Ngải Tình cảm giác cậu còn muốn nói gì đó thế nhưng đợi một chút lại không thấy cậu nói gì nữa.
Giống như là đêm đó ở Singapore.
Cô vắt hết óc tìm đề tài nói chuyện với cậu thế nhưng cậu lại luôn luôn tích chữ như vàng vậy.
Ngải Tình cũng cầm hai chai trà xanh từ trong túi nilong, đưa cho cậu một chai: “Hoan nghênh cậu trở về. Thời gian qua đi đâu đấy? Sao không tiếp tục thi đấu nữa?”
Cậu nhận lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm, không trả lời.
Lúc cô nhìn thấy chiếc máy tính kia đã sớm nhận ra chiếc máy tính này với chiếc ở Singapore là một rồi: “Lần này là tới tham gia vòng loại WCG khu vực Trung Quốc? Thi đấu hạng mục gì?”
“Warcraft.” Cậu đặt chai nước xuống.
Cô vô cùng kinh ngạc nhìn cậu.
Lần này Starcraft 2 chỉ là hình thức thi đấu biểu diễn còn chưa phải là hạng mục thi đấu chính thức. Thế nên tất cả tuyển thủ Starcraft 2 đều duy trì hạng mục cũ, cô không biết grunt sẽ thi đấu hạng mục nào nhưng theo danh sách thì solo sẽ tham gia thi đấu Warcraft ở vòng tiếp theo tại Bắc Kinh.
Nói cách khác thì, nếu như cậu muốn vô địch thế giới.
Thì việc chắc chắn phải làm, chính là thắng solo.
Dt đứng lên, đi đến bên bàn bắt đầu lắp lại từng phím từng phím lên bàn phím. Ngón tay rất sạch sẽ, cầm từng phím màu đen lách tách lắp lại, sau đó cứ một mình như thế, quả thật là xem tất cả người trong phòng này như không khí vậy.
“Quả nhiên rất quen biết nhé.”
97 cười rộ lên.
Đương nhiên, cũng chẳng ai để ý đến hắn cả.
Đến khi hai chị em về đến phòng mình, chị cô mới hỏi cô: “Người vừa nãy kia chính là thiên tài thể thao điện tử mà em nói đúng không?”
Cô ừ một tiếng: “Ngô Bạch, Dt.”
Chị cô ngạc nhiên: “Chị nhớ cái tên Ngô Bạch này, chính là người mà solo hay nói chuyện với mày?”
“solo đã từng rất muốn mời cậu ta gia nhập CLB, ” Ngải Tình tựa lưng vào tường, nói: “Nhưng sau đó cậu ta lại đột nhiên biến mất. Giống như phù dung sớm nở tối tàn, có lẽ bây giờ rất nhiều người đã quên cậu ta rồi.”
Nhưng tính ra, cậu bây giờ cũng chỉ mới 18 tuổi.
Nói cách khác, đây chính là thời gian tốt nhất của cậu.
“Lúc cậu ta nói là tham gia thi đấu Warcraft, sao mày lại có vẻ như không được bình thường thế?” Chị cô chưa bao giờ chủ động quan tâm thể thao điện tử, lần này lại giống như học sinh chăm học, dường như muốn đem tất cả kiến thức về thể thao điện tử học hết trong mấy ngày này, “Trò này có gì mới mẻ à? Chị nhớ solo vẫn luôn thi đấu cái này mà?”
“Warcraft vẫn luôn là thế mạnh của Trung Quốc, ” Ngải Tình suy nghĩ một chút rồi giải thích một cách đơn giản nhưng vẫn có thể hiểu hết nội dung cho dân thường bên cạnh nghe, “Giống như bóng bàn là môn thể thao cực mạnh của Trung Quốc ý, một vận động viên cấp tỉnh của chúng ta cũng có thể mạnh hơn vận động viên cấp quốc gia của nước khác. Thế nên chọn chơi Warcraft thì ngay từ đầu đã phải đối mặt với rất nhiều cao thủ trong nước rồi. Trước đây cậu ta không tham gia hạng mục này… Có điều em cũng đã xem qua cậu ta chơi Warcraft rồi, rất mạnh, ” Cô nhớ lại một chút hình ảnh lúc đó, “Cực kỳ mạnh.”
“Huyền thoại đây mà.” Chị cô thở dài, “Chúng mày mới trẻ thế này mà đã thi đấu khu vực, thi đấu thế giới, còn cả quán quân thế giới nữa rồi…”
Cô có chút không yên lòng, mở laptop ra, lại lên Baidu tìm hiểu tin tức thi đấu năm nay, cố gắng xem hết tất cả quy tắc thi đấu, vòng loại ở khu vực Trung Quốc năm nay sẽ có ba người được vào vòng kế tiếp.
Warcraft ở Trung Quốc có hơn 300 vạn người chơi, hơn 3 vạn tuyển thủ thủ nghiệp dư và chuyên nghiệp. Nó hoàn toàn xứng đáng là trò chơi số một ở Trung Quốc. Nếu như có một hắc mã vào vòng kế tiếp… Chắc chắn truyền thông sẽ bùng nổ.