Lý Trầm Chu không hề cử động, thậm chi đến cả nhìn một cái cũng lười nhìn.
Sau lưng y lại đột ngột xuất hiện một người, một văn nhân, một người giống như u hồn.
Người đó vẫn luôn đứng sau lưng Lý Trầm Chu, nhưng có mặt Lý Trầm Chu, chẳng có ai để ý tới hắn nữa.
Người đó bước ra, “roạt” một tiếng, xòe quạt, quét về phía đoàn lửa, lập tức có một đoàn hơi nước bắn ra, dập tắt ngọn lửa.
Ngọn lửa vừa tắt, hắn lại lùi về sau lưng Lý Trầm Chu.
Lý Trầm Chu thậm chí không hề có một cử động nhỏ nào.
Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc đã vận dụng toàn bộ công lực chờ đợi,
nhưng Lý Trầm Chu lại không hề cử động, bất động chính là thế thủ tốt
nhất, cũng là cách tụ thế tốt nhất. Lý Trầm Chu dù có vừa ra tay đã giết chết Thái Khấp Thần thì chung quy cũng có lý để tấn công, bây giờ y bất động như một ngọn núi nguy nga, hai người Chương Vạn ngưng tụ công lực
toàn thân, chỉ chờ một kích, đối phương lại hoàn toàn không chút sơ hở,
nhất thời khí nghẹn đầy bụng, không chỗ nào phát tiết.
“Ầm” một tiếng, mặt đất chỗ hai người vỡ nát ra làm bốn năm mảnh.
Ngay trong khoảnh khắc hai đại cao thủ phát tiết chân lực toàn thân ra,
chợt thấy trước mắt lóe lên một bóng người, không phải ai khác chính là
Lý Trầm Chu!
Hai người kinh hãi không phải là nhỏ, vội vận nội lực, “Tàn Kim”, “Toái Ngọc” chưởng đồng loạt đánh ra!
Khóe miệng y có thêm một tia máu, lúc ngồi xuống liền khẽ ho khan mấy tiếng.
Tiếp đó Liệt Hỏa thần quân Thái Khấp Thần trước mặt y đã trợn trừng hai
mắt, ôm ngực ngã xuống, lần ngã xuống này vĩnh viễn không thể đứng dậy
được nữa.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì hai người Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc
đã biến mất, chỗ hai người vừa đứng lúc này chỉ còn lại hai vũng máu
tươi.
Chương Tàn Kim, VạnToái Ngọc là hai trong bảy đại trưởng lão Chu đại
thiên vương phong chức từ ngày sáng bang lập đạo còn sống sót tới nay.
Trong trận đánh vây công Yến Cuồng Đồ, bảy đại trưởng lão có “Tam côn
Nhất bổng” Kỳ Thập Cửu, “Đông Doanh Phù Tang khách” Chư Tự Trung, “Lãnh
quyền” Cư Chính, “Tắc Ngoại thần bặc” Biện Hiểu Phong bị giết, “Biệt
nhân lưu lệ tha thương tâm” Thiệu Lưu Lệ bị bắt, chỉ có hai người Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc sống sót chạy thoát, có thể thấy công lực cao
cường đến mức nào
Hôm nay Lý Trầm Chu bị vây trên đỉnh Nga Mi, Chu đại thiên vương lệnh
cho Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc tới đối phó Lý Trầm Chu, dùng Thái
Khấp Thần thu hút chủ lực của Lý Trầm Chu, mấy người Lục chưởng, Ngũ
kiếm chẳng qua chỉ tới để tìm kiếm tung tích Vô Cực tiên đan.
Toái ngọc Tàn kim chưởng của Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc vẫn luôn là
tuyệt học độc môn, cũng là chí tôn bảo trong chưởng pháp võ lâm, Chu đại thiên vương vốn nghĩ với sức của hai đại trưởng lão, cộng thêm tứ đại
chưởng môn vây tiễu cùng cao thủ các môn các phái có thể ổn thỏa tiêu
diệt Lý Trầm Chu. Nhưng Lý Trầm Chu lại dùng người đứng sau lưng, một
chiêu dập lửa, khiến hai người Chương, Vạn phải tự tiêu tan chân lực,
tiếp đó dùng thân pháp nhanh chóng vô cùng, trước ra tay giết Liệt Hỏa
thần quân, sau đánh bị thương hai người Chương, Vạn.
Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc dù sao cũng không phải chỉ có hư danh,
cùng lần lượt đánh trúng Lý Trầm Chu một chưởng, Lý Trầm Chu đúng là đã
bị thương, nhưng hai người Chương, Vạn cũng không dám ở lại, lập tức bỏ
chạy.
Lý Trầm Chu thản nhiên nói:
- Ta không chém sứ giả, nhưng đối với thích khách thì lại là chuyện khác.
Nói dứt lời khóe miệng lại rỉ ra chút máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Mọi người thấy Lý Trầm Chu vừa ra tay đã giết chết Thái Khấp Thần, đuổi
Vạn Toái Ngọc, Chương Tàn Kim bỏ chạy, quả thực là tài như thần minh,
đại bộ phận quan chúng hiểu rõ không thể địch nổi, lần lượt rút lui,
nhất thời không ngờ có đến gần một nửa bỏ đi.
Về phần tứ kiểm tẩu, mắt thấy Tiêu Thu Thủy cùng Lý Trầm Chu vậy mà lại
giống như quen biết từ trước, Lý Trầm Chu giơ tay nhấc chân đã giết chết Liệt Hỏa thần quân trong Song thần quân, lại đánh lui hai trưởng lão
Chương, Vạn, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, hai mắt nhìn đến
trợn lồi cả ra.
Lý Trầm Chu thu hai tay lại, lần lượt giơ từng bàn tay lên, ngắm nhìn hai nắm quyền trắng bệch của mình, thấp giọng nói:
- Chương Tàn Kim, Vạn Toái Ngọc, danh bất hư truyền, chưởng lực thật lợi hại, nhưng bọn hắn trúng phải quyền của ta, quyết không sống nổi qua
hôm nay.
Tứ đại chưởng môn, Mộc Quy Chân, Đoan Mộc Hữu, Cửu Cửu thượng nhân,
Nhiêu Sấu Cực cùng đám người Ninh Thiết Thanh, mắt thấy Lý Trầm Chu chỉ
giơ tay nhấc chân như không việc gì, đã giết lui ba đại cao thủ ngay
trước mắt mình, nhất thời cũng phải thoáng biến sắc.
Lúc này, có một người từ trong đám đông phóng ra, chính là Nhu Thủy thần quân Ung Hi Vũ, ông ta đỡ thi thể Thái Khấp Thần, mặt đầy vẻ phẫn nộ
nhìn Lý Trầm Chu, Lý Trầm Chu bình thản nói:
- Ngươi không nên vọng động thì hơn, nếu người của Chu đại thiên vương
bỏ mạng hết ở đây, đối với Chu đại thiên vương cũng là một đả kích không nhỏ đâu.
Ung Hi Vũ cười lạnh, nói:
- Ngươi trúng phải chưởng lực của Chương, Vạn trưởng lão, đã như nỏ mạnh hết đà rồi.
Lý Trầm Chu bật cười:
- Vậy ngươi có thể thử xem.
Ung Hi Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm, xa xôi, đầy tình cảm mà lại
chất chứa đại chí của Lý Trầm Chu... Ông ta thân kinh bách chiến, trải
vô số hiểm nguy, trước nay chưa từng sợ hãi, vậy mà bây giờ trông thấy
đôi mắt Lý Trầm Chu, không ngờ lại mất đi dũng khí ra tay... Ông ta thở
dài một tiếng, khẽ cắn môi, nói:
- Chu đại thiên vương sai Thái Thần quân tới, vốn là để nói với các hạ một chuyện.
Lý Trầm Chu cười đáp:
- Đồng thời cũng bảo ả có thể giết được ta thì giết đi. Có hai vị cao
thủ Chương, Vạn, Thái Khấp Thần đương nhiên là cố thử, một khi giết được đa, cái chức Phó tổng biểu bả tử của hai mươi bảy đường thủy đạo hẳn là không thoát khỏi tay ả rồi.
Ung Hi Vũ không nói gì, Lý Trầm Chu lại tiếp:
- Ả đã thất bại, người cũng chết rồi, lời của Chu đại thiên vương do ngươi truyền lại cũng giống vậy thôi.
Ung Hi Vĩ ngẩng đầu căm hận, hung hăng nói:
- Thiên vương nói: Các hạ là long vương trên đất liền, người là thiên
vương đường thủy, còn ai là nhân vương, ai là thiên hoàng thì còn phải
mời các hạ tới ấn chứng một phen.
Lý Trầm Chu đáp:
- Rất tốt, Chu đại thiên vương đã sớm có lòng quyết chiến với ta, hắn ước định vào lúc nào, ở chỗ nào?
Ung Hi Vũ đáp:
- Thiên vương nói: Dựa vào thân thủ Lý bang chủ, kỳ thực không cần lựa chọn lúc nào, cũng không cần chọn nơi nào.
Lý Trầm Chu cười lớn:
- Được, ngươi nói với Chu đại thiên vương, Lý mỗ nhân nhất định sẽ tới, ở bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu.
Ung Hi Vũ đột nhiên cúi đầu, không ngờ lại vái dài với Lý Trầm Chu, thực nằm ngoài dự liệu của mọi người. Đúng lúc Ung Hi Vũ cúi người vái
xuống, từ sau gáy bỗng bắn ra hai luồng nước đen xì, phun thẳng vào Lý
Trầm Chu. Lý Trầm Chu không cử động. Sau lưng hắn lập tức bắn ra hai
luồng nước trắng tuyền, vừa khéo chặn đứng dòng nước đen. Bốn luồng nước từ trên không trút xuống, rơi xuống đất liền bốc khói, đá núi cũng phát ra tiếng xèo xèo khô nứt. Ung Hi Vũ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào người
sau lưng Lý Trầm Chu, căm hận nói:
- Thủy vương?!
Người sau lưng Lý Trầm Chu lạnh lùng đáp:
- Đúng vậy.
Mọi người lại ồ lên, hóa ra người sau lưng Lý Trầm Chu chính là Thủy
vương Cúc Tú Sơn trong Bát đại Thiên vương đanh động thiên hạ.
Chỉ nghe Lý Trầm Chu ung dung nói:
- Nhu Thủy thần quân, người đừng ra tay nữa, còn ra tay sẽ không sống sót để về báo tin được nữa đâu.
Lý Trầm Chu vẫn luôn như một người rất ôn hòa, nói chuyện bằng một giọng rất ôn hòa, nhưng một câu nói bình đạm ôn hòa đó lại khiến Nhu Thủy
thần quân Ung Hi Vũ cảm thấy run rẩy từ tận đáy lòng.
Lý Trầm Chu nhẹ nhàng đánh lui hai vị trưởng lão của Chu đại thiên
vương, càng tru diệt Liệt Hỏa thần quân Thái Khấp Thần, trừng phạt đám
Ninh Thiết Thành, thực là quân lâm thiên hạ. Những người vốn nghe được
phong thanh, tới đây vây giết Lý Trầm Chu phần lớn đều tiêu tan đấu chí, chỉ ở lại quan sát, một bộ phận còn công khai rút lui.
Nếu chỉ vì vây giết Lý Trầm Chu thì những người này đã sớm bị nhiếp
phục, nhưng đại đa số đều tới vì Vong Tình thiên thư, đó là chí bảo võ
lâm, ai giành được sẽ có thể có được võ công tạo nghệ của đệ nhất kiêu
hùng Sở nhân Yên Cuồng Đồ năm xưa, thử hỏi có ai mà không động tâm? Cho
nên ở lại không đi, quá nửa đều là vì một cuốn kỳ thư có thể khiến người ta bỉ sống quên chết đó.
Chỉ nghe Hoa Sơn thần tẩu Nhiêu Sấu Cực cười lạnh, nói:
- Lý Trầm Chu, muốn bọn ta đi cũng được, chỉ cần giao Vong Tình thiên thư ra, bọn ta sẽ lập tức rời đi.
Cửu Cửu thượng nhân núi Phổ Đà cũng tiếp lời:
- Vong Tình thiên thư này cũng không phải của ngươi, võ công người lại
cao như vậy rồi, việc gì phải tranh đoạt sách này... Hãy cứ giao ra, để
người có duyên trong thiên hạ cùng xem, không phải mọi người đều có lợi
sao!
Cửu Cửu thượng nhân nói trúng ngay vào tâm sự của mọi người, quân hào
đều trầm trồ khen phải, hô hào hưởng ứng, vang rền như sấm.
Thái Sơn Mộc Quy Chân thấy rõ võ công Lý Trầm Chu, lấy một địch một,
tuyệt không ai thắng nổi, nhưng nếu mọi người đều thông suốt, đồng loạt
xông lên, cho dù võ công Lý Trầm Chu có cao thì cũng là song quyền khó
địch ngàn tay, lập tức cao giọng nói:
- Nếu như tên này chịu giao ra thì coi như thôi, nếu không giao, chúng
ta cùng xông lên, đối phó với loại gian ác này, không cần phải giảng
giải đạo nghĩa giang hồ, giết đi trừ hại cho dân là được!
Đoan Mộc Hữu núi Thiên Thai cười âm u:
- Đúng thế, võ công hắn có cao cũng vô dụng. Năm xưa Yến Cuống Đồ cũng
là bị chúng ta đồng loạt xông lên, giết cho phải bọ chạy trối chết,
không rõ sống chết.
Những lời này nói ra, mọi người lại bắt đầu bốc hỏa, lòng tin tăng cao, hò hét không thôi.
Chỉ nghe có người giận giữ quát:
- Mặt dày vô sỉ! Năm xưa mười sáu môn phái lớn công sát Yến Cuồng Đồ,
nào có bỏ chút sức lực nào, đều chỉ theo sau làm trò, người thật sự ra
tay là Tứ đại hộ pháp của Quyền Lực bang, làm gì có loại như các ngươi!
Người nói là Đao vương Triệu Thu Tức, khuôn mặt hắn đã đỏ bừng vì phẫn uất và bất bình. Bỗng nghe có tiếng hét lớn:
- Ăn nói quàng xiên! Vây giết Yến Cuồng Đồ, Quyền Lực bang chỉ làm bộ
làm tịch, thực sự sát thương Yến Cuồng Đồ là trưởng lão của Thiên vương
bọn ta, bảy đạo trưởng lão bọn ta đều vì trận này mà hy sinh đến năm,
bây giờ lại đến lượt các ngươi nhảy ra nhận công sao?!
Ngươi cao giọng nói là Đoạn Môn kiếm tẩu trong tứ kiếm tẩu, Lý Trầm Chu hơi nghiêng đầu, hạ giọng nói với Tiêu Thu Thủy:
- Người này cũng thực có can đảm.
Tiêu Thu Thủy khẽ rùng mình, chỉ cảm thấy Lý Trầm Chu ở nơi thập diện
mai phục, tứ diện sở ca này mà vẫn ung dung nhàn nhã, cười nói tự nhiên, còn có thể xem hình nghe tiếng, phán định nhân vật, trong lòng vô cùng
khâm phục.
Chỉ nghe có người cười lạnh, nói:
- Quyền Lực bang các ngươi nội bộ tranh quyền đoạt lợi, quỷ đánh quỷ,
người giết người, chuyện trong nhà mình tự nhiên là chạy ngay hàng đầu,
Chu đại thiên vương với Yến Cuồng Đồ là hai phái đối lập, người lên ta
xuống, tự nhiên là phải liều mạng già, cái đó thì có gì mà đáng nói!
Kẻ lên tiếng là Hoa Sơn thần tẩu Nhiêu Sấu Cực, Nhu Thủy thần quân Ung Vi Vũ mắng trả:
- Mười sáu môn phái các ngươi mà cũng tính là hiệp nghĩa tương trợ ư?!
Năm xưa nếu các ngươi không hợp lực tiêu diệt Yến Cuồng Đồ, Yến Cuống Đồ sẽ lần lượt giết sạch các ngươi, các ngươi vì muốn giữ mạng chó mới
thêm dầu vào lửa, không ngờ lúc đánh giết lại vẫn nấp sau lưng người
khác, thực là mất hết mặt mũi rồi!
Nhiêu Sấu Cực gầm lên giận giữ, đang muốn phóng ra, Đoan Mộc Hữu núi Thiên Thai đã rất thâm trầm, chặn lão lại, nói:
- Người của Thiên vương nghe đây, Chúng ta lên Nga Mi lần này, một là vì tru giết Lý Trầm Chu, trừ hại cho thiên hạ, hai là vì cầu chí bảo võ
lâm Vong Tình thiên thư có thể thấy lại ánh mặt trời. Chúng ta chửi bới
nhau ở đây khác nào người nhà bôi mặt đánh nhau, chẳng phải đã trúng kế
của kẻ địch rồi sao?
Mọi người nghe vậy đều thấy đồng tình, nhất thời lại xếp thành trận thế, bao vây Lý Trầm Chu. Triệu Thu Tức cười lạnh:
- Hay thật, đám gọi là nhân sĩ chính đạo võ lâm không ngờ lại “cùng bọn” với người của Chu đại thiên vương rồi!
Thủy vương Cúc Tú Sơn hầu cận sau lưng Lý Trầm Chu cũng góp lời:
- Đâu chỉ “cùng bọn”, quả thực là “cùng bầy”.
Đoan Mộc Hữu lại không hề biến sắc, cười khặc khặc nói:
- Cho dù là “hợp ô” thì cũng đã làm sao? “Hạ lưu” thì thế nào? Nếu như
nhất định phải nói, ngày trước hại đạo hắc bạch chúng ta vây công Yến
Cuồng Đồ, không phải cũng “lưu” như vậy, cũng “ô” như thế ư!
Bấy giờ bỗng có một đại hán lưng đeo đôi đoản kích cao giọng nói:
- Đoạn lão quân, vạn vạn lần không thể, có câu, đạo diệc hữu đạo, chúng
ta lấy Chu đại thiên vương kiềm chế Quyền Lực bang, sớm muộn cũng có
ngày nuôi ong tay áo, càng huống hồ còn hủy hoại nguyên tác trì chính
hành hiệp của chúng ta....
Người này vừa nói liền lập tức có mấy người phụ họa. Tiêu Thu Thủy nhận
ra được, hán tử này là hào kiệt một dải Hồ Nam, cũng là hiệp sĩ tuổi trẻ sáng bang lập đạo, trượng nghĩa phù chính, khoái ý ân thù, ngoại hiệu
“Ngân kích Ôn hầu”, họ Đường, tên Khiết Chi, không hề có quan hệ gì với
Đường môn.
Đoan Mộc Hữu mỉm cười ôn hòa:
- Đường lão đệ, chuyện này ngươi có điều không biết, chúng ta tới đây
hôm nay là vì Vong Tình thiên thư, chỉ cần Lý bang chủ chịu giao ra....
Tất cả đều có thể thương lượng. Chúng ta với người của Chu đại thiên
vương đã cùng có kẻ thù chung, vậy sao không “kề vai tác chiến”?
Ngân kích Ôn hầu Đường Khiết Nhi nói:
- Không đúng, chúng ta tới đây hôm nay là vì tiêu diệt Quyền Lực bang
vạn ác bất từ, rồi tập hợp mọi người đánh tan tổ chức Chu đại thiên
vương, sao có thể lẫn lộn đầu đuôi, mưu cầu cướp đoạt bảo vật.
Những lời này của Đường Khiết Nhi khiến cho rất nhiều người phải cúi đầu xấu hổ, trong lòng Tiêu Thu Thủy lại càng tán thưởng. Đoan Mộc Hữu có
chút dở khóc dở cười, nói:
- Đường lão đệ trẻ tuổi, không biết chuyện giang hồ không phải chính sẽ
là chính, tà sẽ là tà, nếu phân định rạch ròi ra thì chuyện ở biên cảnh
đã không thể ứng phó được rồi.
Đường Khiết Nhi nghiêm mặt đáp:
- Hán, tặc bất lưỡng lập, chuyện trên giang hồ đồng thanh cộng khí, ta
cũng hiểu đôi chút, chỉ là có một số nguyên tắc, không thể đảo ngược
được, chuyện này cũng là đại nghĩa, đại nghĩa không thể xê dịch.
Một bộ phận nhân sĩ võ thực thực sự mang trong lòng một bầu nhiệt huyết, nghe những lời Đường Khiết Nhi nói, khơi dậy tâm địa hiệp nghĩa, không
khỏi rùng mình tỉnh ngộ.
Nhiêu Sấu Cực biết tràng diệt không dễ khống chế, bèn ngoắc tay gọi Đường Khiết Nhi, thấp giọng quát:
- Ngươi, tiểu huynh đệ, tới đây, tới...
Lão muốn ngăn cản Đường Khiết Nhi nói tiếp, nhưng cùng lúc đó, chợt thấy tinh quan lóe lên, Đoan Mộc Hữu vung tay, một cây dao găm hình rắn dài
bảy tấc đã đâm ngập vào ngực Đường Khiết Nhi.
Đường Khiết Nhi không kịp đề phòng, ngã ngửa ra sau, huynh đệ hắn vội vàng đỡ lấy, cùng quát lên giận giữ.
Mọi người đều biến sắc, Cửu Cửu thượng nhân vung sạn trượng quét ngang,
quét ngã vài người, những người này hiển nhiên đều không phải đối thủ
của chưởng môn bốn môn phái lớn...
Tiêu Thu Thủy đứng phắt dậy, cực kỳ tức giận với hành vi của đám người
tự xưng danh môn chính phái như Đoan Mộc Hữu. Mắt thấy một vị nghĩa muội của Đường Khiết Chi đang xông tới, Đoan Mộc Hữu vung cánh tay béo mập,
sắp bắt trúng cổ họng nàng, Tiêu Thu Thủy không thể nhẫn nhịn được nữa,
giống như thấy huynh đệ của mình đang bị lăng nhục, vận lực vào tay,
quệt lên mặt đá cứng rắn, tiếp đó dùng thủ pháp một trong Tam đại tuyệt
chiêu của Hoán Hoa kiếm phái, Mạn thiên Phong vũ, bắn ra.
Đoan Mộc Hữu thấy nội lực Tiêu Thu Thủy không ngờ lại mạnh đến như vậy,
cát đá mang theo tiếng rít gió ào ạt, bắn thẳng tới, bột vàng vứt bỏ cố
gái kia, tập trung tinh thần đón đỡ.
Đúng lúc ấy, cọng cỏ trong tay Lý Trầm Chu đã bắn ra.
Bay được nửa dường, thân cỏ tách ra làm ba đoạn.
Đoạn Mộc Hữu đang muốn hất văng cát đã thì bỗng cảm thấy hai tay đồng
thời tê dại, đang định lùi tránh thì huyệt Khiêu Hoàn lại vụt đau xót,
ngã phục xuống đất, cát đá của Tiêu Thu Thủy đều đánh thẳng vào mặt lão.
Cỏ tranh tuy nhẹ nhưng lại phát sau tới trước.
Cát đã từ tay Tiêu Thu Thủy phóng ra, với nội lực kinh người của hắn bây giờ, khuôn mặt Đoan Mộc Hữu lập tức máu thịt bầy nhầy, ngã gục xuống
đất.
Tất cả mọi người cùng ồ lên, tiếng của Mộc Quy Chân vang vọng chói tai:
- Người của Hoán Hoa kiếm phái làm chó săn cho Quyền Lực bang! Không thể tha cho hắn!
Rất nhiều người kêu gào:
- Tiêu Thu Thủy giết Đoan Mộc Hữu!
- Tiêu Thu Thủy giết Đoan Mộc Hữu!
Càng có người hô lớn:
- Tiêu Thu Thủy giết Đoan Mộc đại hiệp!
- Tiêu Thu Thủy là kẻ địch với người trong bạch đạo!
Tiêu Thu Thủy nhất thời có trăm cái miệng cũng không thanh minh lại được, giận quá quát lớn:
- Mạng của Đường Khiết Chi thì sao! Chẳng lẽ bị Đoan Mộc Hữu vô cớ giết hại là xứng đáng hay sao?
Hiện tại công lực hắn cực kỳ dồi dào, chỉ hô to lên đã ép hết những
thanh âm rối loạn tại trường, nhưng đã có bảy, tám món binh khí đánh về
phía hắn. Tiêu Thu thủy cực kỳ phẫn nộ, nhất thời quên cả tránh né, Lý
Trầm Chu ở bên cạnh khẽ phất tay áo một cái đã ép lùi tất cả những kẻ
tấn công.
Lúc này huynh đệ bên cạnh Đường Khiết Chi đã bảo vệ thi thể hắn, cướp
đường chạy tới, đứng cạnh Tiêu Thu thủy, một người trong số đó đau đớn
nói:
- Tiêu đại hiệp, tôi biết ngài trước nay chính nghĩa, mong ngài chủ trì công đạo cho đại ca chúng tôi.
Tiêu Thu Thủy nhất thời không biết làm thế nào mới phải, Tiêu Khai Nhạn
bên kia đã bắt đầu giao đấu với người khác. Tiêu Thu Thủy cảm thấy mình
làm liên lụy nhị ca, lại khiến thanh danh Hoán Hoa kiếm phái bị vấy bẩn, tội nghiệt thâm trọng, nhưng lại không cách nào biện bạch, nhất thời
tức giận đến cùng cực, chợt nghe Lý Trầm Chu dứt khoát nói:
- Trong võ lâm, thông thường đều là như vậy, bọn chúng nói ngươi là thế
nào thì ngươi chính là thế đó, ngươi có muốn biện bạch cũng không được.
Tiêu Thu Thủy đột nhiên đứng dậy, lộn người một lúc, bổ nhào ba vòng,
hai quyền đánh ra mấy phát, tiện miệng ngâm mấy câu thơ, hát vài khúc
nhạc ngắn, sắc mặt bình hòa, lại ngồi xuống, đối diện với Lý Trầm Chu.
Lần này đến lượt Lý Trầm Chu không hiểu gì cả, hắn gãi gãi mũi, hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Ta muốn làm mình không đến mức quá câu nệ vào chuyện này.
Ánh mắt Lý Trầm Chu lộ ý cười như nước xuân:
- Tốt, rất tốt.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Mặc cho người khác thấy ta như thế nào, ta vẫn là ta.
Hắn cũng mỉm cười, nụ cười giống như núi xuân đằng xa:
- Chẳng lẽ để bọn họ nói xong, ta liền không còn là ta nữa hay sao?
Ánh mắt Lý Trầm Chu càng có vẻ hân thưởng:
- Đâu có chuyện đó! Nếu là như vậy thì ta đã sớm biến thành thiên hạ đệ nhất quái vật rồi.
Lý Trầm Chu Quân lâm Thiên hạ, chính là nhân vật thần bí được đồn thổi
nhiều nhất trên giang hồ, trong võ lâm, nếu thực như lời đồn, không biến thành ba đầu sáu tay thì cũng là loại quái vật không phải người.
Tiêu Thu Thủy mặc kệ tiếng huyên náo của người xung quanh, nhìn thẳng vào y, nói:
- Ngươi làm người, không giống như bộ hạ của mình, đám Tả Thường Sinh,
Khang Xuất Ngư, Khuất Hàn Sơn đều vô cùng hèn hạ, xảo trá.
Lý Trầm Chu gật đầu:
- Ta cũng cực kỳ xảo trá.
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Đáng tiếc bọn chúng thật sự là bất nghĩa.
Ánh mắt Lý Trầm Chu lại lộ vẻ tiêu điều mà chất chứa đại chí:
- Nhưng nói theo một cách khác, bọn họ là tận trung.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Đây cũng là cái gọi là: “Người ở giang hồ, thân bất do kỷ” sao?
Lý Trầm Chu phất tay:
- Kỳ thực đại anh hùng, chân hào kiệt cũng chẳng có gì “do kỷ” với không “do kỷ”, chỉ là đám người thế tục như chúng ta không buông bỏ được
danh, lợi, quyền, dục, bất do kỷ cũng là xứng đáng!
Lúc này Triệu Thu Tức đã dẫn bảy mươi hai đồng tử bảo vệ Lý Trầm Chu, Lý Trầm Chu thì vẫn tiếp tục đối thoại với Tiêu Thu Thủy, giống như không
hề nhận thấy.
Tiêu Thu Thủy trầm tư một thoáng rồi nói:
- Khuất Hàn Sơn tuy hèn hạ nhưng quả thực là trung thành.
Hắn nhìn sang Lý Trầm Chu:
- Ta tới là vì ông ta nhờ ta tới gặp ngươi.
Lý Trầm Chu khẽ nhướng mày:
- Ồ?
Tiêu Thu Thủy nói:
- Khuất Hàn Sơn chết rồi.
Ánh mắt Lý Trầm Chu lập tức ảm đạm, cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang đặt trên đầu gối, lặp lại:
- Hắn chết rồi.
Tiêu Thu Thủy ngừng một chốc rồi mới nói:
- Ông ta chết vì tranh đoạt Vô Cực tiên đan.
Hắn nói xong liền nhìn không chớp vào Lý Trầm Chu, muốn xem xem vị nhân
kiệt đương thế này khi nghe tới bảo vật mà nhân sĩ võ lâm nằm mơ cũng
muốn có được, sẽ có biểu hiện thế nào.
Không có biểu hiện.
Một chút biểu hiện cũng không có.
Lý Trầm Chu chỉ nhàn nhạt “À” một tiếng.
Tiêu Thu Thủy kể tiếp:
- Ông ta cướp Vô Cực tiên đan là muốn giao cho ngươi, khi đó ông ta bị
Liệt Hỏa, Nhu thủy, Ngũ kiếm, Lục chưởng tập kích, đã đứt một tay, nhưng vẫn kiên trì muốn dâng lễ vật này lên cho ngươi.
Lý Trầm Chu chậm rãi lắc đầu, ánh mắt cũng không biết là tức giận, đau buồn, hay là tiếc nuối:
- Vô Cực tiên đan đúng là bảo vật hiếm có, nhưng vì nó mà chết thì thực không đáng chút nào.
Tiêu Thu Thủy nhìn thẳng vào y:
- Khi Khuất Hàn Sơn lấy được thuốc thì đã trọng thương, chỉ sợ người của Chu đại thiên vương truy sát, vì thế liền dùng con tin uy hiếp ta, bắt
gia giao thuốc đến tay ngươi, cũng hy vọng sau khi ngươi nhận thuốc có
thể xuống núi cứu viện ông ta một chuyến.
Lý Trầm Chu hỏi:
- Hắn ở đâu?
Chứ không hề hỏi: "Bây giờ tiên đan đang ở đâu?"
Tiêu Thu Thủy cảm động sâu sắc, nghiêm mặt nói:
- Ông ta giao tiên đan cho ta rồi bị người ta giết.
Lý Trầm Chu ngước mắt lên, ánh mắt như điện:
- Ai giết hắn?!
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Lục chưởng. Kỳ thực chỉ còn lại ngũ chưởng, sau cũng bị Khuất Hàn Sơn giết mất một chưởng, bây giở cả tứ chưởng đều không còn.
Lý Trầm Chu hỏi:
- Tại sao?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Bị giết rồi.
Lý Trầm Chu lập tức hỏi:
- Bị ai giết?
Tiêu Thu Thủy đáp ngay:
- Xà vương.
Lý Trầm Chu nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi:
- Hai tên Xà vương?
Tiêu Thu Thủy trả lời không chậm trễ:
- Ông già và thiếu nữ.
Lý Trầm Chu thở ra một hơi:
- Hai kẻ đó thèm muốn tiên đan đã lâu.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy càng thêm bội phục: Lý Trầm Chu nhìn người
chuẩn xác, biết đám Xà vương đã sớm có ý phản, hiên nhiên là đã có cảnh
giác.
Lúc này mọi người xung quanh nghe thấy tin tức của Vô Cực tiên đan đều
cùng dừng tay, vươn cổ dỏng tai lên lắng nghe. Không nghi ngờ gì, Vong
Tình thiên thư, Vô Cực tiên đan đều là chuyện cực kỳ hấp dẫn.
Tiêu Thu Thủy nói tiếp:
- Ngươi không nhìn nhầm, Xà vương ra tay đoạt tiên đan, sau đó thiếu nữ
giết ông già, thiếu nữ sau lại bị ta và Đường Phương giết.
- Đường Phương.
Lý Trầm Chu mỉm cười khen ngợi:
- Là cô gái gần đây thường cùng ngươi xông pha giang hồ.
- Đúng thế.
Trước mắt Tiêu Thu Thủy phảng phất như hiện lên hình ảnh Đường Phương
sắc mặt trắng bệch, Đường Phương đã bị thương, không khỏi lại lo âu
trùng trùng.
Lý Trầm Chu cũng nhìn ra được, quan tâm hỏi:
- Xà vương đã làm gì Đường Phương rồi?
Tiêu Thu Thủy tức giận đáp:
- Cắn bị thương rồi.
Lý Trầm Chu “ồ” lên một tiếng, Tiêu Thu Thủy nói tiếp:
- Sau được Đường Cương đưa về Đường gia trị độc rồi.
Lý Trầm Chu thở phào một hơi, nói:
- Nơi này chung quy cũng cách xa Đường môn..... Với thủ đạn dùng độc của Đường gia bảo, muốn trị liệu chất độc của Xà vương, tất không thành vấn đề, quan trọng là về tới kịp...
Đám đông phía kia nghe thấy hai người lại không nói về Vô Cực tiên đan nữa đã sớm không bình tĩnh được, có người quát lên:
- Ê, nhóc con, rút cuộc là Vô Cực tiên đan đang ở đâu?
Những người khác cũng mồm năm miệng mười, nhao nhao truy hỏi, cứ như chỉ sợ hỏi muộn một chút, Vô Cực tiên đan sẽ vỗ cánh bay đi mất.
Lúc này Tiêu Khai Nhạn đã về lại trong trường, tới gần chỗ Lý Trầm Chu,
Tiêu Thu Thủy. Lý Trầm Chu cũng không để ý tới những kẻ khác, nghiêm túc nói:
- Ngươi nói rất đúng, bộ hạ của ta bản lĩnh đủ cao nhưng phẩm hạn tốt
xấu không đều, những kẻ hèn hạ như Xà vương càng khiến thanh danh của
Quyền Lực bang vạn kiếp bất phục.
Tiêu Thu Thủy lạnh lùng nói:
- Quyền Lực bang sớm đã vạn kiếp bất phục.
Sắc mặt Lý Trầm Chu thoáng biến đổi, nhưng vẫn cười nói:
- Lời ngươi nói quá võ đoán.
Tiêu Thu Thủy trả lời dõng dạc:
- Ta nói sự thực.
Lý Trầm Chu cười lạnh:
- Không có Quyền Lực bang, chỉ dựa vào đám quân tử tham sống háo công này, thiên hạ sẽ tốt hơn sao?
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Sẽ không.
Lý Trầm Chu mỉm cười, hỏi:
- Cho nên mới...
Tiêu Thu Thủy lại ngắt lời y:
- Nhưng có Quyền Lực bang sẽ lại càng tệ.
Lý Trầm Chu đã biến sắc.
Tiêu Thu Thủy vẫn nói tiếp:
- Bọn họ là bộ hạ của ngươi, bộ hạ ngươi phẩm đức tốt xấu không đều, đó là không đúng, ngươi phải phụ trách chuyện này.
Lý Trầm Chu đáp:
- Không sai, ta hẳn phải chịu trách nhiệm, nhưng ngươi cũng từng lãnh
đạo một nhóm huynh đệ, năm sửa khi tổ chức mở rộng, không thể khống chế
mọi chuyện như ý, ngươi cũng không thể chiếu cố tất cả mọi người, quản
lý tất cả mọi việc.
Tiêu Thu Thủy quả quyết nói:
- Không thể quản thì nên buông bỏ.
Lý Trầm Chu trầm mặc, sau đó hắn ngẩng đầu, nói:
- Ngươi có biết là, mười mấy năm nay, chỉ có một mình ngươi là dám nói với ta như vậy....
Tiêu Thu Thủy nhìn thẳng vào y, chân thành đáp:
- Chính vì như vậy nên ta mới nói.
Lúc này, người xung quanh đều vì Tiêu Thu Thủy mà thầm đổ mồ hôi. Với
tính cách và võ công của Lý Trầm Chu, giết Tiêu Thu Thủy thực dễ như trở bàn tay, vậy mà Tiêu Thu Thủy lại vẫn dám liên tục chống đối y như vậy.
Quần hào lại càng kỳ quái đau đầu, vốn thấy Tiêu Thu Thủy ngồi cạnh Lý
Trầm Chu liền nhận định họ là cùng một bọn, lại thêm vừa nãy Tiêu Thu
Thủy tru sát Đoan Mộc Hữu, càng tin chắc không ngờ, giờ lại thấy hai
người đối chọi gay gắt, duy trì ý kiến riêng, hoàn toàn không giống như
cùng đường.
Hồi lâu sau, Lý Trầm Chu bình tĩnh nói:
- Liễu Ngũ lợi hại.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Ồ?
Lý Trầm Chu thở dài:
- Ta đang khen ánh mắt của hắn. Hắn không nhìn nhầm ngươi.
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Ừm.
Lý Trầm Chu bỗng mỉm cười, nụ cười lại đầy vẻ mệt mỏi và mỉa mai:
- Ngươi biết hắn nói thế nào không?
Tiêu Thu Thủy im lặng.
Lý Trầm Chu tự trả lời:
- Hắn nói loại người giống như ngươi, có thể thu nhận vào Quyền Lực bang thì nhanh chóng thu nhận, nếu như không thể thì phải nhanh chóng giết
đi, để lại thêm một ngày cũng không được.
Lý Trầm Chu nghiêm túc nói:
- Liễu Ngũ là nhân kiệt thế gian, hắn nói về ngươi như vậy là coi trọng ngươi.
Tiêu Thu Thủy cũng cảm động:
- Ta sợ hắn quá coi trọng ta.
Lý Trầm Chu mỉm cười mệt mỏi:
- Ngươi không có danh tiếng lớn, võ công lại thấp....
Y bỗng nói bằng một giọng rất đặc biệt, rất xa xăm:
- Có điều, hắn không hề nhìn nhầm.
Ánh mắt Lý Trầm Chu chợt tối lại:
- Nhưng mà, hắn vẫn nhìn nhầm rồi.
- Người hắn nhìn nhầm là ta.
Thấy Tiêu Thu Thủy không hiểu, Lý Trầm Chu giải thích:
- Bởi vì tuy ngươi đáng sợ nhưng ta lại không giết ngươi, ta muốn chờ
đến khi ngươi càng đáng sợ hơn sẽ tới giết ngươi. Nếu như vì một người
tương lai có thể trở thành kẻ địch của mình mà phải giết hắn trước thì
ta sẽ không phải là Lý Trầm Chu nữa, Lý Trầm Chu không phải loại người
kém tự tin như vậy.
Lý Trầm Chu lại nói:
- Trong võ lâm hiện tại, hai người trẻ tuổi gây nhiều tiếng tăm nhất một là ngươi, một là Hoàng Phủ Cao Kiều. Ta không giết các ngươi, trừ phi
là hắn giết ngươi trước, hoặc là ngươi giết hắn, sau đó (thiếu)
Tiêu Thu Thủy trầm mặc hồi lâu, không nói tiếng nào. Lúc hắn trầm tư,
hiển lộ một áp lực như thiên cổ bi ai vạn cổ sầu, đến cả quần hào đang
xáo xác bất an nhất thời cũng không dám quấy nhiễu. Tiếp đó hắn mở
miệng. Chỉ nói có một chữ:
- Tạ.
Lý Trầm Chu rất trận trọng lắng nghe một chữ này, rồi thực nặng nề đáp lại một câu, chỉ có hai chữ:
- Không tạ.
Tiêu Thu Thủy nghiêm mặt nói:
- Ta tạ là tạ huynh lại cho ta một cơ hội.
Lý Trầm Chu cười nói:
- Kỳ thực ngươi biết ta là Lý Trầm Chu thì không cần cảm tạ ta, dù có thất bại thì cũng là ta tự tìm.
Tiêu Thu Thủy đáp:
- Huynh biết ta là Tiêu Thu Thủy, nhất định sẽ cảm tạ huynh, huynh không cần từ chối.
Tiêu Thu Thủy tuy tuổi còn trẻ nhưng ngồi đối mặt với bang chủ thiên hạ
đệ nhất đại bang Lý Trầm Chu lại có thể cười nói như không, chẳng hề
thấy chút thất thố, sợ sệt nào.
Lý Trầm Chu bỗng nói:
- Đạo bất đồng không thể cùng bàn luận, có phải vậy không?
Tiêu Thu Thủy trả lời dứt khoát:
- Phải.
Lý Trầm Chu lại hỏi:
- Vậy chúng ta có phải là tri âm không?
Tiêu Thu Thủy không hề do dự chút nào, đáp:
- Phải.
Lý Trầm Chu vung hai tay, cùng vỗ một chưởng với Tiêu Thu Thủy, cười lớn, nói:
- Đáng tiếc không có rượu, nếu không chỉ với một chữ “phải” này cũng đủ để uống ba trăm chén.