Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1207: Ngô sư đệ



Chiêu kiếm này, sắp đến đỉnh cao. 

Oanh, công kích va chạm, hình thành ánh sáng óng ánh, làm đại bộ phận người lóa mắt, căn bản không thấy rõ tình hình trận chiến. 

Nhưng ánh sáng rất nhanh ảm đạm, chỉ thấy Lăng Hàn đứng ngạo nghễ giữa trường, cánh tay trái giơ lên, ngón trỏ, ngón giữa hợp thành kiếm, có ánh kiếm yếu ớt dật động, mà Chương Long thì ngã vào ở dưới chân Lăng Hàn, mặt hướng lên trời, ngực có máu tươi ồ ồ tuôn ra. 

Cái gì! 

Mạnh như Chương Long, lại bị một đòn đánh bại? 

Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, ngay cả hô hấp cũng đình trệ. 

Sao có thể có chuyện đó! Cái này hoàn toàn không thể a! 

Có mấy người kinh ngạc thốt lên, cảm thấy con mắt của mình bị hoa, nhìn lầm thân phận của song phương, nhất định là Chương Long một đòn đánh bại Lăng Hàn. Nhưng lại mở mắt, tình cảnh không có biến hóa chút nào a. 

Chương Long nằm trên đất, đã ngất đi. 

Thất bại, bị bại từ đầu đến đuôi. 

Lăng Hàn đá một cước, đá Chương Long trở lại vị trí của hắn, một cước này dùng lực cực kỳ xảo diệu, vừa vặn để Chương Long nằm nhoài trên tảng đá, cái mông hướng lên trời, hai tay rủ xuống, dáng dấp kia khẳng định sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng mọi người. 

Can Thi Vân chỉ cảm thấy lạnh cả người, Lăng Hàn mạnh mẽ hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng, ngay cả Chương Long cũng dễ dàng đánh bại, lẽ nào đối phương tu ra tòa Sơn Hà thứ năm? 

Vậy thì thật là một rãnh trời a, lấy siêu cấp tông môn như Lẫm Thiên Tông, hội tụ thiên tài hơn trăm tinh cầu, nhưng hiện tại mới có sáu tên Vương giả mà thôi. 

Thiên tài như vậy, nhất định sẽ được tông môn coi là trân bảo, nàng sao có hi vọng báo thù? 

Lăng Hàn lạnh lùng nhìn nàng một chút, Chương Long khiêu chiến mình, hiển nhiên chạy không thoát quan hệ với Can Thi Vân. 

Can Thi Vân chỉ cảm thấy linh hồn run rẩy, vội vã buông ánh mắt xuống, không dám đối diện với Lăng Hàn. 

- Ha ha, thật không nghĩ tới, thực lực của Hàn sư đệ lại mạnh như thế! 

Ngô Triết vỗ tay cười nói, trong ánh mắt có một tia kiêng kỵ. 

Hắn ngay cả Chương Long cũng không dám khinh thường, bởi vì đối phương cực có khả năng tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, lần thứ hai đuổi theo hắn. Như vậy, nam nhân đánh bại Chương Long kia không phải càng thêm đáng sợ sao? 

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói: 

- Ngô huynh, có thể chỉ giáo một hai chiêu hay không? 

Tuy Ngô huynh cùng Ngô sư huynh chỉ kém một chữ, nhưng đại biểu ý tứ hoàn toàn khác nhau. 

Ngô sư huynh, đó là một loại kính xưng, tự nhận thực lực không bằng. Mà Ngô huynh, là một cách gọi khách khí, tuyệt không cho là mình yếu hơn đối phương. 

Lại như Hà Thao cùng Ngô Triết, bọn họ xưng đối phương là "huynh", không có ai xưng đối phương là sư huynh, mà tự xưng sư đệ, bởi vì bọn họ đều cho rằng mình mạnh hơn, há có thể tự hạ mình. 

Nhưng đó là Hà Thao cùng Ngô Triết a, hai cái trong sáu vị Vương giả, Lăng Hàn ngươi có tư cách như vậy sao? 

Sắc mặt của Ngô Triết không khỏi âm trầm, lộ ra vẻ bất mãn, tiểu tử này cho rằng đánh bại Chương Long, là có thể khiêu khích mình? Hắn kiêng kỵ Chương Long, không phải là thực lực bây giờ của đối phương, mà là thiên phú của đối phương, tương lai có thể đứng ngang hàng với mình. 

Nếu bàn về thực lực, hắn tự nhiên có thể nghiền ép Chương Long, tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, là bản chất tăng lên. 

Hà Thao khẽ mỉm cười, hắn vẫn đang lấy thần diễm nấu nước trà, có vẻ rất bình tĩnh. 

- Hàn sư đệ, tựa hồ ngươi hơi quá ngông cuồng! 

Ngô Triết nói. 

- Ngô sư đệ, ta cảm thấy vẫn gọi ta là sư huynh mới tốt, như vậy bại sẽ không quá mất mặt. 

Lăng Hàn cười nói. 

Phốc! 

Tất cả mọi người há to miệng, bọn họ biết Lăng Hàn rất ngông cuồng, nhưng tuyệt đối không ngờ hắn sẽ trực tiếp như vậy. 

Mọi người đều là đệ tử của Lẫm Thiên Tông, ngươi hà tất làm quá mức như vậy sao? 

Trận chiến này nếu ngươi chiến bại, vậy sau này ở trong tông còn sống yên ổn sao? Bị Ngô Triết nhằm vào, ai dám kết bạn với ngươi? 

Lăng Hàn có thể thắng sao? 

E là ngoại trừ tử trung như Hồ Phỉ Vân, căn bản không có người tin tưởng Lăng Hàn có thể thắng Ngô Triết. 

Đừng nhìn Lăng Hàn vừa đánh bại Chương Long, nhưng Ngô Triết có thể đánh bại đám thiên tài Tô Kinh, Đỗ An… hơn nữa, một trong sáu Vương giả, cái vầng sáng này cũng đủ để cho người hoàn toàn tin tưởng hắn. 

Ở trong tông, không ai có thể khiêu chiến địa vị của sáu Vương giả. 

Mọi người đều không hiểu, sao giống như Lăng Hàn có cừu oán với Ngô Triết, cố ý nhằm vào hắn như vậy. Bọn họ thật không đoán sai, Lăng Hàn rất bao che khuyết điểm, vừa nãy đối phương âm Vũ Hoàng, vậy Lăng Hàn há có thể coi như không thấy, tự nhiên là phải đòi lại. 

- Hàn sư đệ, ngươi cũng thật thú vị! 

Khuôn mặt của Ngô Triết tái nhợt, tay phải thò ra, vù, lập tức hóa thành màu vàng óng, thật giống như thần kim tạo nên, mơ hồ còn có một loại cảm giác trong suốt. 

Trước hắn ra tay mấy lần đều cực kỳ tùy ý, nhưng hiện tại vẫn chưa đánh liền ra đại chiêu, tự nhiên là thật sự nổi giận. Đương nhiên, mặt khác cũng là vì Lăng Hàn đủ mạnh, một chiêu đánh bại Chương Long, thực lực như vậy ngay cả Ngô Triết cũng không dám khinh thường. 

Lăng Hàn cũng không dám coi thường đối thủ này, âm Vũ Hoàng là một chuyện, nhưng không thể phủ định thực lực của Ngô Triết. Thể phách của Lăng Hàn đủ để hắn đứng ở thế bất bại, nhưng hắn không muốn dùng phương thức như thế đánh bại đối thủ. 

Hắn là thay Vũ Hoàng lấy lại công đạo, đương nhiên phải thắng lợi thoải mái tràn trề. 

- Ngô sư đệ là một chút ý tứ cũng không có a, không kêu sư huynh, trổ tài cái gì chứ? 

Lăng Hàn cười nói. 

- Ngươi đủ chưa! 

Ngô Triết gào thét, vù, một tiếng hống hóa thành thực chất, sóng âm ngay cả mắt trần cũng có thể thấy, từng đạo gợn sóng màu vàng cuồn cuộn về bốn phía. 

Oành oành oành oành, có ít nhất một nửa người trực tiếp từ trên thạch đầu ngã xuống. 

Oai lực của một tiếng hống liền cường đại như thế! 

Tất cả mọi người kinh hãi, trước đó Ngô Triết phỏng chừng ngay cả ba phần mười thực lực cũng không có lấy ra a. 

Thảm, Lăng Hàn làm sao chặn? 

Lăng Hàn ngạo nhiên mà đứng, sóng âm cuốn qua chỉ để góc áo của hắn tung bay, sợi tóc hơi dật động, làm sao có khả năng bị thương hắn? Hắn lạnh nhạt nói: 

- Có lý không phải ở thanh cao, coi như ngươi gọi lại lớn, nhưng sư đệ chính là sư đệ, không thay đổi được. 

- Ngươi! 

Ngô Triết tức giận đến phát điên, thân hình đập ra, cuối cùng không nhịn được thảo phạt trước tiên. 

Trên lý thuyết mà nói, luận bàn như vậy khẳng định là sư huynh nhượng một chiêu, cái này cũng là trước đó tại sao hắn rõ ràng nổi giận nhưng không ra tay, là tự trọng thân phận, nhưng hiện tại bị Lăng Hàn chọc giận đến quên tất cả, chỉ muốn giẫm tên ghê tởm này. 

==========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.