Thần Chi Tả Thủ

Quyển 2 - Chương 18



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Tiểu Vũ

“Câu hỏi tiếp theo, rất đơn giản, coi như là câu hỏi tặng luôn nhé…” Bình luận viên mới nói được nửa câu, cậu nhóc phía sau Ngải Tình đã anh dũng đứng lên, giơ tay thật cao.

“Ôi chao?” Bình luận viên cười rộ lên, “Cậu bé này đã trả lời hai lần rồi, nhưng cả hai đều không đúng. Có phải là rất rất muốn có được ảnh kí tên không?” Cậu nhóc rất kích động, mặt cũng đỏ hết cả lên: “Tôi rất muốn ảnh có chữ ký của solo!”



Ngải Tình bỗng nhiên cảm thấy mình vừa đào một cái hố chôn sống mình rồi.

Thế nhưng đã đồng ý trả lời giúp rồi, vẫn phải giúp đến cùng vậy.

“Muốn lấy được phần thưởng này thì phải trả lời được câu hỏi khó nhất, ” Bình luận viên cúi đầu, liếc nhanh câu hỏi rồi nói: “Thông thường khi thi đấu, tuyển thủ thích chọn bàn phím nào nhất?”

Cô nhỏ giọng nói: “Bàn phím cơ (1).”

(1) Bàn phím cơ

1 Bàn phím cơ

Cậu nhóc nhắc lại

Cậu nhóc nhắc lại.

“Bàn phím cơ là gì? Giải thích đơn giản?”

Cô không hề nghĩ ngợi, tiếp tục trả lời: “Bàn phím cơ, mỗi phím có lò xo thay vì cao su nên độ chính xác khi ấn cao hơn, có công tắc riêng biệt (switch) cho từng phím, độ bền cao, cảm giác ấn phím tốt, là bàn phím phổ biến ở giai đoạn đầu, cũng là bàn phím hàng đầu được những người chơi e-sports lựa chọn.”

Cậu nhóc tiếp tục nhắc lại lời Ngải Tình, xung quanh đã có nhiều người đồng ý.

“Nhưng có một ngoại lệ, từng có một tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ dùng bàn phím màng (2), đã ở giải đấu thế giới giành được thắng lợi, chính là…?”

(2) bàn phím màng: kiểu giống bên dưới, thế nên các tuyển thủ dù có lúc chơi game bằng laptop thì cũng cắm thêm bàn phím cơ vào để chơi.

2 bàn phím màng kiểu giống bên dưới th nên các tuyển thủ dù có lúc chơi game bằng laptop thì cũng cắm thêm bàn phím cơ vào để chơi

solo

“solo!”

Còn không chờ Ngải Tình nói cho cậu biết, cậu nhóc kia đã tràn đầy tự tin nói ra đáp án.

Chỉ là đáp án này là do đoàn mò, hoàn toàn đến từ sự sùng bái của cá nhân cậu…

Bình luận viên buồn cười: “Được rồi, hai vấn đề cuối cùng, trận đó là vào năm nào, đối thủ của solo khi đó là ai?”

Đây tuyệt đối là một câu hỏi khó được cố ý đưa ra.

Cái này có lẽ chỉ có một mình solo mới có thể rõ ràng được đến thế… Bởi vì trận đấu kia, không phải là thi đấu chính thức.

Cô do dự một chút, nói: “Năm 2008, thi đấu giải quyết “chuyện ân oán”, đối thủ là Sư tử Hàn Quốc Nani.”

Cậu nhóc kia giật mình, miệng há to, sau đó rất nhanh chóng lặp lại một lần nữa.

Cả sân vận động yên tĩnh trong chốc lát rồi rất nhanh sau đó vang lên những tiếng vỗ tay, tất cả đều bội phục sự hiểu biết của cậu về những… dã sử như thế này. Bình luận viên kia cũng rất ngạc nhiên nhưng bình luận viên bên cạnh biết Ngải Tình nên thì thầm vào tai người kia hai câu. Bình luận viên kia hiểu rất nhanh sau đó cầm mic hỏi cậu nhóc: “Cậu có biết người ngồi phía trước cậu, chị gái tóc dài kia là ai không?”

Nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Rất nhanh liền có người hiểu ra, kinh hỉ, bất ngờ, hiếu kì,… có đủ các loại biểu cảm.

Đã có người cầm máy ảnh, điện thoại lên chụp về phía này, Ngải Tình chỉ có thể cúi đầu, nhìn tờ quảng cáo trận đấu trong tay, cố gắng khiến mặt mình không bị chụp lại.

Thật là, biết trước đã không giúp cậu nhóc kia rồi, Ngải Tình thầm than trong lòng…

Ngay khi cô khổ sở không chịu nổi thì, cậu nhóc kia nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không biết.”

Mọi người đều cười rộ lên, nghĩ cậu bé này thật là đáng yêu.

Bình luận viên không sợ thiên hạ bất loạn, tiếp tục nói: “Buổi sáng lúc kết thúc thi đấu, chúng tôi có giới thiệu qua 16 tuyển thủ mạnh nhất, cậu có nghe kĩ không?”

Cậu nhóc rất xấu hổ cười cười: “Khi đó tôi đói quá, đi ăn cơm rồi…”

Bình luận viên biết Ngải Tình nhìn không nổi nữa bèn kéo tay người kia.

Lúc này người kia mới cười rộ lên, bỏ qua vấn đề về cô: “Lần này không chỉ là ảnh chụp có chữ kí của solo, còn có cả bàn phím và con chuột solo hay sử dụng nhất làm phần thưởng, chúc mừng cậu.” Hắn nói xong, cố ý bỏ thêm câu: “Cậu rất may mắn đấy.”

Cậu nhóc ngạc nhiên không thôi, liên tục nói cảm ơn, cảm ơn.

Sau khi ngồi xuống, vẫn không nhịn được ghé vào ghế phía trên, nhỏ giọng hỏi Ngải Tình: “Chị, chị thật sự rất trâu à?”

“… Không đâu, anh ta trêu em thôi.”

Cô tiếp tục nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay, đến tận khi màn hỏi đáp có thưởng này kết thúc, thi đấu chính thức bắt đầu, cô mới chính thức ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn màn ảnh lớn.

Giống như hai bình luận viên dự đoán, lần tranh tài này, tràn ngập kinh hỉ, nhưng lại không hồi hộp chút nào.

97 là cái tên thứ ba vào vòng trong, Dt trở thành hắc mã lớn nhất, đoạt được quán quân tại trạm Quảng Châu này.

Ba người mạnh nhất đứng trên sân khấu, cậu vẫn như cũ trầm mặc lại khiến mọi người chú ý nhiều hơn, bình luận viên có vẻ cũng phát hiện là lạc thú này, dùng mọi câu hỏi có thể hỏi hỏi cậu, Dt vẫn là hai tay đặt sau người, gật đầu hoặc lắc đầu.

“Cậu thấy biểu hiện lần này của mình thế nào?”

“Không…” Dt bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút mới nói, “Cũng được.”

Ngải Tình ở trên khán đài nhìn cậu, ngay lúc cậu ngẩng đầu lên, nhịn không được làm một cái mặt quỷ với cậu. Thừa dịp khán giả còn chưa bắt đầu rời sân, cô nhanh chóng đi ra khỏi sân vận động. Khi ra khỏi cửa lớn, trời đã khá tối rồi.

Lúc này chính là thời gian cao điểm, cô ở ven đường đứng hơn mười phút rồi cũng không bắt được một cái xe.

“Giờ này không dễ bắt xe đâu, ” Người vốn dĩ đang ở trong phỏng vấn lại xuất hiện ở phía sau cô, Dt đeo một balo màu đen sau lưng, cúi đầu nhìn cô: “Cùng nhau đi bộ về không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.