Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1296: Người ngọc nơi nào? (Thượng)



- Gia nhập Bảo Lâm Các!

Lâm Vũ Viên đột nhiên nghiêm nghị nói.

Trước còn một bộ phong tình vạn chủng, ta muốn mê chết ngươi, nhưng đột nhiên liền giải quyết việc chung, chính kinh vô cùng, tương phản như vậy quá lớn, để Lăng Hàn có chút không tiếp thụ được.

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Tuy Bảo Lâm Các thế lớn, trên có thể thông thiên, bất quá, tại hạ không có khả năng ly khai Hàn Lâm Các.

Lâm Vũ Viên lại triển khai dáng tươi cười mê người nói:

- Thiếp cũng không yêu cầu Hàn đệ đệ ly khai Hàn Lâm Các. Đương nhiên Hàn đệ đệ có thể làm Hàn Lâm Các Đại trưởng lão, vì sao không thể kiêm Bảo Lâm Các khách khanh trưởng lão chứ?

Lăng Hàn kinh ngạc, đây thật là một phần đại lễ.

Bảo Lâm Các tuyệt đối là một quái vật lớn, chi nhánh trải rộng toàn bộ Vân Đỉnh Tinh, ngay cả Xích Diễm Hoàng cũng phải cho mấy phần mặt mũi. Như vậy, có một tấm bảng hiệu như thế, còn có Nhật Nguyệt Cảnh nào dám động Lăng Hàn?

Bất quá, Lăng Hàn cũng không phải lo lắng có thế lực nào thật bức mình đi luyện đan, mà là nghĩ tới Ngũ Tông.

Ngũ Tông có thể ở Thần Giới đặt chân nhiều năm như vậy, hơn nữa, lấy Hằng Thiên Đại Lục luyện chế nhiều lần Nhất Giới Đan như vậy, lẽ nào Thần Giới thật không có ai biết? Phía sau bọn họ... nói không chừng có thế lực mạnh hơn bao che!

Nếu Lăng Hàn đơn thương độc mã mà nói, như vậy sau khi chống lại Ngũ Tông, đối phương không địch lại, nhất định sẽ xin thế lực sau lưng giúp đỡ. Thế nhưng, Lăng Hàn thể hiện tấm chiêu bài Bảo Lâm Các ra, thế lực sau lưng Ngũ Tông còn dám ra tay sao?

Ngũ Tông không có thế lực như vậy duy trì, nhưng tổng có minh hữu gì đi, Bảo Lâm Các đủ để kinh sợ chút người kia, để cho bọn họ khoanh tay đứng nhìn.

Không tệ, cái thân phận này rất hữu dụng!

Nghĩ như thế, Lăng Hàn liền gật đầu nói:

- Vậy cung kính không bằng tòng mệnh, đa tạ phu nhân.

Lâm Vũ Viên cười xinh đẹp, tiếp đó dựng thẳng lên một ngón tay nói:

- Bất quá, thiếp có một điều kiện.

Lăng Hàn gật đầu, đối phương tự nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ giúp hắn một đại ân, có điều kiện là rất bình thường. Hắn nói:

- Điều kiện gì?

Không hà khắc mà nói, hắn sẽ đáp ứng.

Bất quá muốn hắn “hiến thân” mà nói, đó là trăm triệu lần không có khả năng.

Điều kiện của Lâm Vũ Viên cũng tuyệt không “bình thường“.

- Hai chọn một, thứ nhất, mỗi mười năm thay thiếp thân luyện chế một viên Cuồng Dã Huyết Linh Đan, thứ hai, dạy phương pháp luyện chế cho nha đầu Tâm Nghiên kia.

Hai điều kiện này thật đúng là không tính giản đơn.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:

- Phu nhân có thể lấy được Hồng Vũ Thần Vương Quả?

Này là then chốt để luyện chế Cuồng Dã Huyết Linh Đan, không có vị chủ dược này, hết thảy đều là hư ảo.

- Nếu không lấy được, thiếp sao dám nói điều kiện như vậy?

Lâm Vũ Viên tràn đầy tự tin nói.

Lăng Hàn chậm rãi gật đầu nói:

- Hảo, ta có thể dạy phương pháp luyện chế cho Hàn cô nương.

Điều kiện thứ nhất mà nói, hắn sẽ bị chung thân cột vào Bảo Lâm Các, chẳng bằng chọn thứ hai, tuy dạy người luyện đan cần thời gian rất lâu, nhưng là sự tình nhất lao vĩnh dật.

Huống hồ, hắn chỉ cần lấy đan phương cho Hàn Tâm Nghiên, đợi đối phương nắm giữ được không sai biệt lắm, lại dành thời gian chỉ điểm một chút, với hắn mà nói tốn thời gian cũng sẽ không nhiều.

Lâm Vũ Viên lại có chút thất vọng, Lăng Hàn chọn cách thứ hai chứng minh mị lực của nàng vô hiệu, bằng không đối phương hẳn là chọn thứ nhất, không phải có thể cùng nàng gặp nhiều mấy lần sao?

Tên tiểu tử thúi này, lão nương cũng không tin!

Lâm Vũ Viên cuối cùng thả Lăng Hàn xuống xe ngựa, mê hoặc không có tác dụng a.

- Dựa vào!

Bất quá, sau khi Lăng Hàn xuống xe ngựa, không khỏi hét lớn một tiếng, bởi vì thời điểm hắn nói chuyện với Lâm Vũ Viên, hắn không biết bị xe ngựa chở đến chỗ nào, địa phương xuống xe lại là một mảnh rừng rậm, chỗ nào cũng nhìn không thấy hình bóng thành thị.

Nữ nhân... quả nhiên đều là lòng dạ hẹp hòi!

Thanh y tỳ nữ hiển nhiên ghi hận ở tâm, bởi vậy lái xe ngựa không biết chạy tới địa phương nào, tiếp đó ném hắn xuống, này không phải cố ý chơi hắn sao?

Hắn lắc đầu, nhảy lên ngọn cây, quan sát một lúc, trước tiến tới một chỗ, đi tới một trấn nhỏ, hỏi thăm một chút, mới biết được nơi đây cách Đại Doanh Thành lại tới tám trăm dặm.

Chiếc xe ngựa kia chạy thật nhanh, hình như cũng không có chạy bao lâu a?

Lăng Hàn không trở về Đại Doanh Thành, ngược lại mục tiêu của hắn là Thủy Nguyên Cốc, mà xảo chính là, hắn ly khai Đại Doanh Thành hẳn là đi phương hướng này, bởi vậy, hắn cũng không có bị chơi, mà là đi nhờ xe một chuyến.

Không biết sau khi thanh y nữ tử biết, có thể tức chết hay không?

Lăng Hàn cười ha ha, lên đường mà đi.

Chỉ hai ngày sau, Lăng Hàn liền tới Thủy Nguyên Cốc, hắn dựa theo tư liệu của hai người Khang Tu Nguyên cung cấp, đi tới một chỗ, nơi này có thác nước nhẹ rủ, u hoa trải rộng, còn có một tòa tiểu viện, như thế ngoại đào nguyên.

Đây là chỗ ẩn cư của Thiên Phượng Thần Nữ.

Trong lòng Lăng Hàn không khỏi kích động, đi nhanh đến, trong đầu nghĩ sau khi nhìn thấy Thiên Phượng Thần Nữ, đầu tiên phải nói gì.

Tâm tư nhẹ nhàng, hắn đi tới trước đại môn, giơ tay lên muốn gõ, nhưng hơi dừng lại một chút, trong lòng dâng lên khẩn trương cường liệt, nhưng chỉ một chút mà thôi, hắn vẫn gõ xuống.

Cốc cốc cốc.

Một lát sau, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng bước chân.

Lăng Hàn nhíu mày, bởi vì tiếng bước chân này không chỉ có một, mà là ba cái, rất hỗn độn.

Thiên Phượng Thần Nữ một người ẩn cư, sao sẽ xuất hiện ba tiếng bước chân?

Không bình thường!

Ánh mắt hắn nhất thời phát lạnh, dâng lên sát cơ mãnh liệt, nếu có người dám bất lợi với Thiên Phượng Thần Nữ, hắn sẽ không chút do dự đại khai sát giới.

Chi, cửa mở, bên trong hiện ra ba người.

Đều là nam nhân, mặc chiến giáp, có thể thấy những chiến giáp này đều có chút cũ nát, còn có tàn vết tiên huyết, tản mát ra khí tức thiết huyết sát phạt. Mà ba nam nhân này nhìn qua đều chừng ba mươi tuổi, sắc mặt nghiêm nghị.

- Ngươi là người phương nào?

Một nam tử hỏi, mang uy thế từ trên cao nhìn xuống.

Người này chắc là tướng lĩnh trong quân, cho nên vừa mở miệng mới giống như Tướng Quân nhìn xuống tiểu binh, mang theo lực áp bách cường đại.

Lăng Hàn bất vi sở động, chỉ thản nhiên nói:

- Các ngươi là người nào?

- Lớn mật!

Hai gã nam tử khác đồng thời rút ra nửa đoạn đao bên hông, thương, phát sinh âm hưởng thanh thúy, mang theo sát khí cường đại, đây tuyệt đối là trải qua chiến trường mới có thể bồi dưỡng được khíức át phạt như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.