Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 36



Chương 36: Con đây là muốn ngủ với con bé


-- Là phim gì mà "Cô thật lẳng lơ" ấy hả?


Đây chính là bà nội Tiêu dùng bàn tay hôn nhẹ vào má của Tiêu Phong Du không trượt phát nào, nhưng cô lại chỉ có thể rưng rưng mà thừa nhận: "Dạ...phải, là nó đó..."


Đối mặt với ánh mắt dần thay đổi của Hà mẹ và Vân Hàm, Nguyên Bảo quả thật muốn tìm một cái kẽ hở để chui vào.


Bà nội Tiêu gật đầu, lại hỏi: "Con là...Nguyên Allie?"


Trờiiiiiii...bà nội thật quá tàn nhẫn!


Nguyên Bảo bụm mặt: "Nội, nội đừng hỏi nữa." Cô xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng cô quên cửa đã bị khóa, nắm một cái không mở ra, còn đâm vào khung cửa.


Bà nội Tiêu: ...


Hà mẹ: ...


Vân Hàm: ...


Trời ơi! Mặt mũi của cô cứ thế đã rời xa cô rồi!!!


Mười phút sau.


Hà Vân Hàm nén cười, thoa thuốc lên trán của Nguyên Bảo, cú đâm này thật sự không hề nhẹ, sưng thành cục u lớn như bị ong độc chích vậy, "Thuốc này là bà nội đưa, nói là tối nay là có thể xẹp bớt."


Nguyên Bảo ngửa đầu, cuộc sống không còn gì luyến tiếc.


Mất mặt trước mặt bà nội, cô đã quen, ở trước mặt Vân Hàm...cũng có thể, nhưng --ở trước mặt Hà mẹ, chao ôi, cô rõ ràng muốn tạo một hình tượng con rể vô cùng anh dũng, biết nhìn xa trông rộng, sau lần này cũng đã không còn.


Trong cái rủi có cái may, biết đâu đấy là phúc thì sao.


Tiêu Phong Du nhìn dáng vẻ đôi mắt ngậm cười của Hà Vân Hàm, trong lòng dễ chịu một ít, chỉ cần chị ấy có thể vui vẻ, dù có bị gì cũng được.


Lúc ăn cơm tối.


Mì sốt trứng thịt của bà nội Tiêu đã nhận được sự khen ngợi của mọi người.


Bà đã dày công lựa chọn thịt heo đen, tẩm ướp gia vị trước, đập vài tép tỏi, chần tái trong nồi rượu gia vị, rắc lên muối mặn, nước tương, nguyên liệu tự chế, sau khi xào chín lại để ngấm thêm mười phút nữa.


Hà Vân Hàm vốn dĩ là người không thích ăn tỏi, nàng thích sạch sẽ, chưa từng cho phép chính mình nhiễm phải mùi vị như thế.


Nguyên Bảo hiểu rõ chị ấy, nhỏ giọng nói: "Lưu lại ấn tượng tốt với bà nội của em, hơn nữa, vùng sơn thôn hoang dã này, ngoại trừ em, chị còn thế thể đối mặt ai."


Ở cùng chị Hà bao lâu nay, điều Nguyên Bảo học được nhiều nhất chính là làm thế nào để thuyết phục một người.


Lời nói của Nguyên Bảo rất có lý, Hà Vân Hàm ăn một xíu, tuy chỉ là nửa chén, nhưng Nguyên Bảo đã vui vẻ mà ồn ào muốn uống bia.


Có lẽ là dạo gần đây quá mệt mỏi, uống xong hai lon bia Nguyên Bảo đã ngủ say.


Hà Vân Hàm nhìn em ấy, ngẩng đầu nhìn ngôi sao sáng lấp lánh, cúi đầu lại là Nguyên Bảo đang ngủ ngon lành.


Giây phút ấy, lòng nàng dường như cũng hòa nhập với tự nhiên, yên ổn đến lạ thường.


Nửa đêm, Nguyên Bảo tỉnh ngủ vì uống nhiều bia nên dẫn đến mắc tiểu, cô ngạc nhiên phát hiện Hà Vân Hàm thế mà lại cuộn tròn trong lòng ngực của cô, cũng nhắm mắt ngủ rồi.


Lần này, cô thật sự không dám động đậy.


Cho dù có bị hư thận, Nguyên Bảo cũng sẽ không đi WC, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn việc ngắm Vân Hàm ngủ trong lòng ngực của mình sao?


Đêm nay, Nguyên Bảo cảm thấy quá hạnh phúc, cô hạnh phúc mà không biết làm sao.


Đây là thật ư? Cô quả thật cứ như là cưới vợ, biến Hà tổng thành nàng dâu ở nông thôn?


Bà nội ở bên cạnh, Vân Hàm cũng ở đây, hết thảy đều hướng về phương hướng tốt đẹp mà đi.


Trong hai tiếng để ngủ này, Hà Vân Hàm lại mơ thấy Vân Dạng.


Trong mơ, sương mù toả ra.


Vân Dạng mặc váy trắng, đứng lơ lửng ở sát vách núi, biểu cảm của em ấy lãnh đạm, nhưng trong mắt lại mang theo một tia oán trách: "Chị...chị không cần Vân Dạng nữa sao? Muốn vứt bỏ em à?"


Từ trong mơ tỉnh dậy.


Hà Vân Hàm trấn tỉnh nửa buổi mới từ cảnh trong mơ bi thương, bức bách thoát thân ra, nàng ngồi dậy muốn đi xem mẹ, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy Nguyên Bảo đang nhìn mình chăm chăm, nàng sửng sốt: "Sao vậy...không ngủ được à?"


Một phút sau.


Nguyên Bảo lập tức từ trên giường bật dậy, xông về phía WC, sớm biết như này thì cô đã chuẩn bị tã người lớn cho mình rồi, nếm trải quá trình nhịn tiểu...quá "đã" rồi.


Ra khỏi WC.


Nguyên Bảo phát hiện Vân Hàm có chút khác lạ, vẻ mặt chị ấy ngẩn ngơ nhìn không khí, ánh mắt toát ra vẻ đau thương.


"Vân Hàm, chị làm sao vậy?"


Nguyên Bảo đi qua, ôm lấy Vân Hàm từ sau lưng.


Đây đã từng là thân mật không dám tưởng tới, bây giờ, hai người đã dần quen cả rồi.


Hà Vân Hàm không trả lời, ngay cả nhúc nhích cũng không có. Nàng sợ mình nói ra lời trong lòng, sẽ dằn vặt Nguyên Bảo. Từ bé đến lớn nàng luôn là như vậy, nàng luôn cho rằng đau khổ là thuộc về mình, không cần thiết phải nói cho người thứ hai, Nguyên Bảo đã làm cho nàng rất nhiều rồi.


Tiêu Phong Du ôm lấy chị ấy, cảm thấy nhiệt độ cơ thể hơi khác, giơ tay lên, sờ trán của chỉ, "Phát sốt rồi! Nằm xuống lẹ lên!"


Nhìn thấy chị ấy bệnh, còn khổ sở hơn là chính mình bệnh nữa.


Tiêu Phong Du kéo Hà Vân Hàm nằm lên giường, vội vàng cầm chăn đắp lên cho chỉ, "Chị chờ chút nha, em đi tìm nhiệt kế."


Nguyên Bảo đã quen với tiết tấu khẩn trương đột ngột như vầy, cô đã không còn lúng ta lúng túng như hồi trước.


Trong đêm tối, cô tìm nhiệt kế trong phòng khách, lại cầm mấy lọ thuốc, rượu cồn hạ sốt, vải gạt, cố không đánh thức bà nội và Hà mẹ, nhanh như chớp đã trở về.


Hà Vân Hàm sốt cao, gần 39 độ.


Nguyên Bảo đem thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước đút cho chị ấy, cô trải chiếu trúc đã chuẩn bị sẵn lên, lại đốt nhang muỗi lên.


"Để xem lát nữa ra sao, nếu không hạ sốt thì phải đi bệnh viện."


Cô đặt đầu của Hà Vân Hàm lên đùi mình, hai tay xoa một chút rượu cồn, nhẹ ngàng xoa bóp cổ tay, cổ chân, ngực của Hà Vân Hàm, "Hồi nhỏ, em và chị em phát sốt, làm thế nào cũng không hạ sốt, bà nội đã dùng cách quê mùa này, hai người bọn em đều nhanh chóng mà khỏe lại."


Giọng nói của cô thật dịu dàng, trong mắt tràn ngập thương tiếc, lòng đầy lo âu, khiến cô không có tâm trạng mà nghĩ đến thân mật cái gì nữa, chỉ mong cho Vân Hàm mau khỏe lại.


Hà Vân Hàm ngẩng đầu nhìn em ấy, nhìn không chớp mắt, vốn dĩ đã phát sốt, theo đầu ngón tay của em ấy xoa bóp, da thịt đã hơi nóng lên.


Tiêu Phong Du tiện tay cầm lấy cây quạt hương bồ ở kế bên, "Muỗi ở trong thôn đều quá độc, Vân Hàm, chị ngủ một lát, em ở cùng chị, em ở đây, không đi."


Em ở...


Đây là lời mà trong khoảng thời gian này, Tiêu Phong Du nói nhiều nhất với Hà Vân Hàm, cùng Vân Dạng ở trong mơ oán giận quở trách, chị không cần Vân Dạng sao...hình thành sự đối lập rõ ràng.


Trái tim Hà Vân Hàm khẽ run rẩy, những đoạn ngắn đã từng không để ý, giờ đây, giống như hạt giống chui từ dưới đất lên, mọc ra chồi non. Em gái đã từng gông cùm xiềng xích nàng nhiều năm như thế, giờ đây, trong nụ cười của Nguyên Bảo, thế mà cũng theo gió trôi dạt đi, trở thành chuyện không đâu vào đâu như vậy.


Nguyên Bảo vẫn luôn không ngủ, cô gần như cứ cách nửa giờ là lại đo thân nhiệt cho Hà Vân Hàm một lần, nhìn thấy nhiệt độ của chị ấy dần hạ xuống, trong lòng dễ chịu rất nhiều.


"Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng thân yêu của em, Nguyên Bảo yêu chị..."


Lần đầu tiên ngủ trong lòng ngực của Nguyên Bảo, cô đã hát bài này cho Vân Hàm, ấn tượng vô cùng sâu sắc, giờ đây, đó đã trở thành bài hát mà cô giữ lại để trấn an cảm xúc của Hà Vân Hàm.


Trong cái ôm ấm áp này, nghe tiếng hát quen thuộc ấy, Hà Vân Hàm ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ.


Giây phút đó, không biết do phát sốt hay sao, nàng nhìn thấy sao băng rơi xuống đất rực rỡ.


Tuy chỉ là một khoảnh khắc...nhưng Hà Vân Hàm lại nhìn thấy rõ ràng.


Sao băng rơi xuống đất, nguyện vọng đã hoàn thành, quá khứ, kiếp này, rối rắm ở trong đầu, cuối cùng cũng hóa thành một áng mây, bồng bềnh trong tiếng hát của Nguyên Bảo.


Vân Dạng, buông tha chị đi...cũng buông tha cho chính em.


Sáng ngày hôm sau, bà nội Tiêu đi sang gọi hai người ăn cơm, người trẻ tuổi mà, ngủ nướng là rất bình thường.


Vì tránh cho lại xuất hiện tình huống cay đôi mắt, bà nội Tiêu cố ý ở cửa ho vài tiếng.


Một tiếng "kẹt", cửa bị mở ra, Nguyên Bảo hơi mệt mỏi rã rời đi ra, "Nội, Vân Hàm đêm qua phát sốt, mới hạ sốt xong, có cháo trắng không?"


Bà nội Tiêu gật đầu, "Có."


Bà nghi ngờ nhìn cháu gái mình, Nguyên Bảo quần áo xộc xệch, tóc có hơi rối, sắc mặt nhợt nhạt.


Bà nội Tiêu lẩm bẩm, sao mà Vân Hàm lại phát sốt nhỉ, bộ dáng của Nguyên Bảo nhà bà lại như là bị cường bạo vậy nè? (bị hiếp á)


Trong phòng bếp.


Hà mẹ đang dùng cái muôi lớn khuấy cháo theo chiều kim đồng hồ, cháo vàng rực được nấu ra làm cho tâm tình của bà rất tốt, thấy Nguyên Bảo ra tới, bà sửng sốt: "Đây là...làm sao vậy?"


Tiêu Phong Du cố gượng cười, "Không sao, dì à, Vân Hàm phát sốt, đã khoẻ rồi, con múc chút cháo cho chị ấy."


Hà mẹ hơi khẩn trương, bà buông cái muôi xuống, "Dì qua nhìn xem!"


Nguyên Bảo vội nói: "Không cần đâu dì ơi, chị ấy ngủ rồi!"


Hà mẹ cứ như thể bị đóng đinh trên mặt đất, hai mắt tràn đầy không thể tưởng tượng: "Ngủ rồi ư...?"


Nguyên Bảo gật đầu, cô cẩn thận đem chén rửa lại một lần nữa, múc một chén cháo, "Dạ đúng rồi, dì nè, hôm nay chẳng phải dì và bà nội phải ra đồng sao, con xem chị ấy khoẻ một xíu thì cũng dắt chỉ ra xem."


...


Hà Vân Hàm thức giấc cũng đã là chín giờ hơn.


Hôm nay, nàng có hai đoạn giấc ngủ.


Một đoạn là ở trong lòng ngực của Nguyên Bảo.


Một đoạn là sau khi nàng nhìn thấy sao băng, vẫn là ở trong lòng ngực của Nguyên Bảo như cũ.


Cộng vào thì đủ bốn tiếng đồng hồ, điều này làm Hà Vân Hàm có hơi làm lạ, não của nàng như thể đã uống cà phê vậy, vô cùng hưng phấn, hết thảy trước mắt cũng không còm tăm tối như hồi trước, ngay cả nàng ăn cháo cũng không còn nhạt nhẽo nữa, mùi hương của gạo thoang thoảng trên đầu lưỡi.


Tuy phát sốt, nhưng Hà Vân Hàm ngược lại như là đã ngủ hồi lâu, có tinh thần hơn.


Trái với Nguyên Bảo ngáp liên miên, mệt mỏi muốn ngủ.


Hà Vân Hàm trước tiên đi xem Hà mẹ, bà và bà nội ra đồng còn chưa trở về, hai người gọi một cuộc điện thoại ngắn, nàng vẫn còn ám ảnh, muốn luôn xác định Hà mẹ còn ở. Cúp máy, nàng nhìn Nguyên Bảo: "Em ngủ một lúc đi, chị đi quét tước sân một tí."


Người già trong nhà đều đang bận bịu, hai người các nàng là hậu bối không thể rảnh rang.


Nguyên Bảo lắc đầu, cố lấy tinh thần: "Thân thể của chị không tốt, mới hạ sốt, đừng lộn xộn, hay là để em đi cho."


Vân Hàm im lặng một hồi, nhìn Nguyên Bảo muốn đứng dậy, nàng than thở một hơi: "Chị không yếu ớt như em nghĩ đâu, trong lòng em rốt cuộc nghĩ chị thành ra cái dạng gì thế..."


Là ngay cả cây chổi cũng cầm không nổi sao?


Nguyên Bảo buồn ngủ, chỉ nghe thấy câu sau cùng, thuận miệng đáp, "Nghĩ thành gì? Dĩ nhiên là thành cục cưng bự rồi."


Một câu nói vô tình, chọc cho Hà Vân Hàm đỏ mặt, Nguyên Bảo tự mình còn không nhận thấy, lê chân đi về phía sân.


Tuy sân không lớn nhưng những góc cần dọn dẹp không ít, Nguyên Bảo mới quét một hồi, Hà Vân Hàm cũng đi ra.


Trước đây, nàng toàn bận việc công ty, giải quyết những vấn đề chồng chất, ở Thánh Hoàng có thư ký, trong nhà thì có dì dọn dẹp, đây là lần đầu tiên Vân Hàm dọn dẹp vệ sinh, cây chổi trong tay khó tránh khỏi không nghe lời, cả người cũng hiện ra vụng về, Nguyên Bảo lại nhìn sao cũng thấy đẹp, dễ thương chết đi được.


Nhìn xem Vân Hàm nhà chúng ta, đây chính là người đẹp tuyệt thế đúng hơm cả nhà iu?


Khuôn mặt nhỏ hồng hồng ấy, tóc mây tán loạn ấy...thật là đẹp quá đi mà.


Trong nhà không có ai, trong lòng Nguyên Bảo lại phơi phới, Nguyên Bảo không nhịn được đi lên trước, ôm lấy eo Hà Vân Hàm, chu đôi môi nhỏ trắng nõn của mình lên.


Hà Vân Hàm duỗi tay đẩy em ấy, Nguyên Bảo lại bướng bỉnh mà vượt lên trước, hai người đang ồn ào, cửa cổng bị đẩy ra, Hà mẹ và bà nội Tiêu mỗi người cầm một cây cuốc, vừa nói vừa cười đi vào.


...


Đây quả thật là xấu hổ lạ kì.


Hà mẹ trầm mặc một lúc, bà nội Tiêu nhìn cháu gái mình, "Con lại làm gì vậy? Hôm nay là diễn hồ ly tinh và bạch diện thư sinh hả?"


Nguyên Bảo:...


Tiêu Phong Du chung quy là bị bà nội kêu vào phòng, Hà Vân Hàm hơi lo lắng, nàng đứng tại chỗ, tay hơi lạnh.


Hà mẹ nhìn chăm chú vào nàng một hồi, khẽ thở dài.


Hà Vân Hàm xoay người, con ngươi trắng đen phân rõ nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Hà mẹ đặt cái cuốc xuống đất, cầm vò nước lên uống một ngụm: "Con muốn hỏi mẹ, vì sao không nói chuyện của con và Nguyên Bảo à?"


Hà Vân Hàm im lặng.


Hà mẹ nhìn về phía phòng, giọng nói nhàn nhạt: "Tìm được một người dùng sinh mệnh để yêu con, mẹ mừng thay con."


Giới tính thì sao chứ?


Tình cảm hơn hai mươi năm của bà và Hà ba, bà đi cùng ông ấy qua những năm tháng xanh miết, cùng ông ấy từ một chàng trai thành phú hào, vì ông ấy mang thai mười tháng sinh hai cô con gái, vì yêu ông ấy mà hao phí cả một đời thì sao? Mệnh của bà là nhặt từ quỷ môn quan về, đối với rất nhiều chuyện sớm đã nhìn thấu, giờ đây, đời này bà chỉ mong con gái an ổn, không còn đòi hỏi gì khác.


Nghe những lời mẹ nói, trong lòng Hà Vân Hàm cảm xúc lẫn lộn, nàng lo lắng Nguyên Bảo, đi tới dưới cửa sổ, ngồi xổm góc tường.


Thanh âm của bà nội Tiêu vang dội, "Nói đi, bé ba, chuyện tới hôm nay, con còn muốn giấu diếm nội sao? Con và Vân Hàm là chuyện gì?"


Tiêu Phong Du khẩn trương đến nỗi nói cà lăm: "Nội...nội...con, chúng con là bạn bè, bạn bè vô cùng tốt, nội đừng nghĩ nhiều."


Bà nội Tiêu bực bội mà ngước mắt, "Nội mù à?"


Nguyên Bảo nhếch môi, "Thật sự là vậy mà, Vân Hàm là quý nhân của con, con..."


Bà nội Tiêu không lưu tình chút nào mà ngắt lời, "Đừng có mà dùng chiêu cũ rích của chị con lặp lại, năm đó, con ranh kia chính là dùng lời giải thích như này với bà, bà chưa đánh gãy chân nó là may lắm rồi! Chuyện của con là sao? Da dày thịt béo thì chắc không sợ đánh đâu hả?" Bà thuận tay cầm lấy cây ba-toong ở cạnh cửa.


Nguyên Bảo run cầm cập, trong lòng cô vô cùng sợ hãi bà nội, "Vậy nội muốn con nói sao đây, bọn con chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, con và Mẫn Mẫn cũng là như vậy mà, nội cũng từng nhìn thấy mà..."


"Đừng làm nũng với nội, nội không phải Vân Hàm." Bà nội Tiêu híp mắt nhìn Nguyên Bảo, "Con và Mẫn Mẫn cũng như vậy á, con đã leo lên người người ta chưa? Con có câu cổ người ta chưa?"


Nguyên Bảo kìm nén đến mặt đỏ bừng: "Tụi con đang quay phim."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.