An Tịnh Tuyết giống
như vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất trên đời, lập tức bật cười
vui vẻ, trong ánh mắt thậm chí còn nổi lên sự trào phúng mãnh liệt.
“Chậc, xem ra khả năng của mày không những yếu kém, ánh mắt cũng vô cùng tệ
hại. Tao không hiểu sao mày có thể sống đến tận bây giờ được đấy, đúng
là chuyện lạ a.”
Tên áo đen không ngờ An Tịnh Tuyết lại có phản
ứng như vậy, không khỏi càng thêm hoang mang lo sợ. Hắn ta vốn định dùng Trần Ngọc Nhiên làm con tin để bắt An Tịnh Tuyết chùn bước, lại quên
mất thái độ mà An Tịnh Tuyết và Trần Ngọc Nhiên dành cho nhau ban nãy.
Không thể không nói An Tịnh Tuyết nhận xét rất đúng, hắn ta chính là vì
thiếu khuyết khả năng nhìn nhận tình huống như vậy nên mới phải cam chịu làm một tên tép riu trong giới hắc đạo hỗn tạp. Đây chính là chuyện rõ
rành rành, đến kẻ ngốc cũng có thể thấy được.
Trần Ngọc Nhiên
lại càng không phải nói, lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, hai chân gần
như nhũn ra vì sợ chết. Cô ta đương nhiên thừa hiểu mình và An Tịnh
Tuyết không hề có mối quan hệ tốt đẹp gì, nhưng vẫn hy vọng An Tịnh
Tuyết sẽ cứu mình, không ngờ cuối cùng An Tịnh Tuyết lại lạnh lùng làm
cô ta vỡ mộng. Trần Ngọc Nhiên cảm nhận được hơi lạnh trên mũi dao, cả
người run run. Chẳng lẽ, hôm nay cô ta thật sự sẽ chết sao?
An
Tịnh Tuyết nhìn hai con chuột đang giãy giụa trước mắt, càng muốn cười
lớn hơn. Trò mèo vờn chuột này chơi rất vui nha, nếu có cơ hội sau này
phải chơi nhiều hơn mới được. Bây giờ thì… vẫn nên kết thúc thôi.
Tên áo đen thấy An Tịnh Tuyết giơ cành cây còn nhuốm máu trên tay lên liền
hoảng hốt vội quay đầu bỏ chạy. Tuy nhiên, hắn vừa rời đi chưa đến một
giây thì đã mãi mãi không nhấc chân lên được nữa. Mãi mãi.
“Á á á”
Trần Ngọc Nhiên bị máu tươi phun vào mặt kinh hoàng hét lên. Cô ta ngồi trên mặt đất, không ngừng cố lau vết máu trên mặt mình. Tuy nhiên, khi phát
hiện vết máu không những lau không hết, bây giờ thậm chí còn nhiễm đỏ
hai bàn tay trắng nõn, cô ta lại càng hét thảm hơn.
An Tịnh Tuyết hơi nhíu mày vì tạp âm, sau đó lạnh lùng buông ra một câu:
“Im miệng.”
Lời đe dọa của An Tịnh Tuyết vô cùng có hiệu quả, Trần Ngọc Nhiên nghe xong liền im bặt. An Tịnh Tuyết còn chưa kịp thở phào vì được yên tĩnh, cô
ta lại đột nhiên mở miệng cầu xin:
“An Tịnh Tuyết, cô tha cho
tôi đi, tôi, tôi thề sẽ không nói chuyện cô đã giết người ra đâu, van
xin cô đó. Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp mà. Chỉ cần cô tha cho
tôi, cô muốn sao cũng được, tôi sẽ làm tất cả, làm tất cả những gì cô
muốn…”
An Tịnh Tuyết hơi luyến tiếc nhìn qua cành cây vừa đâm vào gáy của tên áo đen, cười cười, đáp:
“Trần Ngọc Nhiên, cô nên cảm ơn hắn đi. Nếu không phải vì vũ khí duy nhất của tôi đã mất, cô cũng không sống được đâu. Đối với tôi ấy mà, cầu xin
chẳng có tác dụng gì cả.”
Trần Ngọc Nhiên nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. An Tịnh Tuyết sao có thể dễ dàng để cô ta được như ý, lập
tức dội một gáo nước lạnh xuống:
“Tuy nhiên, tôi tha cho cô không có nghĩa là người khác cũng sẽ như vậy…”
Trần Ngọc Nhiên ngây người nhìn An Tịnh Tuyết, vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu. Sau
đó, giống như vừa nghĩ đến điều gì, cô ta liền biến sắc:
“Ý cô là…La Bích Như…”
An Tịnh Tuyết chỉ cười mà không đáp, nhưng thái độ của cô vào trong mắt
Trần Ngọc Nhiên chính là sự khẳng định. Cô ta sốc đến mức sắc mặt trắng
bệch. Đúng vậy, La Bích Như không phải chính là người dẫn cô ta và An
Tịnh Tuyết đến chỗ này hay sao? Hơn nữa, La Bích Như cũng là người nửa
đường việc cớ quay về… Càng nghĩ, Trần Ngọc Nhiên càng kinh sợ cùng căm
phẫn. La Bích Như cư nhiên dám sai người giết cô ta? Chuyện này, chuyện
này sao có thể xảy ra chứ, một người dịu dàng thiện lương như thế…chẳng
lẽ, từ trước đến nay ả ta (La Bích Như) đều mang bộ mặt giả dối hay sao?
Cứ nghĩ đến khả năng này, cả người Trần Ngọc Nhiên liền ớn lạnh. Đừng nói
là cô ta, cho dù là người khác cũng sẽ có cảm giác như vậy. Bạn thân đột nhiên hóa thành rắn độc rồi cắn mình một phát, đây chẳng phải là tư vị
dễ chịu gì cho cam.
“Nhưng…nhưng tại sao cô ta lại muốn giết tôi?”
Trần Ngọc Nhiên nghĩ sao cũng không hiểu lý do tại sao La Bích Như muốn giết mình. Cho dù có muốn giết thì cũng là giết An Tịnh Tuyết, không phải
sao? An Tịnh Tuyết vừa đoạt đi vị trí đệ nhất mỹ nữ trong học viện của ả ta (LBN), vừa đoạt mất Bạc Tổng tập đoàn XSX, theo lẽ thường La Bích
Như phải rất hận An Tịnh Tuyết mới đúng chứ?
An Tịnh Tuyết không
đáp, chỉ ngồi xuống bên cạnh thi thể của tên áo đen, sau đó lục tìm
trong túi quần của hắn, lấy ra một chiếc di động. Cô quăng nó cho Trần
Ngọc Nhiên rồi nói:
“Tự cô tra đi.”
--- ---------
Trong khi Trần Ngọc Nhiên và An Tịnh Tuyết đang tìm cách dọn dẹp hiện trường
đẫm máu kia, La Bích Như lại đang gặp một vấn đề khác. Trên đường trở về lều, cô ta cư nhiên lại bắt gặp Thịnh Diệp Kiêu.
Đối với La
Bích Như mà nói, đây tuyệt đối không phải là sự may mắn bình thường.
Theo kế hoạch của cô ta, hai tên kia sẽ giết chết An Tịnh Tuyết, sau đó
đem xác Trần Ngọc Nhiên trốn đi, còn cô ta thì giả bộ hoảng hốt chạy về
khu cắm trại cầu cứu. Lúc đó, mọi người sẽ cho rằng người chủ mưu giết
chết An Tịnh Tuyết là Trần Ngọc Nhiên đã sợ tội chạy trốn. Như vậy, cô
ta sẽ trở thành người bị hại, không hề bị liên can tới vụ việc này. Bạc Á Thần cho dù tra cũng tra không được cô ta, sớm muộn gì vị trí phu nhân
tập đoàn XSX cũng sẽ thuộc về cô ta mà thôi.
“Thầy Thịnh, may
quá, thầy mau đi theo em cứu Nhiên Nhiên và Tịnh Tuyết. Bọn họ gặp phải
hai tên côn đồ rất đáng sợ, nếu không nhanh thì sẽ không kịp mất.”
La Bích Như diễn vai người bị kinh hách vô cùng hoàn hảo, lại thêm vài
giọt lệ khiến người ta thổn thức không thôi. Tuy nhiên, cô ta không hề
phát giác ra ánh mắt của Thịnh diệp Kiêu đã trở nên khác thường.