Trần Ngọc Nhiên vừa
tựa người vào gốc cây liền cảm thấy có gì đó không bình thường. Cô ta
quay đầu lại, nhưng không phát hiện được gì ngoài một mảng rừng vắng
lặng. Mặc dù thế, cô ta vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trần Ngọc
Nhiên bỗng có chút sợ hãi, cô ta muốn rời khỏi, nhưng lại sợ mất mặt
trước An Tịnh Tuyết nên đành phải bất đắc dĩ đứng đó.
“Cô, cô
cũng lại đây đi.” Trần Ngọc Nhiên cau có nói, trong lòng thầm nghĩ nếu
có chuyện gì xảy ra cũng phải lôi An Tịnh Tuyết xuống cùng.
An
Tịnh Tuyết cười cười, thật sự làm theo lời Trần Ngọc Nhiên nói, không
nhanh không chậm bước tới. Đang khi Trần Ngọc Nhiên đắc ý và đỡ sợ hơn
một chút, An Tịnh Tuyết lại đột nhiên dừng lại.
“Sao, sao cô không đi tiếp?”
Trần Ngọc Nhiên nóng nảy nói, hình như cô ta vừa nghe thấy tiếng động ở phía sau.
An Tịnh Tuyết cúi đầu, thong thả nhặt một cành cây từ dưới đất lên rồi bẻ
làm đôi. Rất nhanh, trên tay cô đã suất hiện một khúc cây dài tầm 15cm,
cực kì thanh mảnh nhưng không kém phần sắc nhọn. Người bình thường nhìn
vào đều cảm thấy hành động của cô rất ngớ ngẩn, nhưng không ai biết rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, nó sẽ trở thành một thứ vũ khí không hề
thua kém dao súng. Một lưỡi hái tử thần.
“Còn chưa muốn xuất hiện sao?”
An Tịnh Tuyết nhìn mảng rừng phía sau Trần Ngọc Nhiên, nhẹ nhàng mở miệng.
Trần Ngọc Nhiên còn chưa kịp phản ứng, cánh tay phải đã đột nhiên bị bắt
lấy, chiếc máy ảnh lập tức rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng động chói
tai. Cô ta sợ hãi hét lên, nhưng giữa chừng đã bị một bàn tay to khỏe
bịt lại.
“Đứng im, không tao cắt đứt cổ mày!”
Bị con dao
sáng loáng kề lên cổ, Trần Ngọc Nhiên run rẩy không dám náo loạn nữa.
Tuy nhiên, cô ta vẫn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía An Tịnh Tuyết,
giống hệt như một con chuột chũi cùng đường, vô cùng đáng thương.
An Tịnh Tuyết lại hoàn toàn làm ngơ trước sự đáng thương đó, cô đang bận
đánh giá con mồi vừa xuất hiện. Hai tên này có thân hình rất cao lớn, so với hai tên trước thì có vẻ kém chuyện nghiệp hơn một chút, khuôn mặt
đều đã che kín nhờ khẩu trang, một kẻ mặc áo đen, một kẻ mặc áo màu lục
họa tiết quân đội, trên người quanh quẩn hơi thở của giang hồ hỗn tạp.
“Sao mày có thể phát hiện ra chúng tao?” Tên mặc áo đen đang kiềm chế Trần
Ngọc Nhiên cất tiếng hỏi, cùng lúc ngầm ra hiệu cho tên áo lục đi bắt An Tịnh Tuyết.
An Tịnh Tuyết không hề có ý định chạy trốn. Cười lạnh một tiếng, cô bình tĩnh trả lời:
“Lần sau trốn thì trốn chuyên nghiệp một chút, thế này cũng quá lộ liễu rồi. Còn nữa, tao khuyên mày đừng nên di chuyển nữa, nếu không, tao không
thể đảm bảo mày có thể sống lâu hơn đâu.”
Tên áo đen và tên áo
lục nghe xong không những không sợ hãi mà còn phá lên cười. Chúng nhìn
An Tịnh Tuyết như nhìn một con kiến, không hề kiêng dè mở miệng chế
giễu:
“Ha ha, thật là đáng sợ quá đi. Tao chưa bao giờ sợ hãi như thế này đấy.”
“Chậc chậc, từng tuổi này rồi tao mới bị một con nhóc đe dọa, đúng là thú vị nha.”
“Mày còn chờ gì nữa, còn không mau qua đó đi, để xem vị tiểu thư xinh xắn này ‘hành’ mày như thế nào.”
“Ui ui, tao mong còn không kịp đây, nhất định sẽ rất khó quên nha. Em yêu,
em muốn làm gì anh đây, nhanh nhanh làm đi, anh đang chờ a.”
Không thể trách hai tên này khinh địch, ngoại hình của An Tịnh Tuyết quả thật không có một chút sức đe dọa nào. Thân hình thanh mảnh yếu ớt, giống
như chỉ cần mạnh tay liền có thể bẻ gãy, vừa nhìn chẳng khác nào một vị
thiên kim tiểu thư lớn lên trong cưng chiều, so với cơ thể to lớn vạm vỡ của bọn chúng đúng là không bằng một góc. Hơn nữa, cô còn không mang vũ khí, đơn thuần chính là lấy trứng chọi đá.
An Tịnh Tuyết không
bộc lộ một chút tức giận nào, chỉ là cành cây trên tay cô đã nắm chặt
hơn ban đầu. Cô nhìn tên áo lục càng lúc càng tới gần, khóe môi khẽ
nhếch. Chậc, cô rõ ràng đã nhân từ khuyên bảo bọn chúng rồi nha, chẳng
qua mấy kẻ này lại không sợ chết, đã vậy, cô cũng không cần tiếp tục ban phát lòng tốt của mình nữa.
Mắt thấy khoảng cách giữa tên áo lục và An Tịnh Tuyết chỉ còn chưa đến ba mét, Trần Ngọc Nhiên lộ ra một tia đắc ý. Cô ta vẫn mang suy nghĩ ban đầu, chính là có chết thì cùng chết, An Tịnh Tuyết tuyệt đối không thể bỏ lại cô ta mà một mình trốn thoát.
Không những thế, tuy ban đầu có sợ hãi, nhưng bây giờ Trần Ngọc Nhiên đã bình tĩnh đi rất nhiều. Cô ta nghĩ rằng chút nữa chỉ cần nói ra thân
phận con gái phó thị trưởng của mình, hai tên khốn này nhất định sẽ sợ
hãi mà thả cô ta. Vì vậy, tâm trạng của Trần Ngọc Nhiên lúc này hoàn
toàn là vui sướng khi người khác gặp họa. Cô ta thậm chí còn mong hai
tên này dày vò An Tịnh Tuyết một trận, như vậy cô ta sẽ càng hả dạ hơn.
Tên áo đen đang bắt giữ Trần Ngọc nhiên cũng rất vui mừng, cho rằng nhiệm
vụ của bọn chúng sắp thành công, không ngờ tình hình lại xảy ra đột
biến. An Tịnh Tuyết vốn đứng yên chẳng khác gì tượng đá lại đột nhiên
hành động. Cô nhanh như cắt phóng tới tên áo lục, cánh tay cầm cành cây
xẹt qua cổ của hắn, tức thì, một dòng máu tươi liền phun ra giữa không
trung, từng giọt từng giọt rơi xuống nhiễm ướt cả một mảng đất. Tên áo
lục hai mắt trừng lớn, dần dần đổ ầm xuống mặt đất, vĩnh viễn không thể
động đậy được nữa.
“Không, không thể nào!”
Tên áo đen và
Trần Ngọc Nhiên đều bị cảnh vừa diễn ra làm cho kinh hoàng, run rẩy
không ngừng. Bọn họ là đang mơ sao, một con nhóc chỉ mới mười sáu tuổi
lại có thể giết chết một gã đàn ông to lớn chỉ bằng một cành cây khô,
chuyện điên rồ gì đang xảy ra thế này?
“Tao đã nói rồi mà, đừng tiếp tục đi nữa, cớ sao mày không chịu nghe đâu.”
An Tịnh Tuyết tươi cười nói chuyện với xác chết của tên áo lục, bàn chân
mang giày ba ta nhỏ nhắn còn đá đá vào đầu hắn, bộ dạng hoàn toàn không
giống kẻ vừa mới giết người một chút nào. Hành động này của cô đập vào
mắt của tên áo đen và Trần Ngọc Nhiên thì càng làm bọn họ sợ hãi hơn,
tên áo đen thậm chí còn có suy nghĩ muốn buông tha Trần Ngọc Nhiên mà bỏ chạy, đến tiền thưởng cũng không muốn màng nữa.
Thấy An Tịnh
Tuyết bước qua xác tên áo lục tiến gần đến chỗ mình, tên áo đen liền run rẩy dí dao sát vào cổ Trần Ngọc Nhiên, thậm chí còn cắt một đường khiến máu đỏ chảy ra trông cực kì chói mắt. Hắn lùi về phía sau rồi cố gắng
gằn giọng đe dọa để dấu đi sự sợ hãi:
“Không được tiến thêm nữa, nếu không tao sẽ giết nó!”