Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 41



Chương 41: Nụ hôn màn ảnh đầu tiên

Nhận được sự chê cười từ người thân, hỡi thế gian, sợ rằng không còn gì buồn hơn nữa.

Nguyên Bảo nén nước mắt, khom lưng lụm răng giả của bà nội lên, còn vội vàng đút vào miệng cho bà.

Cô hiếu thuận như vậy, bà nội cũng nên biểu hiện một chút đi......Ít nhất, cũng phải nhìn lại đứa cháu gái này miếng chứ?

Bà nội Tiêu bĩu môi: "Nguyên Bảo, đều tại con, ban ngày mà kể chuyện cười, làm cho hình ảnh thục nữ trong bà đều biến mất hết rồi."

Nguyên Bảo:..........

Hà Vân Hàm lắc đầu bất lực, Lâm Khê Tích nhìn sư phụ, cô chưa từng thấy nàng như vậy trước đây, tựa như có vòng sáng ôn nhu tỏa ra toàn cơ thể, mà ánh sáng kia, làm cho gương mặt nhỏ nhắn của Nguyên Bảo thêm sáng lên.

Tình yêu, đại khái chính là như vậy ư?

Lâm Khê Tích quay đầu nhìn Viên Ngọc, Viên Ngọc tỉ mỉ cầm thịt xiên, Nguyên Bảo không thể ăn đồ cay, cô cố ý nướng cho em ấy, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, ngày bình thường, Viên Ngọc là một người vô cùng hưởng thụ, những chuyện mệt nhọc này cô tuyệt đối sẽ không làm, chỉ là vì Nguyên Bảo, cô không chỉ có làm, còn luôn cười toe toét, "Nguyên Bảo, Phong Khiển nói có vài nhà quảng cáo muốn thảo luận với em một chút."

Nguyên Bảo sững sốt: "Gì?"

Cô cũng đã trở về đồng ruộng rồi mà vẫn có người đến tìm?

Viên Ngọc: "Đúng rồi, có mấy cái thẻ, chị của chị với chị của em đã bàn bạc qua rồi, muốn hỏi ý kiến của em xem sao."

Mắt thấy tình hình của Hà Vân Hàm càng ngày càng tốt, Nguyên Bảo cũng thích hợp để hoạt động lại nhằm bảo trì nhiệt độ.

Tiêu Phong Du có chút khó xử, "Em không thể đi.", cô nhìn Hà Vân Hàm, mặc dù tình trạng của Vân Hàm đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể quay đầu trở về để rồi công cốc.

Viên Ngọc: "Chị em giúp em lựa chọn thì sai thế nào được ? Đều có thể ở chổ này hoàn thành."

Nguyên Bảo có chút xấu hổ, che mặt ngại ngùng lại đáp: "Em không nghĩ đến vạn người mê là như thế này, đều đã ở chổ này mà vẫn có người quan tâm đến, Vân Hàm, chị nhặt được một bảo vật rồi."

Hà Vân Hàm:..........

Bà nội Tiêu cùng Hà mẹ nấc một cái, cơ thể lắc lư.

Viên Ngọc: "Tức em đồng ý? Để chị đọc cho em cái phát ngôn." Cô móc di động ra, nhìn tin tức: "Một cái là phân bón sinh học thương hiệu Vương Đại Gia, máy đập ruồi thương hiệu Dưa Hấu, trên đầu nhãn hiệu còn có con dao phay màu xanh lá, à, đúng rồi, cuối cùng là người phát ngôn của trang trại Hoàng Đại Nương mà chị em đã không đồng ý."

............

Cơn gió nhỏ thổi qua.

Nguyên Bảo nhúc nhích cơ thể, cô có cảm giác trái tim mình đều đã tê rần.

Đây là có ý gì?

Với tư cách là thần tượng đại ngọc nữ mới xuất hiện đã biến thành người phát ngôn của nông thôn rồi sao?

Không khí rất nghiêm túc, lại mang theo một chút xấu hổ, tất cả mọi người đều không dám cười.

Hà Vân Hàm phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, "Tôi xin nói một câu."

Nguyên Bảo lập tức nhìn nàng, đúng vậy, biết ngay chị Hà của cô nhất định sẽ yêu thương bảo vệ cô mà.

Hà Vân Hàm: "Trên đầu có cái gì màu xanh lá không, chứ cái này không được."

Nguyên Bảo:..........

A ha ha ha ha.

Mọi người trong nháy mắt đều cười tràn lan đại hải, Viên Bảo phóng tới trước bóp chặt cổ Viên Ngọc, hai người ồn ào thành một cái chợ.

Cân nhắc đến việc Viên Ngọc cùng Lâm Khê Tích đi đường cả ngày mệt nhọc, mọi người không có ồn ào quá lâu, Nguyên Bảo ân cần sắp xếp đồ đạc cho hai người, bố trí ổn thỏa phòng, thậm chí khăn trải giường cũng làm nốt.

Viên Ngọc nhìn cô, "Nguyên Bảo, ý của chị em là nếu như có thể, em hãy quay một vài đoạn phim nhỏ để bảo trì nhiệt độ, bọn họ coi đây là lưu lượng minh tinh, không thì nhất định phải đi quay các bộ phim truyền hình dài tập."

Nguyên Bảo cúi người phủi giường, "Cái này, em phải hỏi Vân Hàm."

Viên Ngọc: "Chị thấy cô ấy ổn nhiều rồi, thật vui thay cho em."

Nguyên Bảo có chút vui mừng, chị gái ngốc nghếch của cô cuối cùng cũng nói được chút lời hay ho.

Viên Ngọc: "Thế em thoả sức muốn làm gì thì làm rồi."

Nguyên Bảo:..........

Bỏ đi, hiếm khi chị gái đến đây, không được đánh chết chị ấy.

Ban đêm ở thôn phá lệ yên tĩnh, gió làm lay động cỏ, âm thanh xào xạt làm an tĩnh lòng người.

Hà Vân Hàm nhíu mày nhìn đệ tử, "Em với cô ấy có tiến triển không?"

Lâm Khê Tích trầm mặc, tuy rằng đã lâu không gặp sư phụ, nhưng đôi mắt của sư phụ vẫn nhạy bén như vậy, "Dạ, sư phụ, em có chút thích chị ấy."

Hà Vân Hàm gật đầu.

Người giống như Viên Ngọc, rất dễ được người thích.

Cô ấy tuy rằng có hơi vô cảm nhưng lại hiền lành, nhiều tiền, xinh đẹp, ở chung với cô ấy, e là chỉ có hưởng thụ.

Lâm Khê Tích: "Em...Em không phải vì những điều đó của chị ấy, chỉ là xem trọng phần tinh thần trách nhiệm của chị ấy thôi, sư phụ à, chị không biết được chị ấy tốt với Nguyên Bảo như thế nào đâu."

Nói vậy phần tâm huyết phải bỏ ra, duy trì nhiều năm như vậy rồi, hiện tại có mấy người có thể làm được.

Con ngươi của Hà Vân Hàm thay đổi, "Sau này, tôi sẽ tốt hơn."

Lâm Khê Tích loạng choạng, thiếu điều muốn té, cô kinh ngạc nhìn sư phụ. Gì...Gì vậy??? Cô bị ảo giác sao, sư phụ nói cái gì vậy?

Hà Vân Hàm hơi mệt, tinh thần của nàng vẫn theo không kịp, chức năng cơ thể kém hơn trước kia rất nhiều.

Lâm Khê Tích nhìn ra được, "Sư phụ, chị nghỉ ngơi đi, em về trước."

Hà Vân Hàm gật đầu.

Bên này Lâm Khê Tích vừa đi, bên kia Nguyên Bảo liền đem một thao nước tiến tới, "Đây là cây Ngải em mới đi hái, chị ngâm đi."

Hà Vân Hàm hơi mệt, "Chị đã tắm rồi."

Nguyên Bảo mặc kệ nàng, giống như dỗ con nít, đẩy nàng ngồi xuống giường, cởi vớ cho nàng, lấy chân ngâm ở trong nước.

Nước, vẫn còn hơi nóng, xen lẫn chút hương thơm nhàn nhạt của cây Ngải.

Nguyên Bảo nhẹ nhàng xoa bóp chân của nàng, nhịn không được ngâm nga khúc ca, Hà Vân Hàm cuối đầu nhìn cô, đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Hóa ra, con người, còn có thể hạnh phúc như vậy.

Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn Hà Vân Hàm: "Chị Viên Ngọc nói, chị của em với chị Tô Tần ở bên kia có nhận mấy cái kịch bản nhỏ, khi về nếu có thời gian thì quay một số đoạn phim ngắn để ở trên mạng."

Hà Vân Hàm gật đầu, "Ừm."

Nguyên Bảo: "Nhưng gần đây không biết có phải nhàn rỗi quá không, em dường như không muốn diễn, nhìn kịch bản, cảm giác như trạng thái không đúng."

Hà Vân Hàm: "Đưa đây, chị nhìn thử."

Suy cho cùng cũng là diễn viên gạo cội, Hà Vân Hàm mở chương đầu tiên của kịch bản rồi nhìn một lần, nàng giải thích tình cảm của nhân vật cho Nguyên Bảo, "Tuy rằng đều là kịch bản nhỏ, người bình thường thì cảm thấy đơn giản, nhưng phần diễn càng ngắn như vậy, trong mười mấy phút, thậm chí phải truyền tải rất nhiều cảm xúc trong vài phút, yêu cầu người diễn phải tùy cơ ứng biến tự nhiên, đặc biệt là ở phương diện sức bền."

Tiêu Phong Du nghiêm túc nghe.

Cô rất thích cảm giác như thế này.

Ở cùng với người yêu, bàn luận về sự nghiệp yêu nhất.

"Vân Hàm, mỗi bộ phim chị điều đem chính mình nhập vào sao?" Đây là điều mà Nguyên Bảo luôn muốn hỏi, trước đây cô nghe rất nhiều người nói có vài diễn viên lấy bản thân nhập vào sau đó không có cách nào thoát ra khỏi nhân vật, có một số còn bị trầm cảm vì điều này.

Hà Vân Hàm gật đầu: "Phần lớn như vậy."

Nếu không, danh hiệu ảnh hậu quốc dân của nàng từ đâu chui ra.

Trên đời này không có việc gì đơn giản, phía sau toàn bộ ánh sáng, đều là sự trả giá vô tận mà người khác không nhìn thấy.

Muốn tận hưởng sự vẻ vang, trước tiên phải học cách chịu đựng, cái vòng tròn này, không có nhiều cái gọi là thiên tài, toàn bộ đều là mồ hôi chồng chất mà thôi.

Nguyên Bảo gật đầu, trầm tư: "Có khả năng là em yếu kém chổ này, có nhiều lúc, em đều không có cách nào thay thế bản thân, toàn diễn đi diễn lại loại vai này."

Hà Vân Hàm kinh ngạc trước sự trưởng thành của Nguyên Bảo, em ấy trước đây kiêu ngạo biết bao nhiêu, mà hiện giờ lại như biến thành một con người khác.

"Được rồi." Nguyên Bảo đứng lên, cô đi rửa tay, cầm kịch bản đi: "Chị không cần nhìn nữa, giờ là mấy giờ rồi?"

Vân Hàm đúng là một người cuồng công việc, nếu cô không dừng lại, khẳng định nàng sẽ xem kịch bản cả đêm.

Hà Vân Hàm vẫn nhìn chằm chằm, hai tay của Nguyên Bảo nâng mặt nàng: "Chị nhìn em nhiều hơn là được."

Hà Vân Hàm cười bất lực, Tiêu Phong Du bĩu môi, đặc biệt thuận theo tự nhiên ngồi lên đùi của nàng, đem đầu đặt lên vai của nàng: "Vân Hàm, chị khỏe nhanh lên đi, chúng ta còn rất nhiều nơi, rất nhiều việc muốn làm ó."

Hà Vân Hàm cảm nhận được hơi thở của cô, trái tim khẽ rung động.

Đúng vậy, sông núi hùng vĩ, nàng có thể đi xem khắp nơi cùng Nguyên Bảo.

Có đôi khi, thiên nhiên chính là liều thuốc chữa trị cho trái tim của con người, thật ngoài sức tưởng tượng.

Tiêu Phong Du cầm một sợi tóc của Hà Vân Hàm để lên chóp mũi ngửi: "Chúng ta có thể đi rạp chiếu phim hun nha nè, ở trên vòng đu quay hun môi nè, play trong phòng tắm, còn có thể--"

"Xê ra."

Hà Vân Hàm dùng tay đẩy Nguyên Bảo, cái con người này, tại sao trước đây không phát hiện ra em ấy lại d.â.m như vậy?

Nguyên Bảo không dám, hai tay cô ôm lấy eo Hà Vân Hàm, dùng mặt nhẹ nhàng cọ: "Vân Hàm, bộ chuỵ~hong muốn hỏ?"

Âm thanh kia, ỏng ẹo như muốn người moi trái tim con người ra.

Nguyên Bảo tuy còn nhỏ nhưng mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều như yêu đương quyến rũ sau đó như cái giếng phun bùng nổ lộ ra, cái ánh mắt ôn nhu quyến rũ đó đã trực tiếp làm Hà Vân Hàm đỏ mặt.

Nguyên Bảo là một đứa trẻ nghịch ngợm, cô nhướng mày, "Chị thật hong muốn hỏ?"

Tuy Hà Vân Hàm làm việc rất nghiêm túc, làm người khác sợ hãi, mà ngược lại, nàng cũng chỉ là một người bình thường; có thể cảm tình không giống nhau, toàn bộ đều là một trang giấy trắng, ai sợ ai.

Huống chi, giữa những người yêu với nhau, có những điều là bản năng của con người, không cần che dấu.

Nguyên Bảo nghĩ kĩ rồi, sau này cô nhất định sẽ đem 72 võ nghệ ra để câu dẫn nàng, chính là muốn đào ra một cái hố cám dỗ lớn, đợi Vân Hàm tự mình nhảy vào.

Chị gái cũng có nói qua giữa hai người yêu nhau, một khi dính vào tình dục, giống như một loại thuốc phiện, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ cơ thể, làm con người càng lún sâu vào nhưng cũng không có cách nào thoát ra.

Cô muốn Hà Vân Hàm kiếp này đừng nghỉ đến việc rời khỏi cô

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Nguyên Bảo, Hà Vân Hàm hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình. "Nhớ kỹ những gì chị vừa nói, muốn trở thành một diễn viên giỏi, nhất định phải tập trung toàn tâm toàn ý."

Điều này như phanh xe lại, Tiêu Phong Du cười, nhìn thấy Hà Vân Hàm cuộn cả thân vào chăn bông, trực tiếp chạm vào sau đầu của nàng, cảm thấy nàng rất đáng yêu.

Không vội, tương lai còn dài.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đều cố gắng dậy sớm, bà nội Tiêu với Hà mẹ đã chuẩn bị xong bữa, còn xấp nhỏ thì ngủ ngon.

Tinh thần của Nguyên Bảo đặc biệt tốt, ăn hai chén cháo lớn, tối qua Hà Vân Hàm có chút mất ngủ, lần đầu tiên, không vướng bận chuyện cũ, mà còn gặp loại cám dỗ khiến cho trái tim ngứa ngáy.

Viên Ngọc: "Làm sao vậy? Đọc qua mấy câu chuyện ngắn đó chưa?"

Nguyên Bảo gật đầu, "Đọc rồi, sếp của em cũng đã ra chỉ thị rồi, không thành vấn đề."

Sếp?

Viên Ngọc nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm nhẹ nhàng gật đầu.

......

Hai con người này...bộ muốn người ta ói chết ha gì?

Viên Ngọc "Ừm" một tiếng, nàng lấy điện thoại di động ra, ấn nút loa, gọi qua cho Tô Tần.

"Chị, ok cả rồi, Nguyên Bảo nói được, Vân Hàm còn chỉ dạy kỹ thuật biểu diễn nữa."

Bên kia Tô Tần ngập ngừng một chút, hỏi: "Được hết sao?"

Nguyên Bảo ăn cơm xong, dựa vào người Hà Vân Hàm làm nũng như người không xương, Hà Vân Hàm xoa xoa đầu của cô.

Viên Ngọc: "Phải rầu, sao vậy? Lo lắng cho Nguyên Bảo hẻ? Không có gì đâu, em thấy tình trạng của ẻm tốt lắm, trắng trẻo mập mạp."

Nguyên Bảo không vui, "Nói dị mà nghe được, chị Tô Tần, chị yên tâm, tuy chỉ là đoạn phim nhỏ, nhưng Vân Hàm nhà chúng ta nói rồi, cần phải nhập vai toàn tâm toàn ý, diễn như vậy nhân vật mới sống động được! Tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng." Cô ngẩng đầu, hai tay chống nạnh: "Nhìn xem, ngôi sao sáng tương lai đã xuất hiện." Cô dang cánh tay ra: "Vạn người kỳ vọng!"

Tô Tần trầm mặc trong chốc lát, "Em đã xem xong kịch bản rồi sao?"

Nguyên Bảo: "Còn thiếu hai cái, đúng rồi, quên hỏi trọng điểm nữa, chị, vai nam chính là ai?"

Tô Tần: "Người em quen, Niên Duyên."

Cái tên vừa được nêu ra, ánh mắt của Hà Vân Hàm liền thay đổi.

Niên Duyên là ai?

Trong cái vòng này chỉ cần là người quen biết với Nguyên Bảo thì ai lại không biết anh ta? Mấy năm nay, scandal của hai người còn nhiều hơn cả phim "Hoa Tuyết", đều ra mắt là ngôi sao nhí, cả hai được coi là hỗ trợ lẫn nhau.

Nguyên Bảo khụ một cái, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cảnh đầu tiên là gì? Em coi thử trọng điểm."

Tô Tần rất bình tĩnh, "Là cảnh hôn và cảnh giường chiếu."

Nguyên Bảo:..........

Ngắt điện thoại.

Viên Ngọc nhịn cười: "Nguyên Bảo, sếp của nhà em dạy em cần phải đưa tình cảm thật vào để diễn, em phải nghe lời nha, đúng rồi, nếu chị nhớ không lầm, đây là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của em phớ hơm?

Mặt Nguyên Bảo nhăn thành một cục... ...sao mà muốn quánh lộn thế này, đây có phải là người chị thân thiết của cô không? Gì mà tìm người, gì mà chọn cảnh diễn!

Cô lặng lẽ...ngước đầu lên nhìn Hà Vân Hàm, không ngờ, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hà Vân Hàm.

Đưa tình cảm thật vào để diễn?

Âm thanh của Hà Vân Hàm giống như phát ra từ nơi u tối nhất của địa ngục, "Hàaa, em cứ thử xem."

Nguyên Bảo:.........................


Edit: Dii

Beta: Mèo Mập


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.