Thần Chiến

Chương 36: 36: Mộc Mẫu Hỏa Tử Hoàng





Trở lại phòng chứa tư liệu trong tòa nhà, sau khi hì hục thắp sáng, Cảnh bắt tay vào tìm kiếm thông tin của loại dược thảo bí ẩn kia.

Nhưng bốn tiếng sau, Cảnh đành từ bỏ.

Không ngờ trong dãy tài liệu liên quan đến dược thảo không hề có ghi chép về nó.Ngày hôm sau, Cảnh trở lại chỗ của loại dược thảo đó.

Có lẽ do ánh sáng ban ngày, khu vực đó trở lên bình thường vo cùng.

Nhìn bề ngoài chỉ giống như một bụi rậm thông thường.

Cái cây bí ẩn ở giũa thì vẫn một màu đỏ như vậy, nhưng không còn tỏa sáng như buổi tối nữa, có lẽ cần điều kiện đặc biệt thì nó mới phát sáng.Chỉ có điều trái quả kia vẫn như vậy, Cảnh vẫn không thể nào lấy được nó.

Cảnh đành quay lại căn phòng lớn của vị đan sư kia tiếp tục tập luyện việc tinh luyện dược thảo.

Quen tay thì nhanh việc, hôm nay Cảnh làm rất thuận tay, có lẽ do cậuc ũng có tố chất cho việc luyện đan nên không hề gặp khó khi tinh luyện các loại dược thảo.Liên tiếp hai ba hôm, Cảnh đều chìm vào việc tập luyện, một ngày ngoại trừ việc ăn và ngủ vài tiếng, Cảnh đều dồn cả vào việc tinh luyện các lại dược thảo.

Cho đến một hôm cậu phải dừng lại việc tinh luyện, bởi cậu ngạc nhiên phát hiện ra một điều: khí của cậu không ngờ đã tăng lên đáng kể so với trước đây.Hiện giờ Cảnh đang là ngự nhân sư cấp bảy, nếu nói có mười phần thì lúc trước Cảnh đang ở ngưỡng ba, bốn phần.


Mới học tinh luyện dược thảo vài hôm không ngờ đã đạt đến mức năm phần rồi.

Còn tăng nhanh hơn so với việc cậu tu luyện công pháp.Có lẽ nguyên nhân do khu dược viên này có nguồn khí dồi dào hơn bên ngoài rất nhiều lần nhưng rõ ràng mấy hôm này cậu không hề tu luyện công pháp, việc duy nhất cậu làm chính là tinh luyện dược thảo, vì vậy có thể khẳng định việc tăng tu vi chính là do tinh luyện dược thảo mà thành.Không lẽ luyện đan cũng có thể gia tăng tu vi.

Nếu đúng vậy thì những chức nghiệp khác có lẽ cũng đồng dạng.

Thực ra cái này cũng không khó hiểu.

Các ngự khí sư đi theo đường phụ tu chứ không phải đi theo con đường tu luyện thông thường vẫn có thể tăng tiến cảnh giới là chuyện rất phổ biến, chỉ là Cảnh chưa được ai chỉ cho điều đó mà thôi.Nghĩ vậy cậu liền mừng ra mặt, vốn nghĩ việc tu luyện sẽ gặp bình cảnh, bởi lẽ cậu cảm nhận được rõ ràng từ sau khi đạt đến cấp bảy, khí của cậu tăng lên rất chậm, theo tốc độ đó có lẽ cần ít nhất hai đến ba tháng mới có thể đột phá, nhưng theo tốc độ như mấy ngày gần đây có lẽ chỉ cần một tháng cậu có thể đột phá rồi.Xem ra lần này gặp họa nhưng lại có cái may mắn ở bên trong.

Nghĩ vậy cậu lại càng quyết tâm trong việc học luyện đan.

Cậu liền vùi đầu vào việc tinh luyện dược thảo.Khoảng thời gian gần một tháng tiếp theo cậu hoàn toàn chìm đắm trong việc tập luyện đan.

Cũng có vài lần cậu ra ngoài xem con thủy mãng tước có quay lại hay không, nhưng tiếc là đến bóng dáng của nó cũng không thấy.Hôm nay là tròn một tháng Cảnh đến tòa dược viên này, cậu cũng đã thuận lợi đột phá lên cấp tám vài ngày trước.


Chuyện thức ăn trong một tháng này cũng khiến Cảnh khá đau đầu, nếu không phải trong khu này có vài loại cây quả có thể ăn thay lương thực, có lẽ cậu đã chết đói rồi.Hôm nay cậu đã dừng lại việc tập luyện đan, không phải Cảnh không muốn tập tiếp mà những loại dược thảo ở đây Cảnh đã làm hết nhẵn rồi.

Mỗi ngày tính trung bình cậu nhận biết được trên dưới mười loại, một tháng nay đã có gần ba nghìn loại cậu nhận biết rồi.

trừ một số loại quá quý hiếm cậu không nỡ lấy ra luyện tập và nhiều loại không có phần cần để tinh luyện ra.Thêm nữa hôm qua trong lúc vô tình cậu đã tìm thấy một quyển số nhỏ trong ngăn bàn của vị luyện đan đại sư.

Trong đó có thông tin về cây dược thảo thần bí kia.

Bỏ suốt một đêm nghiên cứu, cuối cùng cậu đã biết nó là gì.Theo thông tin ghi chú, loại dược thảo thần bí kia tên là “ mộc mẫu hỏa tử hoàng”, một loại dược thảo có gốc từ thượng cổ, cái tên đã nói lên phần nào đặc tính của nó.

Những bụi cây mà Cảnh nhìn thấy không phải là những bụi cây độc lập, nó chỉ là cành nhánh của một cây duy nhất mà thôi.Nói đơn giản chính là cả khoảnh đất kia chỉ trồng duy nhất một cây “ mộc mẫu hỏa tử hoàng”, nói ra thật khó tin nhưng theo thông tin quyển sổ ghi lại, thì cây đó thân rễ nằm dưới mặt đất, cành lá mọc bên trên.

Ba mươi sáu cành nhánh thuần hành mộc khi đủ điều kiện sẽ sinh ra một cành thuần hỏa, cành thuần hỏa đó sẽ sinh ra một quả duy nhất, chính là quả mà Cảnh định hái.Quả của nó có song thuộc tính mộc và hỏa, sử dụng trực tiếp không cần phải chế biến hay luyện thành đan.

Ngự khí sư sử hành mộc hoặc hỏa sử dụng có thể trực tiếp tăng hai cấp.


Nhưng tác dụng lớn nhất của nó chính là giúp luyện đan sư có được nguồn hỏa khí và mộc khí tiên thiên.Phải nói rõ một chút, khí mà ngự khí sư hiện nay tu luyện đều là loại khí hậu thiên, cũng có nghĩa là loại khí được hình thành từ các giới.

Cũng có nghĩa là loại khí sinh ra từ năng lượng dư thừa còn lại sau khi các giới hình thành.

Loại khí hậu thiên đều có ít nhiều biến đổi so với bản chất ban đầu.Khí tiên thiên theo sử sách ghi lại chính là loại khí sinh ra từ vật chất cốt lõi của mỗi giới.

Nó là thuần khiết nhất, gần với bản chất của thiên địa nhất.

Tuy nhiên đó chỉ là ghi lại trong sách vở chứ chưa ai có thể tu luyện ra nó hay sở hữu được nó, gần như khí tiên thiên là một truyền thuyết.Không ngờ loại quả mà Cảnh vẫn muốn lấy lại có công dụng kinh khủng như vậy.

Nếu quả thật như trong sách ghi lại, chẳng phải nói nếu dùng nó sẽ khiến bản thân ngự khí sư một bước lên trời ư.

Cũng như việc bạn đi thi nhưng lại có sẵn đáp án vậy.

Tiếp cận được khí tiên thiên cũng đồng dàng tiếp cận được bản chất của thiên địa rồi.Đọc tiếp Cảnh mới hiểu tại sao quả của nó còn tồn tại đến tận bây giờ, tất cả những ghi chép ban nãy chỉ là do vị luyện đan đại sư vô tình có được trong một di tích, hạt giống của cây cũng là vô tình có được khi thám hiểm di tích kia.Nhung khiến người ta tuyệt vọng chính là trong ghi chép không hề nói mất bao lâu thì cây “ mộc mẫu hỏa tử hoàng” mới mọc nhánh, lại mất bao lâu mới ra hoa, kết quả.

Theo như ghi lại của vị luyện đan sư, ông lấy được hạt giống năm năm mươi tuổi nhưng tận đến khi ông một trăm năm mươi tuổi, tức là hơn trăm năm sau cây vẫn chưa có một nhánh nào mọc lên.Đó là lý do tại sao khoảnh đất đó không có bia đá nào, bởi đơn giản khi đó đã có gì ở đó đâu mà lập bia đá.

Chính vị đại sư kia cũng nửa tin nửa ngờ về hạt giống của cây này.


Ông cũng giấu kín thông tin về nó, chỉ nói với mọi người mảnh đất đó ông muốn để làm một thí nghiệm.Sau đó không rõ lý do gì mà tất cả mọi người ở đây đều di chuyển ra ngoài bao gồm cả vị luyện đan đại sư kia.

Ông cũng không hề quay lại, và có lẽ cũng không nói cho ai cho đến khi chết nên không một ai biết về loại dược thảo này, cũng không có thông tin gì ghi lại.Khi rời khỏi đây có lẽ vị đại sư này nghĩ có thể quay lại nên đã để lại ghi chép về nó, đến cuối cùng lại lợi cho Trần Cảnh.

Không chỉ có được ghi chép, đến cả quả của “ mộc mẫu hảo tử hoàng” cũng đã có.

Nếu biết được chuyện này, có lẽ ở thế giới bên kia vị đại sư cũng sẽ vui vẻ mỉm cười, đồng thời cũng sẽ vô cùng tiếc nuối.Nhưng điều Trần Cảnh muốn thấy đó làm cách nào để hái quả của “ mộc mẫu hỏa tử hoàng” và có yêu cầu gì khi dùng nó không.

Tác dụng thì thần kỳ đấy, nhưng nếu chẳng may yêu cầu phải đạt đến cấp Dị nhân hay cấp Hiền nhân mới sử dụng được, nếu lỗ mãng dùng vào hiệu quả đâu chưa thấy, lại chết ngắc ra thì đúng là không biết tìm ai mà kêu.Trần Cảnh cố gắng lật mở tất thông tin, khi lật đến gần trang cuối cùng vẫn không thấy ghi chép gì về việc lấy và dùng quả.

Khi lật mở đến trang cuối cùng, Cảnh cũng đã không có hy vọng gì nhiều, Cảnh cũng nghĩ có lẽ mình không có duyên với nó.Nhưng có lẽ ông trời cũng rất hậu ái cậu, ở trang cuối cùng cậu đã thấy được thứ mình cần : cách lấy quả của “ mộc mẫu hảo tử hoàng”.

Chỉ thấy vài dòng ngắn gọn được ghi lại.“ Muốn lấy quả của nó ( tức mộc mẫu hỏa tử hoàng) cần dùng khí hành mộc kết hợp với hành hỏa, đồng thời cùng hái mới có thể lấy được, tuyệt đối không dùng kim khí để hái ”Đọc xong cảnh hơi có suy nghĩ, kết hợp hai loại khí nhưng lại không nói là kết hợp như thế nào.

Không dùng đồ kim khí chắc có nghĩa là không lấy vật bằng kim loại để hái, có lẽ do kim khắc mộc.Suy nghĩ một chút Cảnh quyết định thử hái xem sao, cứ đến đó nghĩ ra cách nào thì dùng cách đó, ngồi một chỗ suy nghĩ thì cũng không ra được việc gì.

Dù sao Cảnh cũng quyết tâm phải hái bằng được nó, cơ hội như vậy mà không cố gắng đạt được thì đúng là trời đất không tha.Nếu quả thật như ghi lại đây có lẽ là cơ duyên lớn nhất mà cậu đạt được, cũng là cơ duyên có thể thay đổi cuộc sống sau này của cậu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.