưng Triệu Thiên Dương biết, cậu nhóc kế bên sắp xui xẻo rồi.
Quả nhiên, sau một bài diễn văn dài lê thê. Thầy Snape bắt đầu buổi học. Thình lình, ổng nạt:
"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"
Thằng nhóc khổ sở đưa ánh mắt nhìn về pía Ron cầu cứu, nhưng nó lắc đầu không biết.
Hermione hơi dùng dằng cánh tay, định giơ lên trả lời, nhưng Triệu Thiên Dương níu cô bé lại, lắc nhẹ.
Thầy Snape thấy Harry đã bí, môi cong lên khinh bỉ:
"Chà chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu! Một câu khác vậy,Potter. Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be-zoar thì mi sẽ tìm nó ở đâu?"
Harry bất lực nhìn xung quanh. Nó khẽ trả lời:
"Con không biết!"
“Ồ, mi tưởng có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"
Thầy Snape lắc lắc cái đầu:
"Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau chỗ nào?"
"Con không biết. Sao thầy không hỏi bạn khác đi! "
“Vậy.. sao! “ –Thầy Snape nheo mắt nguy hiểm.
Bỗng nhiên, lão quay sang Triệu Thiên Dương:
"Cậu Jack đây có thể trả lời những câu hỏi đó không? "
"Vâng."
Triệu Thiên Dương lạnh nhạt đáp lại
“Lan nhật quang và ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh, được biết đến dưới tên Cơn đau cảu cái chết đang sống. Còn be-zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thẻ giải hầu hết các chất độc. Cây mũ thầy tu cùng bả sói là một. “
"Không biết như vậy đã đúng chưa, thưa giáo sư Snape?"
Thầy Snape chăm chú nhìn hắn, có vẻ rất bất ngờ trước việc thuộc lòng của Triệu Thiên Dương. Nhưng ngay sau đó, lão nạt:
“ Tụi bay còn chần chờ gì mà không ghi chép lại!"
“Potter, lần này nhà Gryffindor mất một điểm vì việc không chuẩn bị bài của mi.”
CÁI NÀY!
Harry cảm thấy uất ức, nhưng nó chỉ có thể lặng im, vì sự thật là như thế.
Đến cuối buổi, ai cũng đi ra trong tâm trạng nặng nề.