Khi Khúc Kiếm Trì thấy Mộ Dung Anh Hùng đến tìm mình, ông đã vô cùng vui mừng.
Ông luôn muốn báo đáp ơn sâu của Mộ Dung Thế Tình.
Chỉ là Mộ Dung Thế Tình giống như mây bay bóng hạc, mấy lần bái kiến đều tránh mặt không gặp, Khúc Kiếm Trì thực không có can đảm làm phiền thêm nữa.
Nay Mộ Dung Anh Hùng tới hỏi, Khúc Kiếm Trì lập tức biết gì nói nấy.
... Nếu Tiêu Thu Thủy đã đối đầu với Quyền Lực bang thì cái chết của Mộ Dung Anh chắc chắn không phải do Tiêu Thu Thủy làm.
... Hẳn là Tiêu Thu Thủy và Mộ Dung Anh cùng nhau tác tiến, cũng có
nghĩa là, nếu muốn tìm hiểu xem tại sao Mộ Dung Anh lại chết không cam
lòng như vậy, nhất định phải tìm được Tiêu Thu Thủy trước, bởi vì hắn là người chứng kiến tận mắt.
... Chỉ cần Tiêu Thu Thủy còn chưa chết.
Cho nên Mộ Dung Anh Hùng lập tức lên đường tới đại hội Thần Châu kết
nghĩa ở Hồ Bắc. Tiêu Thu Thủy là người đã dựng lên thế lực mới nổi của
võ lâm này, là người đã làm dấy lên một cơn sóng nhiệt tình cuồn cuộn,
Tiêu Thu Thủy không thể không đến.
Khúc Kiếm Trì cũng đồng ý hành động, không cần Mộ Dung Anh Hùng nhờ cậy, ông cũng muốn tìm Tiêu Thu Thủy, hỏi cho rõ ràng.
Ông ruy đã già, nhưng chỉ cần có thể tận lực cho Mộ Dung thế gia, ông sẽ dốc hết sức mình.
Không tiếc nuối chút nào.
Lúc này chị em họ Khúc cũng đến xin tới Hồ Bắc góp vui, Khúc Kiếm Trì bề ngoài không bảo bối, nhưng mượn danh nghĩa du lãm phong cảnh, sai hai
món tâm can bảo bối của mình cùng hào khách Kinh Thu Phong thực lực cũng khá ổn, theo đường bộ đi trước, bản thân thì cùng Mộ Dung Anh Hùng theo đường thủy tới Đương Dương, xử lý một chuyện trước rồi sẽ đến.
Không ngờ rằng trên dòng Tương Giang, họ lại gặp phải một cuộc chặn giết đáng sợ.
Gió thổi mưa phùn, táp lên mặt Khúc Kiếm Trì và Mộ dung Anh Hùng, nhưng hai người lại có cảm giác bất đồng.
Khúc Kiếm Trì già rồi.
Từ sau khi đứt mất năm ngón tay trái, hùng tâm của ông đã suy sụp, sau
khi ngón út tay phải bị Mặc gia đệ nhất kiếm thủ Mặc Dạ Vũ cắt đi, ông
lại càng tiêu tan, chỉ muốn lặng lẽ sống qua những năm tháng còn lại,
giữ lấy bốn ngón tay, phó mặc sự đời.
Người ta sau khi mất đi tất cả những gì mình đã có mới cảm thấy quý
trọng những gì mình từng có... Khúc Kiếm Trì cả đời cầm kiếm, nhưng phải tới khi đã già mới ngộ ra được đạo lý đó.
Mưa phù tấp nhẹ lên mặt ông, lại nặng nề như những nhát chùy đánh vào
sâu trong xương. Cơn đau phong thấp, nội ngoại thương, tật bệnh do đao
chém chưởng kích lại phát tác.
... Đây phải chẳng là cơn mưa cuối cùng mà ta được đón?
Trong đầu ông bỗng nổi lên một ý nghĩ không may mắn như vậy.
Mộ Dung Anh Hùng thì lại không nghĩ như thế.
Gương mặt hắn cũng không phải là tuấn tú, vuông vắn, mặt chữ quốc, nhưng có khí khái nam nhi, có một loại cảm giác tránh nhiệm, có phong thái
quả quyết dám gánh vác.
... Trong Mộ Dung Thế gia, người tuấn mĩ hơn hắn mười lần đâu chỉ có cả
trăm, người võ công cao hơn hắn cũng không dưới mười người, sở dĩ hắn có được địa vị đặc biệt như vậy là vì trong thân thể cao lớn của hắn ẩn
chứa ý chí siêu nhân cùng tài năng vượt xa bình thường.
... Người trong giang hồ, không đặc biệt thì sẽ mai một đi. Mộ Dung Anh
Hùng không muốn bị mai một, trong thân hình hùng tráng của hắn, khí
phách kiên cường cùng ngạo cốt hiên ngang khiến hắn vẫn luôn sừng sững
trên giang hồ, không muốn và cũng không thể bị mai mụt.
Mưa nhỏ lâm râm. Mộ Dung Anh Hùng nhớ tới lần hắn diệt trừ “Cửu hùng” ở
Thái Hành Sơn. Người dân đứng hai bên đường nghênh đón, hoan hô vẫy
chào. Buổi tối hôm ất, hắn chiếc hữu Tiểu Băng, thiếu nữ nhìn bề ngoài
thì lạnh băng băng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng một khi giao
hảo thì lại nhiệt tình như lửa nóng.
Mộ Dung Anh Hùng khẽ mỉm cười, trong đủ chiến dịch phi đảm lịch huyết
của đời hắn cũng đan xen không biết bao nhiêu tiếng thở dài của thân
liễu dáng hoa... Chỉ là người ta không biết, dưới cá tính anh vũ quả cảm của hắn, còn có bao nỗi u sầu trong mộng của các thiếu nữ như vậy...
Đúng lúc này, hắn vụt tỉnh khỏi giấc mộng.
Một con thuyền nhẹ, chờ đến khi hắn phát hiện thì lao tới rất gần rồi.
Hắn đẩy thuyền phu ra, kéo mạnh mái chèo nhưng đã không còn kịp, mũi
thuyền đối phương giống như quyết tử, ầm một tiếng đâm mạnh vào thân
thuyền hắn.
Sóng lớn tràn vào.
Trong khoang thuyền, Khúc Kiếm Trì cũng đã nhảy ra.
Một vĩ lão kiếm khách, thân đã trải hơn trăm trận đương nhhiên là có thể trấn tĩnh được trong tình huống này. Nhưng khi ông ta nhìn sang phía
“người trẻ tuổi” bên cạnh thì mới biết thế nào gọi là “vững như bàn
thạch”.
Thuyền đã sắp sửa chìm xuống, nước sông không ngừng tràn vào, nhưng Mộ
Dung Anh Hùng ngay cả ánh mắt cũng không chớp nhiều thêm một cái, lông
mày cũng không nhíu nhiều thêm một chút.
Trên thuyền kia có năm người, đang ăn uống. vẫn như cũ không chút khác lạ.
ở giữa có ba người, hai bên mỗi bên một người.
Khúc Kiếm Trì nhìn qua, sắc mặt vụt biến:
- Hồng Môn yến!
Mộ Dung Anh Hùng vẫn đứng thắng trên thuyền hỏng, không chút cử động.
Nhưng ánh mắt hắn cũng co rút lại.
... Nam Cung thế gia?
Hắn nhận ra được những kẻ này, nếu như nói Nam Cung thế gia có tam cao
thủ thì không nghi ngờ gì, năm người trong thuyền này chính là năm người đứng hàng đầu.
... Nam Cung Hán, Nam Cung Sở, Nam Cung Tăng, Nam Cung Trang, Nam Cung Bá.
Chỉ cần gặp phải bất kỳ kẻ nào trong số những kẻ này cũng đã không dễ chọc vào rồi.
Bây giờ không ngờ lại tới cả năm ngươi!
Hắn không biết người của Nam Cung thế gia làm thế náo tính chuẩn hắn ở
trên sông... Người hắn kính ngưỡng nhất là Mộ Dung Thế Tình, cho nên
phương thức hành sự cũng giống Mộ Dung Thế Tình, phiêu hốt, vô định,
không thể nắm bắt.
Nhưng lần này đối phương rõ ràng là đã sớm nhắm vào hắn.
Hơn nữa vừa gặp mặt đã lập tức hủy đi chỗ đứng chân của hắn.
Hắn thực sự hối hận vì đi nhớ lại những thứ không nên nhớ đến, đến nỗi không kịp chú ý tới những chuyện đáng ra phải chú ý.
Mưa nhỏ lúc này giống như bàn tay lạnh lẽo của Tiểu Băng, dùng chiếc khăn lạnh lẽo, lạnh lùng lau lên mặt hắn: Tỉnh táo!
Tâm lý Nam Cung thế gia đối với Mộ Dung thế gia có thể nói là vô cùng phức tạp.
Mấy trăm năm nay, Nam Cung thế gia vẫn luôn đứng hàng đầu trong các thế
gia võ lâm, nhưng thanh danh lại luôn không được vang dội như Mộ Dung
thế gia.
Nam Cung thế gia từ huy hoàng đến suy sụp, đều là kết quả của việc đối đầu với họ Mặc và họ Đường.
Cuộc đấu của ba nhà “Nam Cung, Mặc, Đường” bắt nguồn từ ngày trước khi
ba gia tộc lớn phái binh vây giết Yến Cuồng Đồ, đều tự giấu giếm thực
lực, không chịu xuất hết toàn lực, chỉ trích lẫn nhau, cuối cùng dẫn
đến đại chiến kịch liệt, máu chảy thành sông, vì thế trong trận đó Yến
Cuồng Đồ lại chẳng hề bị thương.
Kết quả ba nhà đấu đá, họ Đường xuất quần bạt tụy, thanh danh càng lúc
càng tăng cao, họ Mặc phạm vi thế lực giảm mạnh, nhưng số người chết khá ít, thực lực vẫn vững vàng như trước, còn phía nhà Nam Cung, ngoài cao
thủ hạng nhất “Thất kiệt Nhất tú” cùng mười mấy đệ tử dòng nhánh thì gần như chết sạch, chết tuyệt.
Nam Cung thế gia may mắn giữ được Thất kiệt Nhất tú, cho nên vẫn có thể
đứng vào hàng Võ lâm Tứ đại thế gia, nhưng đã hữu danh vô thực, cũng vô
cùng ghen tức với Mộ Dung thế gia thanh danh luôn thịnh vượng.
Người Nam Cung thế gia vì thế mà gia nhập Quyền Lực bang, Liễu Cũng cũng bày bố để Nam Cung Vô Thương tranh giành vị trí võ lâm minh chủ Thần
Châu kết nghĩa, điều kiện là Nam Cung thế gia phải kiềm chế Mộ Dung thế
gia.
Điều kiện này Nam Cung thế gia tự nhiên vui vẻ đồng ý, chỉ có điều trong tối còn âm thầm mưu tính chuyện khác.
Bọn họ thực sự hy vọng Nam Cung Vô Thương có thể trở thành minh chủ võ
lâm, bồi dưỡng thực lực, khôi phục gia thanh, hy vọng sẽ đến một ngày
thoát khỏi thân phận con rối, phát huy sức ảnh hưởng của Nam Cung thế
gia. Do vậy bọn họ không những âm thầm muốn tiêu diệt Nam Cung thế gia,
mà đối với phương châm chỉ thị của Lý Trầm Chu, đối phó Hoàng Phủ Cao
Kiều lai lịch bất minh, kiềm chế Mộ Dung thế gia, lôi kéo Tiêu Thu Thủy, Nam Cung thế gia chỉ vâng vâng dạ, ứng phó cho qua.
Trên thực thế, lợi dụng sự chi viện của Quyền Lực bang, bước lên bảo
tọa, giết Hoàng Phủ Cao Kiều, giết Mộ Dung Nhược Dung, giết Tiêu Thu
Thủy, họ đã bất chấp tất cả.
... Nếu có thể giết chết một hai người trước khi Thần Châu kết nghĩa bắt đầu lựa chọn thì lại càng giảm bớt áp lực cho Nam Cung Vô Thương.
Đó là mong ước trong lòng người Nam Cung thế gia.
Vì thế Mộ Dung thế gia gặp phải Nam Cung thế gia, cũng giống chó và sói đụng đầu, không thể tránh khỏi một trận chém giết.
Nếu như Mộ Dung Anh Hùng là chó thì giờ sắp biến thành chó rơi xuống nước rồi.
Bởi vì tư thế hắn tuy bất động nhưng nước vẫn chầm chậm tràn vào trong thuyền, thuyền vẫn từ từ chìm xuống.
Hơn nữa sói cũng không có một con xông lên.
Thân hình Mộ Dung Anh Hùng không có chút cử động, trong lòng lại dao động liên tiếp.
Từ bỏ điểm đặt chân thì chỉ có sông lớn mênh mông, phóng qua thuyền đối diện, trên thuyền lại có sói dữ đang chờ chực cắn!
Sống chết chỉ cách nhau một sợi tóc, sao cho hắn được phép do dự dù chỉ thoáng chốc!
Khúc Kiếm Trì hiển nhiên là cũng đã nhìn ra được điểm này.
Ông đột nhiên phóng qua, toàn thân như ép sát vào mặt nước, lao vào trong thuyền đối phương.
Ông quyết định xông sang bên thuyền trước, chỉ có như vậy mới có thể di
chuyển mục tiêu của đối phương, giúp Mộ Dung Anh Hùng tranh thủ thời
gian tiến vào trong thuyền.
Ý tưởng của ông thì đúng, nhưng cách làm thì lại sai.
Khi ông bằng bằng điểm thủy phóng đi, đầu thuyền đối phương bỗng lộ ra hai lỗ hổng.
Cơ quan khởi động, dây cung thả ra, hai mũi tên mạnh bắn tới như điện chớp.
Khúc Kiếm Trì vụt đạp lên mặt nước, toàn lực phóng lên.
Đúng lúc này, một người phóng ra, vung lưỡi rìu lớn, chém ngang vào sườn Khúc Kiếm Trì.
Người ra tay chính là Nam Cung Tăng.
Khúc Kiếm Trì xuất động trước chỉ lôi kéo được Nam Cung Tăng.
Mà Mộ Dung Anh Hùng cũng thực sự nắm bắt được thời cơ... khi Khúc Kiếm Trì phóng đi, hắn cũng đồng thời lao ra.
Nhưng lại bay xuống dưới nước!
Nam Cung Trang hét lướn một tiếng, cầm nhạn linh đao xông tới chặn!
Nhưng lúc này thân pháp Mộ Dung Anh Hùng đột nhiên thay đổi.
Vụt chuyển hướng, biến thành chui vào bên hông thuyền.
Phải biết rằng thay đổi phương hướng bay giữa không trung là việc cực kỳ khó khăn, càng chưa nói nói đến trong tình cảnh gấp rút tránh né như
hiện tại.
Nhưng Mộ Dung Anh Hùng đã làm được.
Đáng tiếc, hắn còn chưa phóng tới hông thuyền, Nam Cung Bá đàm cầm xoa trong tay, đâm tới một nhát!
Mộ Dung Anh Hùng dùng “Đông Hải thủy vân tụ” quấn một vòng, đã bắt được
cương xoa, tay phải dùng Lưu phong Thiên các chưởng đánh tới.
Hắn chỉ cầu ép lùi Nam Cung Bá một thoáng chốc, chỉ cần chân hắn chạm đất một chút thôi là sẽ có thể liều mạng.
Nam Cung Bá đã bị hắn ép lùi, hơn nữa còn bị một chiêu Không thủ đoạt bạch nhận đoạt mất cương xoa.
Nhưng hai chân hắn đã mãi mãi không thể chạm đất được nữa.
Bởi vì hai chiếc phi bạt đã nhoáng lên, chặt đứt hai cổ chân hắn!
Người phóng song bạt là Nam Cung Sở.
Khi hắn rơi vào trong thuyền Nam Cung Hán đã dùng hai chỉ bóp chặt cổ họng hắn, âm u nói với hắn một câu:
- Đầu của ngươi, bọn ta sẽ giúp giao lại cho bạn bè ngươi.
Trong số cao thủ Nam Cung thế gia, Nam Cung Hán là kẻ thâm trầm nhất,
mưu kế thủ đoạn đều cao nhất, nhưng tính về võ công thì đôi phi bạt của
Nam Cung Sở là mạnh nhất, tiếp theo là rìu lớn của Nam Cung Tăng, tiếp
nữa là thân pháp cùng đao tai trâu của Nam Cung Lương, sau đó là thanh
long đao của Nam Cung Khoái, dưới nữa là nhạn linh đao của Nam Cung
Trang và cương xoa của Nam Cung Bá. Nhưng võ công của Nam Cung Hán và
Nam Cung Sở cộng lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của Nam Cung Vô
Thương. Đó là lời đồn đại trên giang hồ, Lương Đấu đương nhiên cũng từng nghe qua.
Khi ông nhìn thấy đầu của Mộ Dung Anh Hùng và lão kiếm khách Khúc Kiếm Trì thì đã biết, sự tình không thể hòa giải được nữa rồi.
Cho dù Nam Cung thế gia không tìm đến bọn họ tính sổ thì ông cũng phải tìm Nam Cung thế gia đòi lại công bằng.
Lương Đấu rất quen thuộc với Khúc Kiếm Trì, về tình về nghĩa, đó đều là
chuyện phải làm, càng huống hồ ông cũng từng nhận ân tình của Mộ Dung
Thế Tình.
Trước khi ông thành danh từng tu tập ở đài Vô Lương. Có một hôm, có một
người đi ngang qua đó, bị một con chó nhỏ bướng bỉnh không cẩn thận cắn
cho một miếng, người đó không ngờ lại đánh đập con chó nhỏ đó, bẻ gãy
tất cả răng của nó, cắt đứt mũi nó, Lương Đấu không thể nhẫn nhịn được,
muốn bảo vệ con chó đó, người ấy liền muốn đánh luôn cả Lương Đấu.
Lương Đấu đương nhiên là không để cho y đánh, ngược lại còn “dạy dỗ” cho y một trận. Về sau chủ nhân gia tộc Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Sùng tìm tới,
ông mới biết kẻ đó chính là con trai duy nhất của Hoàng Phủ Sùng, Hoàng
Phủ Khiêm.
Võ công Lương Đấu khi đó tối đa chỉ có đánh ngang tay với hai em trai
Hoàng Phủ Bân và Hoàng Phủ Sam của Hoàng Phủ Sùng, muốn lấy một địch ba
thì tuyệt không có khả năng. Đúng đến lúc nguy cấp thì Mộ Dung Thế Tình
xuất hiện, giơ tay nhấc chân đã giết chết Hoàng Phủ Bân và Hoàng Phủ Sam
Chuyện đó khiến cho người họ Hoàng Phủ tức giận như điên, dốc hết toàn
lực tấn công Mộ Dung thế gia, kết quả lại bị Mộ Dung Tiểu Ý và Mộ Dung
Nhược Dung giết cho cho nước chảy hoa rơi, Hoàng Phủ Khiêm bỏ mạng,
Hoàng Phủ Sùng cũng trọng thương, uất ức mà chết. Đó là một đoạn uyên
nguyên giữa Lương Đấu và Mộ Dung Thế Tình.
Đồng thời Lương Đấu cũng thấy rất khó hiểu vị với vị “Hoàng Phủ công
tử”, Hoàng Phủ Cao Kiều mà võ lâm đang truyền tụng sôi nổi... Từ khi nào Hoàng Phủ thế gia đã suy sụp lại có thêm một vị cao thủ thanh niên kinh thế hãi tục như vậy?
Mặt khác, Mộ Dung Anh Hùng bị người của Nam Cung thế gia giết chết, Lương Đấu càng không thể ngồi nhìn.
Lương Đấu trầm ngâm một thoáng, dùng một giọng cực kỳ áp bức, nói:
- Người của Nam Cung thế gia, rút cuộc thì các ngươi muốn thế nào.
Một tràng cười giễu cợt.
Nam Cung Hán vừa nhẹ nhàng, vừa quỷ dị đáp:
- Mỗi người tự chặt một cánh tay, thề không bao giờ xuống Hồ Bắc nữa, coi như chuyện này bỏ qua.
Mạnh Tương Phùng cười lạnh, hỏi:
- Các ngươi không muốn bọn ta tham dự đại hội Thần Châu kết nghĩa có phải không?
Nam Cung Hán hỏi ngược lại:
- Nếu các ngươi tới Đương Dương, có chịu ủng hộ Vô Thương nhà chúng ta không?
Khổng Biệt Lý đáp:
- Ủng hộ.
Mọi người đều ngạc nhiên, ông đã nói tiếp ngay:
- Khi hắn thất bại, chúng ta vỗ tay, vỗ chân, vỗ mông, nhất định là sẽ ủng hộ.
Thiết Tinh Nguyệt cười ha hả, tính đùa cợt châm chọc lại “phát tác”:
- Nam Cung Vô Thương nếu xuống đài, ta ném trứng thối. Nếu không chịu xuống, ta ném giày thối, dép cỏ, rắn độc...
Khâu Nam Cố tiếp lời:
- Ta ném cho vỏ chuối, còn cả tổ ong, càng thêm một nắm bột tiêu...
Tần Phong Bát ngạc nhiên hỏi:
- Cậu ném bột tiêu, không phải cả trường đều phải hắt xì sao?
Trần Kiến Quỷ cười nói:
- Kỳ thực chỉ cần lão Thiết bước lên đánh một phát rắm thôi là Nam Cung
Vô Thương đã thương tích đầy mình rồi. Nếu luận ám khí, rắm của của lão
Thiết chỉ cần là người có mũi thì đều không chống đỡ nổi, xếp hạng hẳn
phải trên cả ám khí Đường môn.
Thiết Tinh Nguyệt nheo mắt híp, ngoác miệng rộng, cười đến ngờ nghệch, không ngờ còn khiêm tốn nói:
- Thất lễ. Thất lễ.
Người Nam Cung thế gia ban đầu thì không hiều gì cả, sau thì biến sắc.
Mấy người trên cây nói năng linh tinh, không ngờ lại chẳng hề để “Hồng
Môn đại trận” của bọn chúng vào trong mắt! Bọn chúng lại không biết,
loại người như Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, không nhưng trời sập
xuống coi như mền đáp, dù là Hoàng Hà tràn lũ bọn hắn cũng coi như một
chuyến bơi lội mà thôi.
Nam Cung Sở cả giận quát:
- Các ngươi nếu muốn tới Mạch Thành thì phải qua Hồng Môn đại trận trước!
Lâm công tử lạnh lùng hỏi lại:
- Qua như thế nào?
Nam Cung Sở nhe hàm răng trắng ởn, đáp:
- Xông qua!
Lâm công tử không ngờ lại ngáp dài một cái, nằm xuống ngọn cây, lười biếng nói:
- Tại sao ta lại phải xông qua đó? Sao không phải là các ngươi xông lại đây?
Đường Phì cũng cười gian:
- Trong võ lâm có câu “Thấy rừng chớ vào”, đừng có bảo là bà cô ta không nhắc các ngươi trước đất đó.
Nói đoạn cũng đánh rắm cái “bủm” một phát.
Từ khi Nam Cung thế gia bày bố Hồng Môn đại trận cho tới nay, chưa bao giờ gặp phải cảnh ngộ xấu hổ như bây giờ.
Phàm trông thấy Hồng Môn yến bày ra, đối phương đều hồn phi phách tán,
nát gan vỡ mật, quỳ phục cầu xin, ngất xỉu tại chỗ đều có. Cũng có người chống cự đến cùng, nghĩ cách bỏ trốn, tự sát không hàng, cứng rắt phá
vây, chỉ không có chuyện quái đản như hôm nay, đối phương không chạy,
chờ bọn chúng tới tấn công, hơn nữa còn ngủ mất.
Chư hiệp không ngờ đều như đã ăn ý từ trước, tự tìm vị trí, đều hô chúc ngủ ngon, nhắm mắt mà ngủ.
.... Rút cuộc có nhắm mắt hay không thì người của Nam Cung thế gia không nhìn thấy được, có điều tiếng ngáy nhè nhẹ thì cứ vang lên từng chặp.
Tâm trạng người Nam Cung thế gia thì lại không yên bình.
... Sỉ nhục đến thế này!
Chỉ cần đối phương xông vào, Hồng Môn yến của Nam Cung thế gia đã sớm có trận thế tiếp chiến. Nếu như đối phương tấn công cũng trúng vào sắp đặt của Nam Cung thế gia. Cho dù đối phương chiếm địa lợi, chia đường bỏ
chạy, Hồng Môn đại trận cũng tự có sách lược ứng biến.
Nhưng đối phương không ngờ lại không công, thậm chí không thủ, ngược lại còn ngủ mất... Hôm nay đã là tối ngày mười một tháng ba rồi, ngày mai
là mười hai tháng ba, đại hội lôi đài Thần Châu kết nghĩa, đám Tiêu Thu
Thủy không thấy vội sao?
Bọn họ không vội, người của Nam Cung thế gia lại nôn nóng rồi.
Cho dù khởi hành ngay trong đêm thì sợ là cũng chưa chắp tới kịp để hỗ
trợ. Chỉ dựa vào nội ứng của Quyền Lực bang giúp đỡ Nam Cung Vô Thương,
người nhà Nam Cung chẳng ai có thể yên tâm được.
... Bọn chúng vậy mà lại dám ngủ!
Người Nam Cung thế gia cho dù thế nào cũng không thể chịu đựng được sự
miệt thị như thế này. Bọn chúng tin tưởng, một đám người vội vàng đi
đường, cho dù thế nào cũng sẽ không ngủ nổi, chỉ không ngủ được thì sẽ
sớm không nhẫn nhịn được, phải xông ra...
Khi đó Hồng Môn đại trận của Nam Cung thế gia toàn lực phát động công năng chặn giết, tiêu diệt đám người đáng hận này...
Trong lòng Lương Đấu cực kỳ giận giữ, thảm án của Mộ Dung thế gia, ông
không thể ngồi yên mặc kệ. Mạnh Tương Phùng, Khổng Biệt Ly tuy thân kinh bách chiến nhưng đối mặt với Hồng Môn đại trận bách chiến bách thắng,
trong lòng vẫn lo ngại. Lâm công tử, Đường Phì, Đặng Ngọc Bình, trong
lòng cũng thấp thỏm, sát khí của Nam Cung thế gia, so với sát khí bản
thận họ phát ra tuyệt đối chỉ mạnh không yếu. Đám Thiết Tinh Nguyệt,
Khâu Nam Cố, Tần Phong Bát, Trần Kiến Quỷ, Lưu Hữu, Khúc Mộ Sương tuy
con cuộc đời như trò chơi nhưng cũng không dám vọng động, bởi vì “đại
ca” Tiêu Thu Thủy của họ chưa động. Bọn họ đều coi Tiêu Thu Thủy làm chỉ huy.
Cho dù võ công Tiêu Thu Thủy có cao cũng không thể trong khoảnh khắc giết chết tất cả bảy người bên phía đối phương.
Càng huống hồ hắn còn chưa biết công lực của mình thực chất là như thế nào.
Lại thêm khi xung phong còn phải lo lắng cho an toàn của huynh đệ bên cạnh.
Không cần biết là mấy người bên mình xông vào Hồng Môn đại trận, hay là
người của Nam Cung thế gia giết vào trong rừng sang, tất cả đều là mạo
hiểm.
Từ bỏ cứ điểm dễ thủ khó công của mình, đưa bản thân bộc lộ giữa vòng vây của kẻ địch là nước cờ không nên mạo hiểm nhất.
Cho nên chẳng ai chịu liều mạo hiểm bước lên trước.
Trong khu rừng vắng vẻ rất yên tĩnh.
Những người uống rượu ăn thịt cũng lặng lẽ không tiếng động.
Dưới ánh trăng như sữa tươi chiếu rọi, cảnh vật yên bình tựa như tất cả
thu thảo đông trùng đều đã ngủ ngon, ngủ rất say, rất yên…