Thần Côn Tiên Nữ Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 39: 39: Háo Sắc




“Nàng còn xem cả phong thủy?”“Huyền học vốn dĩ là một trường phái thống nhất, mặc dù có những lý lẽ khác nhau nhưng nếu thông suốt nó rồi thì mọi chuyện sẽ tự hanh thông.


Nếu một cánh cửa không mở được thì cánh cửa tiếp theo chắc chắn cũng sẽ không thể mở ra.Địch Quân Dương nhướng mày nhìn, giọng điệu kia nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng khóe môi lại nhếch lên một chút, ánh mắt đầy khiêu khích lại rất kiêu ngạo.Nha đầu này....Địch Quân Dương bật cười, “Được, nhưng mà nàng bây giờ đi thì cũng như mò kim đáy bể, như vậy đi, ta đi tìm, lựa giúp nàng tìm nhiều hơn, sau đó tự nàng chọn một cái trong những cái đó, thấy thế nào?”“Được, ngươi đã nói như vậy rồi, nếu không đồng ý, thì cứ như tiểu gia ta không tốt vậy.”Nàng hình như dần dần không còn chống cự lại sự tiếp cận của hắn nữa.“Đại nhân, Diệp công tử tìm người.”Từ bên trên Địch Tam bất ngờ nhảy ra.Tâm trạng tuyệt vời của Địch Quân Dương bị phá hủy chỉ trong chốc lát, hắn mím môi mỏng, hầu kết chuyển động lên xuống, dáng vẻ mị hoặc quyến rũ vô cùng.Đôi mắt sâu thẳm nheo lại một lúc, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt mặt bàn rồi gật đầu, “Ngươi bảo hắn qua đây.”Địch Quân Dương đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống chiếc bàn đá bên ngoài.…Cây ngô đồng cao lớn, xum xuê, Thược Dược bảo Thái Thanh đến pha trà.Nha đầu đỏ mặt tía tai, nếu không phải được Thược Dược tỷ đã dặn dò nhiều lần, không nên vội vàng hấp tấp, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài thì chỉ sợ nàng ta đã sớm tay chân mềm nhũn, hạnh phúc mà ngất đi.Tiểu thư nhà mình xinh đẹp kiều diễm ai cũng nhìn ra, nhưng mà không ngờ đại nhân cũng tuấn tú động lòng người đến vậy.Ai da, dù cho chủ tử mình hầu hạ có xinh đẹp hay tuấn tú như vậy nhưng nhất định không được vì thế mà kiêu căng.Thái Liên đang chăm chú trồng cây cắm hoa thì thấy Thái Thanh thất thần từ cửa bước vào, hai tay ôm má, nàng ta như đang say rượu, nhịn không nổi liền dừng công việc trong tay lại, quan tâm hỏi, “Muội không sao đấy chứ?”Thái Thanh bước đến cửa sổ, ngồi xuống, lắc đầu, vẫn ôm đầu bằng cả hai tay.“Không có chuyện gì cả, thật sự rất đẹp, cứ tưởng cô nương nhà chúng ta đã đẹp tuyệt vời rồi, không ngờ công tử cũng...!say đắm lòng người đến vậy.”Thái Liên cau mày, đi tới, ngồi ở phía đối diện, rất nghiêm túc nói: “Thái Thanh, ta không quan tâm trong lòng muội nghĩ như thế nào, chúng ta khó khăn lắm mới đến được nơi này, tiểu thư rất tốt bụng, nhưng chúng ta không thể quên gốc gác mà trèo cao được.”Thái Thanh trợn mắt nói: “Tỷ điên rồi sao? Ta chỉ là hâm mộ tài hoa và dung mạo của các chủ tử nhà mình mà thôi, cái đầu của tỷ đang suy nghĩ đi đâu vậy.

Cho dù tỷ có tâm tư như vậy thì ta cũng không đời nào như thế đâu.” Thái Thanh mở miệng, thè lưỡi làm mặt quỷ.Thái Liên bật cười, trong lòng thầm thấy nhẹ nhõm, chìa tay ra rồi gật đầu: “Nha đầu nhà muội, miệng chó không thể thốt ra ngà voi đâu, ta là vì muốn tốt cho muội thôi, muội còn dám nói ngược lại ta nữa.”“Còn lâu nhé, tỷ không biết đấy thôi, vừa rồi Thược Dựa tỷ đang bận cho nên mới cho ta cơ hội được bưng trà rót nước, chuyện cô nương của chúng ta xinh đẹp động lòng người thì khỏi phải nói rồi, chỉ có nhân tài như công tử mới xứng đôi với cô nương thôi.


Thật là...!cái gì ấy nhỉ, cái gì mà trai gái tài sắc ấy nhỉ.”“Trai tài gái sắc.”“À, chính là nó.” Thái Thanh mạnh mẽ vỗ trán, đột nhiên hít một hơi.“Được rồi được rồi, đối với những chuyện của chủ tử, nô tỳ như chúng ta vẫn là ít nói thì tốt hơn.”“Thái Liên, tỷ ấy à, quá trầm lặng quá lý trí rồi.”“Không phải, ta rất biết ơn những gì cô nương đã nói ngày hôm đó, nói rằng bát tự của ta tốt.” Khóe mắt của nàng ta bỗng chốc ẩm ướt, ửng đỏ lên: “Phụ thân mẫu thân ta qua đời từ lúc ta còn nhỏ, họ hàng coi ta như một con quỷ dữ, bán thân làm nô lệ cũng không ai muốn, dù có thật sự định mua, thì cũng là nhìn tướng mạo của ta, cũng là ham mê nữ sắc mà thôi.


Thái Thanh, ta thực sự thích sự thoải mái hiện tại, không muốn thay đổi lần nữa, vì vậy ta cũng mong muội có thể làm tốt.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.